Nó chỉ tốn khoảng tầm 5 phút để đi đến trường.
Chúng tôi băng qua con đường rợp đầy bóng hoa anh đào nằm ven sông.
Nếu như đến được nơi này, chắc hẳn bạn đã đi được nửa đường rồi đấy.
Đột nhiên tôi vội nhìn lên.
Những bông hoa anh đào thường nở rộ đã không còn nữa.
Hầu hết bọn chúng đã rơi xuống đất vì vậy ở phía trên cây sẽ có nhiều sắc xanh hơn là hồng.
Nhưng những bông hoa đào còn non này thậm chí trông còn đẹp hơn khi nó đã nở rộ.
Chờ đã? Đây không phải là những gì tôi muốn nghĩ tới.
Chính tại thời điểm này, vào cuối mùa xuân, tôi đã gặp được cô ấy.
Tôi vẫn nhớ cái khoảnh khắc sau khi ngắm những bông hoa đào còn xanh ấy.
Về người con gái mà tôi sẽ không bao giờ gặp lại.
.
Đó là khoảng thời gian khi tôi còn học sơ trung.
Học sinh sơ trung giống như một cái hộp huyền bí vậy. Bọn họ thường có xu hướng biến những vấn đề nhỏ bé ấy trở thành những vấn đề to lớn hơn.
Bây giờ sau khi nhớ lại, tôi khá chắc rằng vấn đề mà mình để mắt đến hồi đó cũng là một việc rất nhỏ mà tôi đã tự mình xé to nó ra.
Dù vậy ‘tôi’ của ngày xưa vẫn còn đang nghĩ ngợi và phân vân.
Đây là điều mà tôi có thể đảm bảo.
.
Hồi còn ở sơ trung, tôi đã tham gia vào câu lạc bộ đá bóng.
Đương nhiên, mục tiêu của tôi là được vào đội hình chính của đội bóng.
Vì lí do đó, tôi đã luyện tập chăm chỉ. Chăm chỉ hơn bất cứ ai.
Nhưng tôi vẫn không được chọn trong số học sinh năm nhất.
Và mặc dù không được chọn, tôi cũng quá là buồn bởi vì những người khác cũng thất bại để được vào đội.
Tôi không có một mình.
Tôi cảm thấy như mình là một thằng khốn nạn vậy.
Kì nghỉ xuân cũng đã bắt đầu.
Dù vậy tôi cứ đơn giản nghĩ rằng mình vẫn chưa cố gắng hết sức vì thế nên bản thân không muốn phải từ bỏ.
Trong suốt kì nghỉ xuân, hoạt động câu lạc bộ vẫn diễn ra hằng ngày.
Sau những buổi tập, chỉ có tôi là người thường ở lại luyện tập đá bóng một mình.
Khi tôi ở lại và tập luyện, cậu ta cũng không chịu từ bỏ và đợi cho khi đến tôi về, cứ như thể là đang muốn ganh đua với nhau vậy.
Thói quen ấy diễn ra được một khoảng thời gian.
Nếu hai học sinh sơ trung cùng luyện tập như vậy mỗi ngày, bạn cũng có thể trở nên hòa hợp ngay cả khi hai người không ưa nhau mấy.
Tên của cậu ta là Minori Rouri.
Tôi ước gì mình ở chung lớp với cậu ta.
Tôi chưa bao giờ dám nói với thằng chả điều này cả.
Kì nghỉ xuân nhanh chóng kết thúc và tôi trở thành học sinh năm hai.
Mặc dù chúng tôi vẫn không học cùng lớp, mối quan hệ cạnh tranh ấy vẫn còn tiếp tục.
Sau khi câu lạc bộ kết thúc, bọn tôi vẫn ở lại tập thêm cỡ khoảng 2 tiếng nữa cùng nhau.
So với khi hồi còn mới bắt đầu, tôi nghĩ mình đã tiến bộ hơn rất nhiều.
Tôi có thể làm những trò mà trước đây mình không thể làm.
Luyện tập như này đúng là không tốn công vô ích mà.
Cái ngày định mệnh ấy cuối cùng cũng đến.
Ngày tuyển chọn vào đội hình chính thức.
Tôi cố kìm nén sự phấn khích và quyết định chờ cho đến khi tên mình được gọi.
Tôi cứ mãi chờ…