Mắt Lạc Đường vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với bóng tối, tuy cảm nhận được ngón tay anh nhưng không nhìn thấy rõ mặt anh.
Thế nên, thính giác càng nhạy bén hơn.
Lạc Đường chợt nhớ đến nhận xét đầu tiên của fans Tô Diên khi bắt đầu nổi tiếng. Hỏa Diễm nói là, khuôn mặt và dáng người của Tô thần nhà mình mà không đi làm người mẫu thì phí của trời, giọng nói này mà không đi thi CV thì càng phí hơn. Thế là về sau có người đồng tình: Chuẩn luôn, thế nên Tô thần đã đi đóng phim rồi trở thành Tô thần.
Không thể không nói, phân tích của các fans vô cùng chính xác, để anh đi đóng phim đúng là hoàn hảo.
Ba chữ Tô Diên vừa nói cứ văng vẳng trong đầu cô, âm thanh lưu luyến bên tai cô, giọng nói của anh vốn là kiểu giọng cô thích nhất, đã thế lại còn nói theo cách này.
Rõ ràng là cô bảo anh nói anh thích em, thế mà cái anh này nâng lên hẳn level anh yêu em rồi?
Lạc Đường muốn nói ra một câu hoàn chỉnh, nhưng miệng cô lại không nghe theo chỉ đạo của cô —
“Anh, làm gì thế, anh trộm sửa lời thoại…”
Nói dứt lời, cô lập tức muốn cắn đứt lưỡi mình.
Đây được coi là lời tỏ tình rồi đấy! Hu hu hu cô cũng chẳng còn tí liêm sỉ nào!
Từ bé, cô đã nhận không biết bao nhiêu lời tỏ tình của người khác phái. Đến khi là thiếu nữ, diễn đàn trường cấp hai phong cho cô là hoa khôi học đường. Chuyện này là do Trình Tranh kể lại với cô, trong ngăn bàn cô lúc nào cũng chất đầy thư tình.
Tính ra thì cũng chẳng phải lần đầu tiên được một người đẹp trai tỏ tình, lúc Lạc Đường còn học đại học, cô đã nhận được lời tỏ tình từ cả tá hotboy ở các khoa khác nhau. Lần nào trong lòng cũng bình tĩnh như nước.
Chỉ độc có một anh đẹp trai người Trung Quốc, mặt mày hơi giống Tô Diên làm cô ngẩn người trong chốc lát mới từ chối.
Sau hôm đó, cô nhận ra Tô Diên là độc nhất vô nhị, có một không hai, không thể thay thế.
Kể cả nếu cô và Tô Diên không yêu nhau mà có một chàng trai nào đó vừa đẹp vừa giỏi nói thích cô, thì cũng không thể lay động được vị trí của Tô Diên trong lòng cô.
Nói một cách phức tạp thì Tô Diên là bạch nguyệt quang trong lòng cô, nhưng nói dễ hiểu thì với cô, Tô Diên như có một “filter” đặc biệt.
— Lớp “filter” ấy gọi là “thích”.
Trong bóng tối, Lạc Đường cảm nhận được ngón tay của Tô Diên di chuyển, véo má cô: “Sao, em không thích à?”
“… Thích.”
Thích muốn chết luôn, được chưa.
Lạc Đường nói xong, không đợi anh trả lời, đưa tay sờ soạng mái tóc mềm của anh, tay đặt chính xác ngay sau ót anh, rướn người về phía trước, hôn anh một cái.
Ngón tay đang thong thả trêu đùa của Tô Diên dừng lại.
Sau không biết bao nhiêu lần hôn nhau thì hình như đây mới là lần đầu tiên cô nắm quyền chủ động, làm xong hết thảy các động tác như vậy, Lạc Đường đột nhiên cảm thấy mình đã nắm bắt được tinh túy trong kiểu hôn môi của tổng tài bá đạo.
Nhưng mà kinh nghiệm của Lạc Đường trong phương diện hôn môi vẫn không nhiều lắm, chưa quen làm bên chủ động nên không dừng lại lâu, hôn chụt một cái rồi thả ra.
Lạc Đường vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Diên hơi mở to mắt, con ngươi lấp lánh, ánh mắt có chút bất ngờ.
Khác hẳn với anh lúc bình thường, nhìn cực kỳ… đáng yêu.
Chẳng lẽ bình thường cô bị Tô Diên đánh úp cũng có phản ứng thế này ư?
Bảo sao anh cứ thích đánh úp cô như vậy.
Vừa vui, vừa được chiếm thế thượng phong, lại còn được thưởng thức vẻ mặt ngáo ngơ của đối phương, tội gì mà không thích cơ chứ?
Lạc Đường còn đang chậc chậc khen ngợi bản thân quá tuyệt, nghĩ xem nên nói gì trêu anh tiếp đây, Tô Diên chợt siết chặt ngón tay.
Cằm cô bị anh nắm lấy, không đau, nhưng lại chẳng nhúc nhích được chút nào.
Một giây sau —
Môi cô bị anh chụp lấy, muốn nói gì cũng không được.
…
Sự thật chứng minh, hôn môi là biện pháp ru ngủ tuyệt vời nhất.
Lúc đầu cô hớn hở bao nhiêu mà bị anh hôn đến mức đầu óc lộn xộn hết cả lên, bắt đầu thấy buồn ngủ, bò lại lên giường không bao lâu đã thiếp đi.
Nửa đêm, Lạc Đường cảm thấy khi ngủ cứ có người nằm cạnh mình, đã thế còn có mùi hương và tiếng hít thở quen thuộc. Trong lòng mừng vui, thầm nghĩ Tô Diên chắc là nửa đêm thông minh ra nên bò lên giường ngủ cùng cô. Háo hức quay người sang định ôm anh một cái.
— Nhưng mà trống trơn.
Cảm giác trống rỗng làm cô mở to mắt ra rồi tỉnh dậy.
“…”
Gì vậy trời? Sao mình cố chấp thế nhỉ? Nằm mơ mà cũng muốn anh nằm bên cạnh mình?
Trời vẫn còn tối, Lạc Đường nằm trên giường mơ màng một lát, tự cảm thấy cạn lời với chính mình rồi đứng dậy vào phòng vệ sinh.
Lúc ra, cô nghĩ thầm đi nhìn Tô Diên một cái, vừa lúc đến bên cạnh thì anh lại mở mắt ra.
… Anh cảnh giác như vậy ư? Rõ ràng là cô đi không phát ra âm thanh gì mà!
Lạc Đường hoảng sợ: “Em xin lỗi, em làm anh tỉnh ạ?”
“… Không.” Giọng Tô Diên hơi khàn: “Không phải do em.”
Không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng chắc là rạng sáng.
Anh lại tỉnh dậy giờ này, sao…
Lúc đầu Tô Diên đang nằm thẳng, bây giờ quay người lại đối diện với cô, Lạc Đường ngồi bên cạnh anh: “Anh lại gặp ác mộng ạ?”
“…”
Tô Diên không đáp, hỏi lại cô: “Em sao thế? Sao lại dậy?”
“Em…” Lạc Đường nghẹn lời, sao có thể nói thật được, cô chỉ chỉ phòng vệ sinh: “Em đi vệ sinh.” Dừng một chút, Lạc Đường lại ôm hi vọng thăm dò hỏi anh: “Anh, bây giờ cũng ngủ thêm được mấy tiếng nữa… Hay là… em ngủ với anh nhé?”
Ngay lúc cô cảm thấy Tô Diên chắc chắn sẽ từ chối, anh lại bảo “Ừm”, rồi dịch sang nhường chỗ cho cô.
Cô cười cười: “Anh ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Tô Diên cầm tay cô, mười ngón đan vào nhau, làn da của anh dán lên cổ tay cô, cảm nhận sự ấm áp của dòng máu.
Tô Diên nhìn cô nhắm mắt lại, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô nhanh chóng trở nên vững vàng có tiết tấu, những hình ảnh cứ mãi quanh quẩn trong đầu cũng dần tan biến, thế giới xung quanh lần nữa tịch mịch, tối đen.
Cuối cùng anh cũng có thể đi vào giấc ngủ.
_
Lạc Đường không tự tỉnh lại lần nữa, cô bị chuông báo của Tô Diên đánh thức.
Chuyện đầu tiên phải làm sau khi mở mắt là ngẩng đầu nhìn Tô Diên.
Tô Diên cầm điện thoại tắt báo thức, hai người nhìn nhau.
Tô Diên hơi nheo mắt, mắt trái vốn có một mí sau khi ngủ sinh ra thêm một lớp mí nữa. Hai mắt lệch mí lại có điểm đáng yêu, tóc tai lúc ngủ dậy rối bù, ánh mắt vẫn mơ màng.
Lạc Đường nhìn mỹ nhan thịnh thế trước mặt mình, lại bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
Sao bảo lúc vừa tỉnh ngủ là khi con người xấu nhất cơ mà?
Sao bảo người vừa ngủ dậy thì mặt sẽ không ít thì nhiều bị sưng lên cơ mà?
Sao tôi không thấy thế?
Ai bảo thế, lăn ra đây chiêm ngưỡng khuôn mặt này xong ngoan ngoãn ăn đập đê!
Hai người không mất trí nhớ nên cũng không xuất hiện cuộc đối thoại cẩu huyết “Úi sao anh lại ở trên giường của tôi, đêm qua anh làm gì tôi” trong mấy phim ba xu.
Nhưng Lạc Đường đột nhiên cảm thấy, không nói thì hơi phí.
Cô cười hì hì: “Anh ơi, anh có nhớ gì chuyện hôm qua không?”
Anh khẽ nhướng mày: “Hửm?”
Lạc Đường chưa bao giờ chùn bước lúc nói chuyện nhảm nhí thế này, nói trôi chảy: “Anh ấy, nửa đêm gặp ác mộng khóc lóc xin em xuống ngủ với anh, ôm em chặt ơi là chặt không chịu thả ra.”
“…”
Tô Diên hơi hơi nhếch môi, cười bó tay, không hề có vẻ chuẩn bị so đo với cô, cực kỳ có phong độ của người đàn ông trưởng thành.
Lạc Đường chôn mặt trong quần áo của anh, gối đầu lên tay anh, trên người phủ một chiếc chăn lụa mỏng. Tư thế ôm của hai người rất hợp nhau, rất thoải mái, thoải mái đến độ Lạc Đường vừa thở dài vừa vùi mặt vào quần áo anh cọ cọ.
Cô cảm thấy anh người yêu mình đang ôm hơi cứng người lại.
Trong thời điểm nhạy cảm lúc sáng sớm, có một số chuyện nhạy cảm khó có thể bỏ qua.
Tô Diên buông cô ra trước, ngồi dậy, cào cào tóc, ánh mắt sâu thẳm không rõ.
Lạc Đường cũng chậm rì rì ngồi dậy.
Im lặng một lát, cô cứ muốn nói lại thôi: “Ừm…”
“Em còn tưởng anh thật sự…”
Tô Diên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lạc Đường nhìn khuôn mặt vô cảm của người đàn ông trước mặt, yên lặng nuốt bốn chữ “vô dục vô cầu” vào bụng.
Nói cũng phải.
Tuy là Tô Diên được phong cho danh hiệu gì mà nam thần cấm dục, nhưng mà là “cấm” chứ không phải “vô”.
(Ý là anh nhà chưa muốn, chưa thích thôi chứ không phải không có nhu cầu.)
Thế là, Tô Diên bình thường tắm rửa chỉ mười phút, sáng nay lại tốn mất nửa tiếng.
Lạc Đường nằm trên giường nghịch điện thoại, nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, không hiểu sao lại không thể chú ý đến hình ảnh và mấy hàng chữ trên màn hình. Cô bỏ điện thoại ra, yên lặng đỏ mặt, vùi mình vào trong chăn.
_
Sau lần Tô Diên “khóc lóc xin cô xuống ngủ cùng” hôm ấy, hai hôm sau, anh kiên quyết ngăn chặn chuyện đó xảy ra lần nữa.
Kể cả Lạc Đường nửa đêm tỉnh dậy bò xuống thì cũng bị anh bế lên giường.
Chưa gì đã qua nửa tuần mà cô còn chưa được ôm eo người yêu đi ngủ, quá là thất vọng.
Sáng ngày thứ tư chuyển đến nhà Tô Diên, Lạc Đường nhớ ra lâu rồi mình chưa xem tài khoản đu idol của mình nên đăng nhập vào.
Id của Lạc Đường vẫn là【Hậu phương của Tô thần 】, cô cày bảng không tích cực, ngoài việc đăng nhập đúng hạn thì có thể nói là chẳng hề đóng góp gì. Nhưng xét thấy lần trước cô đã mua cho chị master-nim một cái SLR, rồi còn không tí do dự vung mấy chục vạn thuê biển quảng cáo Nguyên Lê nên vẫn có cả chức admin.
Cô còn được trưởng nhóm đặt cho biệt hiệu【Nhà có mỏ】
Lạc Đường nhìn mọi người thảo luận về lịch trình gần đây của Tô Diên, thấy họ đang nói về một nhãn hàng anh sắp trở thành đại sứ, mắt cô sáng lên, hớn hở:【Thật không đó? Mọi người moi tin từ đâu ra đấy?】
Lạc Đường nhìn hướng gió của box chat bỗng thay đổi.
【Hậu phương của Tô thần : A a a a a chào chị gái nhà có mỏ!】
【U mê Tô thần : À húuu chị bé lặn mất tăm nửa tháng hu hu nhớ quá!】
【Cô vợ xinh đẹp bé bỏng của Tô Diên: Tham kiến chị !!!】
【Con dâu nuôi từ bé nhà Tô Diên: Long time no see, chị bé ! Còn nhớ em không nè! Chị là lý tưởng đời eimmm áu áu áu】
……
Trong box chat náo nhiệt hoan nghênh cô trở lại, câu hỏi lúc đầu của cô bị trôi đi.
Nhưng mà chẳng sao cả, cô đang ở ngay trong nhà chính chủ, hỏi thẳng Tô Diên là được.
Lạc Đường đọc những lời phóng đại của các cô, bất giác nhoẻn miệng cười.
Cô cười gõ chữ:【Hì hì, em cũng nhớ mọi người lắm, nửa tháng nay hơi bận nên không tham gia được nhiều họat động, sau này em sẽ cố gắng bổ sung nhé~】
— Bận yêu đương với nam thần các chị. Cô yên lặng tự bổ sung một câu trong lòng.
Mọi người sôi nổi nói “Hông sao hông sao, chị chỉ cần ở yên làm linh vật thôi tất cả cứ để bọn em”, “Chuyện vất vả như cày bảng xếp hạng cứ giao cho bọn em”, Lạc Đường đọc mà cười ngất.
Tám chuyện một lát, trong một rổ tin nhắn, có rất nhiều id cô thấy quen mắt.
Những id lúc trước mà cô mua liên quan đến giường, @ Tui muốn ngủ cùng Tô Diên, @ Tô Diên nằm trên giường của tôi, vừa nãy cũng nhắn tin.
Lạc Đường ngẩn ra.
Tính ra thì cô cũng coi như là thực hiện được một trong số đó rồi đúng không? Đằng nào thì anh nằm trên giường của cô với cô nằm trên giường của anh cũng có khác gì nhau đâu?
Nhưng cái còn lại…
Thôi, đừng hỏi, càng nhắc đến là càng đau lòng.
Tám mãi, Lạc Đường cũng chào mọi người, bị hai cái id vừa nãy kích thích, cô nhớ lại lịch sử chiến đấu mấy hôm này càng nghĩ càng phẫn nộ, nhưng người ta còn giảng cả đạo lý với cô rồi, cô cũng chấp nhận, nên lửa giận bây giờ không có chỗ trút.
Chơi ở diễn đàn xong, Lạc Đường mở Weibo xem hot search, bắt đầu hóng drama.
Hình như hôm nay ông Trời không muốn cô chú ý sang cái khác, toàn là drama dởm, hot search cũng chẳng có gì hay, lướt hai mươi phút là thấy đần độn, nhạt nhẽo.
Lạc Đường sắp chán chết rồi.
Cô bắt đầu nghĩ xem bình thường lúc tâm trạng không tốt mình sẽ làm gì.
Hồi trước chưa yêu đương với Tô Diên, tâm trạng cô không tốt đa phần là bởi vì anh, bởi vì không được gặp, muốn gặp anh. Thường thì lúc ấy cô sẽ vẽ.
Vẽ tạo hình của anh trong phim, vẽ lại hồi ức của hai người trước kia, vẽ là một quá trình tương đối mất thời gian, vẽ xong rồi nhìn thành phẩm, tâm tình đã tốt lên %.
Nghĩ được việc muốn làm, cô gái ở lì trong nhà mấy ngày nay đột nhiên có năng lượng hẳn lên.
Ngứa tay, muốn vẽ.
Nhưng mấy cái dụng cụ, thiết bị gì gì đó ở nhà hết rồi, lúc trước sắp xếp hành lý đi Paris cũng không nghĩ đến mang vài cái sang đây.
Nhưng mà…
Cô nghĩ, dù sao sau này mình cũng sẽ thường xuyên tới đây, sắp xếp một bộ thiết bị vẽ ở nhà Tô Diên cũng ổn mà nhỉ.
Thế nên giữa trưa, lúc Trình Tranh tới đưa cơm, cô đã giao cho cô ấy một nhiệm vụ mới.
_
Gần đây, cả đoàn phim《Ngự kiếm hành》đều thấy, nam chính Tô thần bình thường lúc nào cũng ở lại đến muộn nhất, bây giờ giống như ngày nào cũng có việc bận, đúng h chiều là tan làm.
Nếu nói là có lịch trình khác thì lại chưa thấy gì, nhưng Tô thần xưa giờ vẫn chuyên nghiệp nên mọi người dù có tò mò nhưng cũng không ai dám hỏi.
Chỉ có cái cậu ngốc Tề Nam chạy tới trêu anh: “Tô thần về nhà với người yêu hay sao ấy? Không nói cho bọn tôi biết, cái kiểu điển cố ngày xưa của Trung Quốc ấy. Là gì nhỉ? Vợ bé ở nhà vàng?”
Nghe thế, Văn Việt Sơn bên cạnh không kiên nhẫn nổi nữa, lấy chai nước đập một phát vào đầu cậu: “Người ta gọi là kim ốc tàng kiều! Không biết thì ngậm miệng lại hộ tôi cái!!!”
Vợ bé ở nhà vàng, chậc chậc, Tề Nam chắc chắn là bị Baidu với Weibo đầu độc rồi.
Mọi người lại bị trò ngốc của Tề Nam chọc cười, nhưng không ai để ý, Tô thần vừa trở thành trung tâm đề tài lại không hề phản bác.
Chỉ có Tiểu Vương một mình oán thầm: Kim ốc tàng kiều chứ gì nữa!
Cái anh này bây giờ á, vội vã tan làm, không thích đi làm, có gì mà bất ngờ?
Tô thần còn chưa tới giai đoạn “Quân vương không dậy sớm” là còn may đấy nhá.
(Theo ghi chép của Hội nghị Đại Minh: Vào đầu triều đại, các quan đại thần phải thức dậy lúc nửa đêm và vượt qua nửa kinh thành để đến Kinh tuyến, giờ sáng, thừa tướng đã đến Tử cung và chờ đợi.)
…
Chào hỏi với mọi người trong đoàn phim, về nhà trước h tối như thường ngày, Tô Diên lại phát hiện trong nhà cực kỳ yên tĩnh, cô người yêu bình thường hay chờ anh trong phòng khách cũng chẳng thấy đâu.
Anh phát hiện, mình thế mà lại không quen.
Có những việc nếu đã hình thành thói quen, sẽ rất khó trở lại như ban đầu. Bây giờ mới có bốn ngày, vẫn còn ba ngày nữa mà cô đã đi rồi, đến lúc…
Tô Diên cười cười, không nghĩ thêm nữa, thay giầy vào nhà.
Dạo thử một vòng, Lạc Đường không ở tầng một.
Tô Diên lại dọc theo cầu thang lên tầng, lúc lên tầng mơ hồ nghe thấy phòng làm việc có tiếng gì đó, anh đi qua xem thử, cửa phòng cũng chỉ khép hờ, không đóng hẳn lại.
Không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh chậm rãi dừng trước cửa, đẩy cửa ra, lại bị màn cải tạo phòng làm việc nho nhỏ làm cho hơi sốc.
Hai bên giá sách vẫn như cũ nhưng trên bàn lại có thêm hai màn hình máy tính thật to, cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt.
Giữa hai màn hình có một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa, ngồi quay lưng về phía cửa. Cô mặc váy ngủ mới thay màu trắng, dài đến đầu gối, cổ tay mảnh mai có tay áo phồng phồng rất đẹp. Tư thế ngồi chẳng nghiêm chỉnh, không hề lộ mặt nhưng trông vẫn rất thanh tú, xinh xắn.
Đôi tay trắng nõn lộ ra sau chùm tóc đuôi ngựa, cô rung đùi thích thú, cầm bút điện tử tô tô vẽ vẽ lên máy tính bảng. Mỗi lần đặt bút, hình ảnh trên màn hình lại nhiều thêm một nét.
Ánh chiều tà ngoài cửa sổ hắt vào phòng làm việc, làm cho mái tóc của cô gái nhỏ như có một vòng tròn phát sáng màu vàng kim.
Bức tranh lấy bóng lưng Lạc Đường làm trung tâm vô cùng hài hòa.
Hài hòa đến độ Tô Diên sinh ra một loại ảo giác, giống như cô đã ở nhà anh thật lâu, mỗi ngày đều có thời gian cố định ngồi ở đây vẽ vời.
Loại ảo giác làm cho lòng người trở nên thật ấm áp.
Tô Diên đi đến bên cạnh bàn làm việc, không gọi cô mà đứng im lặng sau lưng cô. Một lát sau, anh đảo mắt nhìn —
Liếc qua hình ảnh cô đang vẽ, cả người đóng băng tại chỗ.
Màn hình to quá, anh muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được.
Hình như cô đang vẽ theo kiểu truyện tranh, đường nét của nhân vật khá đáng yêu, thiên hướng chibi.
Hai bạn nhỏ mặc đồng phục trắng xanh trường Minh Hi, một bạn con gái tóc đen dài mắt to ơi là to, trông rất tinh nghịch, đang chỉ vào một bạn nhỏ khác, trên đầu có ô thoại, viết —
“Tô Diên! Cậu nói mau! Cậu sai ở đâu?”
Bạn con trai… tuy nhìn cũng dễ thương nhưng đang khóc mờ cả mắt, lại còn… ôm chân bạn gái…
Ô thoại trên đầu bạn nam: “Tớ không nên từ chối ngủ chung với cậu, công chúa điện hạ tha cho tớ đi mà, hu hu hu TAT…”
?
Tô Diên: “……”