Sau vài bước vào phòng thay đồ, tôi khóa trái cửa để Myuki không thể vào được. Ngay sau đó tay nắm cửa kêu dữ dội, khiến tôi phải dựa vào cửa và giữ chặt tay nắm.
“Onii-chan! Thôi nào, mở cửa đi mà!” – Mii
“Thế quái nào anh phải làm vậy chứ??” – Tsukasa
Tôi hét với Myuki qua cánh cửa. Nó rung lên bần bật làm tôi tưởng rằng em ấy định phá nó luôn ấy. Cửa thì không thể vỡ được nhưng khóa là một chuyện khác. Tất cả những gì tôi có thể làm là tiếp tục giữ chặt tay nắm cho đến khi em ấy bỏ cuộc.
“Nè onii-chan, hãy tắm cùng nhau đi mà.” – Mii
“Còn lâu mới có chuyện đó!” – Tsukasa
“Thôi mà, em chỉ muốn check hàng thôi mà, có khi cỡ
C cup cũng nên. Em chỉ cần nhìn thôi. Em hứa sẽ không làm gì khác mà, được chứ?” – Mii
“Mii-chan, em trở nên đáng sợ đấy!” – Tsukasa
Em ấy quá cố chấp. Tôi chỉ muốn đi tắm và ngâm mình trong bồn nước. Nghĩ gì vậy chứ? A, B, hay bất cứ điều gì. Kích thước ngực không quan trọng.
“Làm ơn mà, em gái đáng yêu của anh năn nỉ đó.” – Mii
“Em có nói gì cũng vậy thôi!” – Tsukasa
“Uhh.”- Mii
“Nó bất khả thi thôi. Em không biết thứ gì cũng có giới hạn của nó sao?” – Tsukasa
“Anh đang nói về thẻ tín dụng của bố à? Lần cuối cùng mẹ mua hàng trên internet xài thẻ của bố và nói “Ồ, vậy đây là giới hạn” – Mii
“Đó là thẻ bố hay dùng để đi uống mà!” – Tsukasa
Ồ, nhắc mới nhớ. Bố đã than thở rằng “Bố đã dùng thẻ tín dụng để trả tiền nhưng không được. Cuối cùng đành phải vay tiền họ”. Chà, vậy ra mẹ là lý do, tội nghiệp bố.
“Hóa đơn của bố không phải vấn đề.” – Mii
“Mà đúng là vậy. Nhưng không phải điểm trong mối quan hệ của bố sẽ bị giảm đúng không?” – Tsukasa
“Nếu là vậy không phải ta nên thắt chặt tình anh em thêm mà phải không?” – Mii
“Nó chả giúp ích gì trong việc này cả mà lạc lối thì có.” – Tsukasa
“Onii-chan thông minh hơn rồi!” – Mii
“Ughh! Mau về phòng khách đi!” – Tsukasa
Đột nhiên em ấy im lặng đến lạ thường. Không còn âm thanh tấn công dồn dập của em ấy nữa. Thật sự em ấy ngoan ngoãn đến vậy à?
“Anh đã bị bao vây. Chống cự là bụng bự.” – Mii
Em ấy vẫn ở đó. Hơn nữa lần này lại diễn kịch.
“Cái quái gì thế. Tội lỗi của em ngày càng nặng thêm đấy.” – Tsukasa
Mà tội gì ấy nhỉ?
“Mẹ sẽ khóc luôn đó.” – Tsukasa
“Tsukasa, đầu hàng đi con.” – [Mẹ]
“MẸ?!” – Tsukasa
Tiếng của mẹ đột ngột vang lên. Hơn nữa tôi còn nghe thấy tiếng khóc. Mẹ cũng tham gia diễn cùng Myuki luôn.
“Sao anh lại làm mẹ khóc cơ chứ?” – Mii
“[Sụt sịt], Tsukasa.” [Mẹ]
“[Ực]” – Tsukasa
Mẹ càng khóc nhiều hơn khiến tôi cảm giác đang làm điều gì đó rất tệ.
“Tsukasa, làm ơn ra đi mà. Hãy để mẹ được chạm vào ngực con.” – [Mẹ]
Cảm giác tội lỗi biến mất ngay tức khắc.
“Tsukasa, hãy để mẹ chạm vào nó! Ít nhất để mẹ lấy số đo của con!” – [Mẹ]
“Ai cần chứ?! Mẹ bình thường nghiêm túc của con đâu
rồi? Ngươi đã làm gì với mẹ của ta?” – Tsukasa
“Con nói gì vậy? Mẹ luôn luôn là mẹ của con. Mẹ lúc nào cũng nghiêm túc. Mẹ thật sự muốn thấy dáng vẻ khỏa thân của Tsukasa. Mẹ muốn chạm vào con. Mẹ muốn CHƠI với con.” – [Mẹ] [note24582]
Mẹ đang định làm cái quái gì với con trai của mẹ vậy?? Con nghe thấy tiếng [Guhehe] của mẹ đấy nhé.
“Mii-chan! Đưa mẹ trở lại phòng khách mau!” – Tsukasa
“Ah, onii-chan đợi em một chút. Mẹ, quay lại thôi.” – Mii
“Mẹ muốn thấy Tsukasa khỏa thân.” – [Mẹ]
“Không, con sẽ gọi bố đấy.” – Mii
“Myuki, đừng đẩy mẹ vậy mà” – [Mẹ]
Tiếng bước chân ngày xa hơn và tiếng đóng mở cửa phòng khách. Tôi rời khỏi cửa và thở dài nhẹ nhõm. Ugh, mệt quá. Tôi ngẩng đầu lên và thấy một cô gái tóc bạch kim dễ thương đang nhìn trong gương. Ai vậy? Tôi nghiêng đầu thắc mắc và cô ấy cũng làm như vậy. À, phải rồi, tôi mất vài giây để nhận ra đó là chính bản thân mình.
Tôi thấy một vẻ mặt không vui với đôi mắt đỏ và xanh phản chiếu trong gương. Sau đó, tôi nhìn vào mái tóc dài mượt và màu bạc tỏa sáng yếu ớt dưới ánh đèn huỳnh quanh. Làn da trắng mịn như tuyết vẫn còn màu đỏ nhạt sau màn la hét lúc trước. Trông thật quyến rũ. Chiếc áo phông yêu thích của tôi tuột một bên vai, khiến tôi cảm thấy như em-gái-mặc-áo-phông-của-bạn-trai, nhưng tôi không cảm thấy hấp dẫn chút nào. Phải mất một lúc tôi mới ngộ ra, tôi thật sự là con gái
Nản long, tôi thả lỏng vai và lắc đầu. Phải nói gì với bạn bè đây? Còn đi học thì sao? Tôi không tính trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Thực lòng thì càng nghĩ thêm càng thấy chán nản. Tôi cảm thấy sự thôi thúc cúi xuống và giữ chặt đầu nhưng bằng cách nào đó đã kìm lại được.
Ugh, gạt hết qua một bên và đi tắm thôi. Điều đó sẽ giúp tôi cảm thấy tốt hơn. Được rồi, đã đến lúc cởi quần áo.
Hmm, tôi cảm thấy quên thứ gì đó rất quan trọng. Nó là gì nhỉ? Trong khi đang suy nghĩ tôi cởi bỏ áo phông và quần. Mà, sớm muộn thì cũng nhớ ra thôi.
Nhìn lại mình trong gương làm tôi nhớ lại. Bây giờ đã là con gái. Có nghĩa là…
Một chiếc cổ thanh tú không có yết hầu, bộ ngực vừa phải cùng thân có dáng cân đối như đồng hồ cát, cùng với eo gọn gang. Mông tôi có vẻ to hơn chút.
Mặt tôi trong gương chuyển đỏ ngay lập tức. Thật dễ nhìn bởi da tôi rất trắng.
Một cô gái khỏa thân. Tôi thực sự đã nhìn vào một cô gái khỏa thân. Không phải tôi không thích nó nhưng thật sự rất xấu hổ. Bằng cách nào đó tôi rời mắt khỏi gương và chộp lấy áo phông tôi cởi ra.
Không, tôi không thể mặc quần áo mà đi tắm được. Hơn nữa tôi đã thấy bản thân trần truồng rồi, tại sao lại cảm thấy xấu hổ đến vậy chứ? Được, nhìn vào gương lần nữa nào.
…Umm, rồi, không thành vấn đề. Được rồi, nói dối đấy. Tôi chết mất.
“Ở đâu?”. Tôi nghĩ đã nghe thấy giọng của Myuki. Nhưng cửa đã bị khóa nên em ấy không thể vào đây được. Dù sao thì hãy tắm thôi. Tôi bật nước và đợi nó ấm lên. Khi đã xong, tôi xả dòng nước đó từ đầu xuống và để nó chảy xuống toàn bộ cơ thể.
Tôi quyết định gội đầu trước, vì vậy tôi lấy chai dầu gội, nhắm mắt lại, đẩy pít tông hai lần và bắt đầu xoa lên mái tóc. Tôi nhận thấy không có nhiều bọt cho lắm. Oh, phải rồi, vì tóc tôi bây giờ rất dài nên cần nhiều lượng dầu gội hơn. Mò mẫm tìm chai dầu gội, đẩy pít tông thêm hai lần nữa và thử lại. Lần này có vẻ tốt hơn rồi.
Tôi xả sạch dầu gội khỏi tóc, lấy miếng bọt biển và sữa tắm rồi bắt đầu rửa toàn thân.
“Ah!”
Tôi vô ý kêu lên khi cảm thấy rát. Nơi tôi vừa chà bằng miếng bọt biển ửng đỏ. Da con gái mềm thật nhưng tôi không nghĩ nó mỏng manh đến vậy. Chắc phải cẩn thận hơn. Tôi nhẹ nhàng rửa phần cơ thể còn lại trong khi ngân nga bài hát. Không phải tôi buồn miệng hay gì cả. Chỉ là trùng hợp thôi.
Sau khi tắm xong, tôi lấy dầu xả và đọc hướng dẫn sử dụng. Nó nói rằng phải đợi một lúc để ngấm vào tóc, vì vậy tôi quyết định rửa mặt trong lúc đó.
“Mẹ đặt quần áo của con ở đây nhé.” – [Mẹ]
“Ah, vâng. Cảm ơn mẹ.” – Tsukasa
Tôi mở mắt và thấy bóng của mẹ qua cánh cửa kính mờ. Chắc mẹ để quần áo thay ở cạnh cửa. Tôi nghĩ mẹ sẽ rời đi luôn nhưng vì lý do nào đó mẹ vẫn ở trong phòng thay đồ. Sau một lúc mẹ cũng rời đi, có lẽ là thu dọn đồ giặt chăng?
Hử? Mất một lúc tôi mới nhận ra. Làm sao mẹ vào được phòng thay đồ nhỉ? Tôi đã khóa lại rồi mà.
Tôi xả sạch dầu khỏi tóc, dùng ngón tay chải đều, tắt nước , mở cửa rồi đưa tay lấy khăn tắm và nhẹ nhàng lau khô tóc. Chiếc khăn đã ẩm vậy rồi sao? Tôi lấy thêm chiếc khăn thứ hai rồi lau người, tóc tôi vẫn còn nhỏ giọt. Bước qua máy giặt và thả hai chiếc khăn vào trong. Tôi nhìn qua kệ bên cạnh cánh cửa để lấy quần áo mẹ đặt sẵn. Cái gì đây?
Tôi đang cầm đồ lót mà mẹ để lại. Nhỏ, mỏng, được trang trí dễ thương với ruy băng, là quần lót con gái. May mắn thay không có áo lót trong bộ quần áo. Đúng là kích thước rất quan trọng, nhưng không nên có nó ở đây thì tốt hơn.
“Không hiệu quả với con đâu”. Tôi tự nhủ và tìm đồ lót trước đó nhưng thất bại. Không thể nào tôi mặc nó được, quá xấu hổ. Có lẽ mẹ đã lấy đồ lót cũ trong lúc đặt bộ quần áo mới. Thật sự phải mặc nó sao?
Bât đắc dĩ, tôi nhặt lại chiếc quần lót, đưa hai chân qua và nhanh chóng kéo lên. Tôi bất ngờ vì nó khá thoải mái và chất liệu vải hợp với da của tôi. Không giống Boxer, quần lót này vừa khít một cách hoàn hảo, cứ như được vẽ trên cơ thể. Đột nhiên tôi có cảm giác mất đi thứ gì đó rất quan trọng. [note24583]
[Hah] Nhiệm vụ tiếp theo là quần áo. Vươn tay để lấy…Tôi nhận thấy một tia sáng xuyên qua bức tường và máy giặt. Cảm thấy lo lắng, tôi cúi xuống và nhìn vào khoảng trống. Ở đó hơi tối, nhưng tôi nhận ra ánh sáng phản chiếu từ một thấu kính. Tôi cầm món đồ đáng nghi với cảm giác xấu, đó là máy quay. Đèn đỏ đang báo sáng, vậy là chế độ quay đang bật.
Đùa nhau chắc. Tôi nhấn dừng và chọn phát lại. Tròng màn hình nhỏ, tôi thấy mẹ lén lút đặt máy quay xuống và ngay sau đó là hình ảnh tôi bước ra khỏi phòng tắm.
“……………”
Một cách lặng lẽ, tôi nhấn nút dừng và đặt máy quay lên máy giặt. Nghiêm túc mà nói, gia đình tôi bị quái gì vậy? Tôi nhấc chiếc máy quay, chọn tệp tin và nhấn xóa.