Tôi nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Rồi tôi nhìn xuống phần bụng sau khi đã lấy lại được ý thức.
Ở đó đã không còn vết máu nữa, cũng không còn những mảnh vụn kim loại găm vào, chỉ có một chiếc áo phông trắng tinh.
Phần bụng của tôi đã trở về đúng vị trí vốn có của nó.
Tôi hô hấp bình thường, và cả huyết mạch cũng đã được tuần hoàn ổn định trong cơ thể.
Rốt cuộc có vẻ tôi cũng chẳng biến thành zombie hay vong hồn.
Thân thể của tôi không thay đổi gì so với lúc trước khi chết trong con hẻm ở Shibuya.
-----Có vẻ không phải vậy.
Tôi lập tức nhận ra điều khác thường.
Đầu tiên là việc quần áo tôi đã bị thay đổi.
Lúc đến Shibuya thì tôi đang mặc áo thun dưới chiếc áo khoác, nhưng bây giờ tôi đang mặc một chiếc áo phông trơn màu trắng.
Nếu chỉ có thế thì tôi vẫn có thể chấp nhận được là tôi đã được thay đồ trong bệnh viện, nhưng ngay cả chiếc áo khoác cũng không phải chiếc cũ tôi mặc.
Tôi đang mặc áo khoác giống đồng phục học sinh mặc, và chiếc quần tây cũng đã biến thành một chiếc quần ống rộng cùng màu.
Không còn một mảnh nào của bộ trang phục tôi mặc lúc trước. Duy chỉ có kiểu dáng của đôi vớ không bị thay đổi, nhưng từ thời học sinh đến giờ tôi chỉ mang đúng một loại vớ này.
“Thời học sinh.....”
Não tôi bất giác phản ứng với những từ ngữ đang trôi nổi trong đầu.
Không lẽ đây là phòng y tế ở cao trung à.
Vì có mùi dung dịch khử trùng, thêm với việc vừa gặp một tai nạn lớn như vậy nên tôi nhầm lẫn đó là bệnh viện, nhưng tôi nhận ra được căn phòng này.
Đâu đó trong tôi đang cảm thấy hoài niệm.
Nếu như đây thật là phòng y tế ở trường cao trung, thì khả năng cao nếu như tôi kéo chiếc rèm ra sẽ thấy một nữ giáo viên y tế còn trẻ đang hút thuốc lá điện tử.
Ở trường tôi học, cô ấy nổi tiếng là một người có nhan sắc, nhưng lại có tính cách vô cùng khác người, và cũng nổi tiếng với việc đường đường chính chính hút thuốc trong phòng y tế.
Dĩ nhiên, chỉ có học sinh mới biết chuyện đó, còn giữa các giáo viên với nhau thì họ chỉ biết cô ấy là một nữ giáo viên y tế xinh đẹp.
Tóm lại là ở trước mặt học sinh thì cô ấy phơi bày ra bản tính thật của mình, còn trước mặt người trưởng thành thì đội lốt mèo con, nhưng vì cô là người thẳng thắn và dễ gần nên được rất nhiều học sinh biết đến.
Cô ấy có ở đấy không nhỉ, tôi thử kéo rèm ra để xác nhận
----Khi kéo rèm ra, tôi nhận ra có một nữ sinh mặc đồng phục đang ngồi ngay đó.
Bất giác các cơ mặt của tôi đơ cứng lại.
Vì đó là bóng dáng của một người rất đỗi quen thuộc.
Một người con gái tóc đen, rất hợp với bộ đồ đồng phục học sinh.
Thoạt nhìn, có thể thấy cậu ấy thuộc tuýp người trầm tính, ít nói, nhưng cậu ấy cũng không mở lòng với người khác hệt như vẻ ngoài ấy.
Những người có thể tán chuyện thân thiết với cậu ấy ở trường cũng chỉ là loại người như tôi.
Đó là người con gái mà tôi muốn gặp đến mức phải quay ngược về quá khứ.
Chỉ một vài năm sau, cậu ấy sẽ tự tay kết thúc sinh mạng của mình.
Kitahara Hazuki đang ở đó.
Cậu ấy chỉ im lặng đứng đó mà không nói lời nào.
Hazuki đang đứng ở đó và cái tính ít nói và gương mặt phiền muộn của cậu ấy vẫn không thay đổi kể từ lúc chúng tôi gặp nhau.
Cậu ấy đang tỏa ra một luồng khí cự tuyệt không muốn giao thiệp với người khác.
Tuy nhiên, lúc nào cậu ấy cũng như vậy. Vì vậy đó không phải là lí do vì sao tôi không bắt chuyện với cậu ấy.
Tôi không thể bắt chuyện với cậu ấy được là vì bên trong tôi đang ào ạt quá nhiều các loại cảm xúc trộn lẫn với nhau.
Vài năm trước, chúng tôi đã chia tay, nhưng không phải là vì tôi ghét Hazuki. Mà là vì cậu ấy đã nói là không còn muốn gặp tôi nữa.
Khoảnh khoắc cậu ấy nói như vậy, hay cả sau đó, sau khi vào đại học tôi vẫn luôn yêu cậu.
Một lúc nào đó tôi sẽ lại được hẹn hò cùng Hazuki-----, tôi không nghĩ đến những điều vớ vẩn như vậy, nhưng tôi đã tin là sẽ có một ngày chúng tôi sẽ lại được kể cho nhau nghe về bộ phim mà mỗi người thích như lúc xưa.
Tôi đã nghĩ điều đó đã không thể thực hiện được nữa do cậu ấy đã chết, nhưng không phải như vậy.
Tôi đã quay ngược thời gian, và đã có thể gặp lại cậu ấy lần nữa.
Và việc tôi không biết nói gì do quá sung sướng cũng là chuyện hiển nhiên.
Không biết có phải vì do biểu cảm quá mức của tôi và sự im lặng kéo dài này không, nhưng cậu ấy với cặp mắt lo âu đã bắt chuyện trước.
“......Cậu ổn chứ?Hay là đang bị đau ở đâu?”
Ánh mắt đó là ánh mắt thật sự lo lắng cho tôi.
Lo lắng không phải là một cảm xúc xấu, nhưng tôi không quay về quá khứ chỉ để đồng cảm với cậu ấy.
Tôi quay trở lại vì muốn hoàn thành được mục đích của mình.
Đó là điều nên được ưu tiên.
Đầu tiên là phải thu thập thông tin.
“Mình ổn, chỉ là mình thấy hơi chóng mặt một chút nên xuống phòng y tế nằm nghỉ thôi. Mình khỏe lại ngay ấy mà.”
“Vậy à, vậy thì tốt rồi. Cậu không phải kiểu học sinh thích trốn tiết, nên khi thấy cậu bất tỉnh trong giờ học mình đã rất sốt ruột đấy.”
“........Vậy à, mình đã ngất đi trong tiết học à.”
Tôi lí nhí. Tôi thì thầm với âm lượng nhỏ để Hazuki không nghe thấy.
Tôi luôn tự tin về khoản sức khỏe của mình từ lúc còn nhỏ.
Dù có từng nghỉ học do bị cảm, tôi không có một mảnh kí ức nào về việc ngất xỉu ngay trong giờ học để bị đưa xuống phòng y tế cả.
Có lẽ đây là thứ được gọi là “Tính co dãn” của lịch sử không chừng.
Nó thường xuất hiện trong các phim khoa học viễn tưởng, là những biến đổi được tạo ra nhằm giải quyết các mâu thuẫn lịch sử do bước nhảy thời gian gây ra.
Có lẽ đây là thời điểm mà lịch sử phân tách, và một trục thời gian mới khác với thế giới mà tôi biết có thể đã được sinh ra.
Tôi đã thử hỏi Miki về điều này, nhưng chiếc smartphone trong túi quần tôi chẳng có phản ứng hồi âm gì, và tôi cũng không thể sử dụng nó trước mặt Hazuki được.
Thay vào đó tôi hỏi cậu ấy.
“Nè, Hazuki.”
“Gì vậy?”
“Cậu có biết bây giờ là ngày mấy tháng mấy không?”
“Thì là ngày 17 tháng 10.”
“Lịch dương hả?”
“Ừm thì đang là năm 20xx nhưng mà......”
Kazuki nghiêng nhẹ đầu.
“Cậu y như người vừa thực hiện bước nhảy thời gian ấy nhỉ.”
Cậu ấy cười nhỏ nhẹ.
Yuuto: “Đúng vậy nhỉ. Trong phim thường hay xuất hiện.”
Hazuki: “Nói về phim thì sau này, sẽ có người muốn lấy mạng tớ. Tớ sẽ nắm tay cậu, cùng cậu đi trốn.”
Yuuto: “Một mô típ thường thấy nhỉ. Nhân tiện thì kẻ tấn công là một cỗ máy sát nhân à?”
Hazuki: “Đúng vậy. Một cỗ máy sát nhân. Tớ trong tương lai sẽ được gắn với định mệnh sinh ra một anh hùng làm chỉ huy của quân phiến loạn. Vì vậy nên cỗ máy giết người kia muốn diệt trừ tớ và thay đổi lịch sử.”
Yuuto: “Arnold có vẻ sắp đến đây rồi.” [note20800]
Hazuki: “Vậy lúc đó cậu sẽ bảo vệ tớ chứ?”
Yuuto: “Đầu tiên ta phải dùng điện thoại để xác định vị trí của cái lò nung quặng trước đã.” [note20801]
Hazuki: “Dù cậu ghép vài cái lại với nhau, nhưng nó khá thú vị nên tớ tha cho đấy.”
Cậu ấy cười khúc khích.
Người mà ở lớp nhất định sẽ không bao giờ nhếch môi. Dù cậu ấy hay bị người khác nói xấu sau lưng là người đẹp kiêu ngạo, nhưng bất ngờ thay, cậu ấy đã cười.
Ít nhất thì khi tôi nói đùa, phản ứng của cậu ấy cũng có một sức quyến rũ kì lạ.
Tôi yêu nụ cười của cậu ấy nên tôi đã ngắm nó suốt, nhưng đáng tiếc thay những lời đùa của tôi quá vụng về, nên mỗi 3 lần thì cậu ấy chỉ cười đúng 1 lần.
Cứ nghĩ khi tôi đã là học sinh đại học rồi thì tôi có thể sẽ dùng được vốn từ và lượng kiến thức mà tôi đã học để chọc cậu ấy cười, nhưng đáng tiếc thay có vẻ khiếu khôi hài của tôi chẳng được cải thiện chút nào.
Tôi không nghĩ ra được câu nói đùa nào khá hơn được.
Đáng tiếc thật, nhưng ngoài việc đó thì bây giờ tôi vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xác nhận.
Đúng thật đây có vẻ là ngôi trường địa phương mà tôi đã học gần 2 năm trước.
Dù có là phim cũng không thể dàn dựng công phu như thế này, và sự thật là việc cậu ấy đang sống trước mắt tôi chính là minh chứng cho chuyện đó.
Tuy có vẻ tôi đã quay về quá khứ thành công, nhưng chỉ có mỗi ý chí của tôi thôi à?
Thân thể của tôi sẽ như thế nào?Tôi đã quay về quá khứ vẫn với thân xác là sinh viên đại học chăng. Hay là chỉ có mỗi tinh thần ý chí của tôi được đưa về, đó là chuyện làm tôi tò mò.
Nếu quay trở về thời trung học thì tôi có thể thoáng nhìn qua là biết ngay, nhưng đáng tiếc thay tôi đã ngừng lớn lên vào thời cao trung, vì vậy nên chỉ với chiều cao của tôi thì không thể xác nhận được việc đó.
Vì tôi cũng không phải kiểu người yêu bản thân đến mức phải chăm chú soi gương mỗi ngày, nên những biến đổi nhỏ thì tôi không thể nhận ra được.
Nếu như vậy thì hỏi Hazuki chắc chắn sẽ nhanh hơn nhiều, nên tôi hỏi cậu ấy.
“Hazuki này, tớ có thể hỏi một câu hỏi kì quặc khác được không?”
“Được thôi. Lần này là gì đây?Thật ra cậu là người ngoài hành tinh chăng.”
“Không thể nào chứ. Chuyện đó đời thường hơn nhiều.”
“Được thôi”, cậu ấy vô tư đáp lại.
“Gần đây, cậu thấy tớ có thay đổi gì không?”
“Chẳng hạn như cậu đã bắt đầu nói chuyện một cách kì quặc.”
“Không phải kiểu thay đổi về tinh thần như vậy, ý tớ là biến đổi về thể xác ấy. Kiểu người trở nên giống người lớn hơn chẳng hạn. Có chỗ nào trở nên vạm vỡ hơn không chẳng hạn.”
“Để xem, tớ cũng chẳng phải hiểu rõ cơ thể cậu đến mức nhận ra những điểm nhỏ nhặt như thế. Coi nào, tụi mình còn chưa làm chuyện đó mà phải chứ.”
“Tớ không có ý hỏi như vậy.....”
Cậu ấy nói không biết phải trả lời như thế nào nhưng qua đó tôi đã hiểu được 2 điều.
Cơ thể của tôi có lẽ là cơ thể của thời cao trung. Và có vẻ tôi chỉ sở hữu được ý thức của mình.
Và như thế, có lẽ ở trục thế giới này thì tôi vẫn là người yêu của Hazuki, nhưng theo như dòng lịch sử trước đây, mối quan hệ này chỉ dừng lại ở mức nắm tay.
Tuy thấy nhẹ nhõm ở một mức độ nào đó, tôi lại có cảm giác sốt ruột.
Chỉ là có thể thôi, nhưng nếu như lịch sử vẫn giống trước đây, thì sau này, chúng tôi sẽ chia tay.
Cậu ấy bất ngờ chia tay tôi, và tôi chấp nhận điều đó.
Tôi biết lịch sử có thể thay đổi, nhưng chắc chắn ngày đó vẫn diễn ra.
Cái ngày mà tôi đã không thể quên được, ngày 24 tháng 10, vào lễ hội văn hóa, cậu ấy đã chia tay với tôi.
Nếu chỉ có vậy thì tôi đã không bận tâm.
Vốn dĩ, tôi và cậu ấy đã không thể tìm được sự cân bằng.
Đối với tôi cậu ấy là tất cả, nhưng chắc chắn tôi không phải là tất cả đối với cậu ấy.
Cho nên nếu chúng tôi cứ vậy chia tay thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu như vậy thì lịch sử mà tôi biết sẽ lặp lại mất.
Cậu ấy sẽ tự sát.
Tôi biết chính xác ngày đó.
Ngày 14 tháng 2. Cậu ấy đã tự kết liễu cuộc đời mình vào cái ngày mà mọi người gọi là lễ tình nhân.
Đó là một điều tôi không thể chịu đựng được, càng khó có thể chấp nhận.
Và để ngăn chặn chuyện đó xảy ra, tôi sẽ thay đổi lịch sử.
Chỉnh sửa nó lại.
Nếu như là phim viễn tưởng hoặc tiểu thuyết, nhân vật đã biết trước mọi việc xuất hiện, thay đổi lịch sử được cho là chuyện không tốt. Ai đó có thể khuyên răn tôi như vậy, nhưng những chuyện như thế tôi không quan tâm..
Nếu như có thể cứu được cậu ấy, dù có bị cảnh vệ thời gian bắt giữ, hay có phải tận diệt quốc gia này tôi cũng sẽ làm.
Tôi không muốn sống ở thế giới không có sự tồn tại của cậu ấy một lần nữa.
Đó là cảm xúc thật sự của tôi.