Vào một ngày mùa xuân ấm áp, những cánh hoa anh đào nở rộ và rơi xuống trước mắt như thể chúng đang nhảy múa, một khung cảnh tuyệt đẹp như trong phim. Những cây hoa anh đào xếp thành một hàng trước mặt, tạo thành con đường dẫn tôi đến trường trung học tư thục Hasuike. Hình ảnh cổng trường khá nổi tiếng ngay cả
trên những tờ đơn giới thiệu. Một giáo viên đang nói chuyện cùng với niềm tự hào về những cánh hoa anh đào; cũng có một vài người chọn phỏng vấn kì tuyển sinh đầu vào bởi vì “Tôi muốn được đến trường mỗi ngày dưới con đường này trong ba năm tới”. Khi nghe về điều đó tôi đã cho rằng rằng chỉ một số ít bọn họ nghĩ vậy mà thôi, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tôi mới hiểu được ý nghĩa ấy.
Cơn gió nhẹ nhàng bỗng đột ngột mạnh lên khiến mái tóc dính vào mông, tôi nhanh chóng giữ chặt chân váy để giữ nó không bị hất lên.
Phù, an toàn, nhưng mái tóc tôi mất công chải chuốt giờ thành một mớ hỗn độn. Mah, mặc dù nói là tốn công nhưng nó cũng khá là nhẹ nhàng thôi. Tóc tôi khá dễ chăm sóc, chỉ việc chải xuống và “XONG”. Nó rất dài, mượt và bóng, ít bị chẻ ngọn, và màu bạch kim. Tại sao lại là bạch kim? Bố và mẹ tôi đều có mái tóc đen, nó giống như gien lặn trong gia đình vậy, như một biểu hiện của sức mạnh siêu nhiên. Cứ như phim hoạt hình về anh hùng ấy.
Bỏ qua một bên, việc di truyền là thật. Bà tôi đã từng nói rằng cụ cố cũng từng có mái tóc bạch kim khi hồi tưởng về quá khứ. Bà cũng muốn một mái tóc như vậy nhưng thay vào đó bà lại thừa hưởng mái tóc màu nâu từ cha mình. Bà đã rất ghen tỵ với tóc bạch kim của cụ cố. Hãy tha thứ cho cháu, nhưng ghen tỵ là lối sống xấu và chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi.
Urmm, xin lỗi vì lạc đề. Dù sao tôi muốn tóc của mình ngắn và màu đen hơn. Đúng vậy! Nó sẽ làm tôi cảm thấy dễ dàng hơn. Không may là mẹ tôi không bao giờ để tôi cắt hoặc nhuộm nó.
Khỉ thật, gió càng lúc mạnh hơn và thứ gì đó bay vào mắt tôi.
Tôi lấy chiếc gương cầm tay từ trong túi để kiểm tra và nhìn thấy khuôn mặt tôi được phản chiếu trong gương. Cho dến giờ tôi vẫn chưa quen được cái khuôn mặt đáng yêu này.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn cùng với hàng lông mày mỏng và đẹp. Đôi mắt to và sáng với mũi và miệng nhỏ. Đôi môi mịn màng màu hồng mời gọi. Làn da trong veo và trắng như tuyết. Cơ thể nhỏ nhắn vẫn đang phát triển ( Tôi mong vậy ). Đỗi chân dài cân đối, eo cao với hình dáng đồng hồ cát. Ngực không lớn cũng không nhỏ. Đôi mắt màu xanh lam, hoặc là vậy, một bên mắt trái của tôi màu đỏ nên tôi phải đeo kính áp tròng để tránh nổi bật.
Dù vậy đây là Nhật Bản, tôi là một cô gái đáng yêu có ngoại hình khá bắt mắt, nhờ mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh hiếm có. Nhìn chung mọi người sẽ nói tôi dễ thương. Nghiêm túc thì tôi thật sự dễ thương!
Tuy vậy tôi trở thành như vậy trong vài tuần gần đây. Với tất cả thay đổi như vậy không ai sẽ nhận ra tôi. Nói thật thì tôi quá khác so với con người cũ, cảm thấy đây không phải là tôi vậy.
Biết là trông giống người nước ngoài nhưng tôi là người Nhật. Nếu nhìn thật kỹ thì bạn sẽ nhận ra thôi. Tuy vậy nhưng đôi khi vẫn có người nói chuyện với tôi bằng tiếng Anh khiến tôi bối rối. Tôi là người Nhật chính thống đấy. Good afternoon. Happy New Year. Favorite is junk food. Đó là tất cả vốn tiếng Anh tôi có.
Lại lạc đề nữa rồi. Quay lại hiện tại, bụi bay vào bên mắt đeo áp tròng khiến tôi khó chịu. Tôi cũng không thể tháo được nó ra bây giờ. Để xem tôi có thể lấy được hạt bụi đó ra mà không cần phải tháo áp tròng không.
Tôi nhìn vào trong gương và đảo mắt liên tục với hi vọng có thể đẩy được nó ra. Cuối cùng thì cũng làm được, nó trông giống một mảnh gỗ nhỏ.
Ah, tốt hơn nhiều rồi. May là tôi không phải tháo áp tròng để lấy nó ra. Sẽ rất khó để đeo lại nếu không có một tấm gương lớn.
Tôi cất lại gương vào trong túi và nhìn xung quanh. Những học sinh khác nhanh chóng đánh mắt sang hướng khác.
Uhmmm, Xin lỗi nhưng vẫn lộ liễu quá đấy biết không hả? Họ thật sự nghĩ rằng tôi không biết à?
Uhh, điều đó khiến tôi có tâm trạng xấu. Chỉ nghĩ về nó cũng khiến tôi đau đầu. Không như lúc tôi còn là con trai, giờ tôi không đủ sức để làm điều đó. [note24337]
[Haaa] Tôi thở dài và tiếp tục bước về phía cổng trường, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy như có ai đó nhìn tôi một cách kỳ lạ.
Một cô gái cao hơn tôi đang cười mỉm, dường như đang muốn nói chuyện nhưng tôi không cảm thấy vậy nên ngay lập tức quay mặt đi.
[note24338]
Ồ quên, tôi chưa giới thiệu bản thân. Tôi là Yoshina Tsukasa, rất vui được gặp các bạn. Nếu tìm thông tin về tôi trên mạng thì bạn sẽ chẳng thấy gì cả đâu. Dù sao thì tôi cũng sẽ nói thêm chi tiết sau.
Cuối cùng cũng đến trường và đứng trước tủ đựng giày có ghi tên tôi trên đó. Tôi cười cay đắng khi nhìn nó và mở cửa tủ. Một vật thể hình chử nhật trượt ra và rớt lên đầu tôi. Tôi nhăn mặt khi thấy nó hạ cánh.
Chết tiệt, đúng như tôi nghĩ mà. Thư tình. Một cái từ con trai và còn lại là của con gái. Trời ạ, giờ tôi còn đau đầu hơn. Chào, tôi là một cô gái và tôi nhận được thư tình từ đứa con gái khác. Không cảm ơn nhé, tôi muốn nhận cái của con trai hơn.
“Ồ, em nhận được nó rồi à? Cậu ấy khá nổi tiếng và đẹp mã đấy.” - Myuki
Myuki vừa nói vừa cười khi đến chỗ tôi.
“Em cảm thấy đau đầu quá nên hôm nay xin kiếu.” -Tsukasa
“Đâu có được!” – Myuki
“Keo kiệt.” – Tsukasa
Tôi cất “cơn đau đầu” vào cặp và thay giày. Khi đứng dậy, tôi thấy huy hiệu trường trên ngực Myuki. Nó có màu đen cho biết em ấy là học sinh năm 2, trong khi của tôi màu trắng tượng trưng cho năm nhất. Tôi khá bực khi phải học trung học thêm một lần nữa, nhưng có khóc cũng không ích gì.
Dù sao tôi được liệt kê là em gái của Miyuki trong sổ hộ khẩu. Chỉ vài tuần trước tôi hơn em ấy 2 tuổi.
“Tsukasa, hôm nay chúng ta về cùng nhau, vì vậy gặp nhau sau tan trường nhé. OK?” – Myuki
Chúng tôi đã thay đổi cách xưng hô. Ở nhà Myuki gọi tôi là “Onee-chan”, nhưng bên ngoài em ấy gọi tôi là “Tsukasa”, Myuki khá giỏi trong việc này.
“Được rồi Mii…Onee-chan.” – Tsukasa
Tôi vẫn chưa quen với việc này. Thỉnh thoảng tôi vẫn gọi em ấy là Mii-chan và phải nhanh chóng sửa lại. Myuki vẫn cười như thường lệ và tôi bối rối nhìn đi chỗ khác.
“Hãy cẩn thận hơn một chút nào.” – Myuki
“Em biết.” – Tsukasa
Tôi đáp lại một cách yếu ớt và đi đến cầu thang dẫn lên lớp học của tôi. Đúng là Myuki. Tôi không vui mặc dù biết rằng trên thế giới này em ấy là chị gái của tôi.
“Yo Tsukasa.” – Hayate
Tôi thực sự không mong rằng gặp cậu ta ở đây. Cậu ấy là bạn thân cũ của tôi và giờ là một tiền bối lần nữa vì cậu ta hầu như không đi học vào năm ngoái bởi nhiều lý do. Vi vậy bây giờ tôi học trung học với cậu ta một lần nữa.
Tôi vẫn chưa nói với cậu ấy bất cứ điều gì đã xảy ra với tôi. Vì thế theo quan điểm của tôi, cậu ta là senpai, tôi phải chào như vậy.
“Chào buổi sáng, Hayate-senpai.” - Tsukasa