Một ngày sau khi nói chuyện cùng Caron. Khoảng giữa buổi sáng và giữa buổi chiều, tôi quyết định giải quyết các vấn đề còn lại.
Orca và tôi đang ngồi ở cùng chiếc bàn tôi sử dụng tối qua.
Orca, đối diện tôi vẫn cứng ngắc như thường lệ. Cơ thể cậu ta cứng đờ, đuôi và tai thì duỗi thẳng tuốt. Cậu ta đang trong trạng thái cảnh giác tột độ.
Ngay cả khi tôi có là người chủ động, vẫn sẽ rất khó nếu cậu ta không chịu hợp tác. Trước mắt thì tôi cần làm gì đó để khiến cậu ta thư giãn lại.
“Orca, trà này có tác dụng thư giãn. Nếu em không thấy phiền thì hãy thử chút đi.”
“E-Em hiểu rồi ạ….”
Orca gật đầu với giọng lí nhí tới nỗi có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Rồi cậu chầm chậm nhấp trà.
Dường như nó ngon hơn cậu tưởng, và dù hơi ngạc nhiên, cậu vẫn tiếp tục uống. Chỉ trong chớp mắt, tách trà đã rỗng tuếch, và cậu đặt nó xuống khay.
Từ góc nhìn của tôi, dường như nỗi căng thẳng của Orca đã nguôi bớt. Tác dụng của trà hiệu quả hơn tôi tưởng.
“Em thích nó không?”
“....! C-Có ạ!”
Hmmm, vẫn chưa được hửm? Ngay khi tôi cất tiếng gọi, cậu căng thẳng trở lại. Tôi đoán mình sẽ tiếp tục dành thời gian với cậu ta thôi.
Với một nụ cười gượng, tôi cầm ấm lên và rót thêm trà cho Orca.
Thấy vậy, Orca đứng phắt dậy với vẻ hốt hoảng trên gương mặt.
“Đây. Nếu em thích thì cứ dùng thêm đi. Loại trà này còn nhiều lắm.”
“A-Anh không cần rót thêm trà cho em đâu, Zechs-sama! E-Em có thể tự làm được ạ!”
“Ổn mà, đừng lo. Anh làm vậy suốt.”
Tôi thường xuyên giao việc đó cho Shion, nhưng tôi luôn rót trà ở mọi buổi tiệc trà cùng Caron. Nếu cần thiết, tôi cũng có thể làm vậy ở các buổi xã giao cùng các hầu cậu khác, mà cũng không thường xuyên lắm. Tất nhiên, tôi làm điều này với giả định rằng thông tin này sẽ không bị tuồn ra bên ngoài.
Và ngay từ đầu—
“Anh là người chuẩn bị và pha loại trà này nhé?”
—Đây là sở thích của tôi từ kiếp trước. Do đó tôi có rất nhiều chứng chỉ trong các lĩnh vực liên quan đến trà. Và vì thế giới có nhiều loại trà tương tự, nên tôi đã thử nghiệm nhiều cách pha trộn khác nhau. Trà này là một trong số đó.
Orca dường như khá bất ngờ trước câu nói của tôi tới nỗi nhãn cầu của cậu chàng trông như có thể rớt ra bất cứ lúc nào.
“Đáng ngạc nhiên tới vậy sao…?”
Khi được tôi hỏi, cậu thốt ra một tiếng “Ah” và cúi thấp đầu kính cẩn.
“E-Em rất xin lỗi! E-Em không có ý mạo phạm sở thích của Zechs-sama—!”
“A-Anh có định trách phạt em gì đâu, nên là ngẩng đầu lên đi. Em không cần xin lỗi chỉ bởi vì anh tò mò…”
Phản ứng thái quá tới mức tôi cũng bối rối theo. Tôi đến gần Orca, trong khi cậu ta không nhấc đầu lên xuống và huých một phát để cậu ta bình tĩnh lại.
Rõ ràng cậu ta đang sợ tôi. Không biết trước khi tới đây họ tiêm nhiễm vào đầu cậu ta cái gì mới được nhỉ?
Tuy có hơi thất vọng, tôi chờ thời cơ thích hợp vào hỏi lại lần nữa.
“Lần nữa nào, anh thích pha trà có kỳ lạ lắm không?”
“K-Không phải như vậy đâu ạ….”
Cái cách cậu chàng co rúm lại với đôi mắt đẫm lệ đáng yêu tới nỗi khó có thể tin nổi cậu là đồng chí. Tôi không vui tẹo nào, vì đây là kết quả của việc cậu sợ tôi.
Rồi tôi nhún vai.
“Anh đã nói ngay từ đầu rồi, đừng trang trọng quá. Anh muốn muốn em chọn đúng thời gian hoặc địa điểm, nhưng nói chung, anh muốn em cởi mở hơn chút.”
Khi tôi nói chuyện với cậu một cách nhẹ nhàng và tử tế, dường như cậu cuối cùng cũng hiểu ý tôi muốn nói. Sau một khoảng dừng, cậu bắt đầu mở miệng.
“E-Em rất bất ngờ vì anh khác xa với hình ảnh con trai của một quý tộc cấp cao mà em tưởng.”
Một quý tộc cấp cao là đề cập tới một danh hiệu cao hơn bá tước. Gia đình trước đó của Baron là nam tước, thuộc lớp quý tộc thấp hơn.
“Em tưởng á?”
“Uhh….”
“Anh sẽ không nổi giận với bất cứ điều gì em nói. Xin thề trước Thần linh.”
“Ehhhhh….”
Ở Thánh Quốc, một quốc gia tôn giáo, việc thề nguyền với Thần linh là bất khả xâm phạm. Đó không phải thứ cứ thích là có thể phá vỡ, và nếu một quý tộc vi phạm điều này, hắn sẽ chịu án phạt tử hình.
Orca sợ hãi trước ngôn từ nặng nề của tôi nhưng vẫn tiếp tục nói.
“Dạ, cái đó…Q-Quý tộc cấp cao thường kiêu ngạo và đối đãi những người khác như thú tiêu khiển…v-và họ cũng mua vui bằng cái bắt nạt những người thấp kém hơn ạ…”
“À…”
Tôi nhìn xa xăm.
Tôi có cảm giác một con trai của quý tộc cấp cao thật sự sẽ làm điều đó.
Tất nhiên, anh em nhà Foranada trong tựa game chảng hạn. Chúng coi thường dân như công cụ, và cũng không ngần ngại đánh đập quý tộc bậc thấp hơn mình. Chúng thưởng thức đau khổ của người khác như mật ngọt, và khi thấy ai đó hạnh phúc chúng sẽ lên kế hoạch phá hủy nó. Chúng hoàn toàn là rác rưởi.
Và hình ảnh giới thượng lưu trong mắt Orca cũng không hoàn toàn sai. Không phải ai cũng vậy, nhưng có những kẻ bị tha hóa bởi địa vị. Ví dụ như những quý tộc coi thường Nam tước Byakudai, gia đình của Orca.
Tuy nhiên, tôi đã hiểu ra nhiều điều.
Có lẽ Orca đã bị quấy rối bởi nhiều phe địch thủ khi còn ở lãnh thổ Nam tước Byakudai. Ngoài ra, tôi có linh cảm cha mẹ tôi đã nghe tới câu chuyện của cậu.
Nếu cậu đã biết về mặt xấu xa của giới Thượng lưu thì việc Orca khép kín hoàn toàn với chúng tôi là hoàn toàn bình thường.
Tuy nhiên, thái độ của Orca cho đến bây giờ là không thể chấp nhận được.
Tất nhiên gốc rễ của cái ác vẫn là những quý tộc cao ngạo.
Tuy nhiên, chỉ vì gặp phải một kẻ xấu không nên cho rằng những người khác cũng sẽ như vậy. Ngay cả một quý tộc cũng phải bắt tay kẻ mà mình ghét với một nụ cười.
Có lẽ hơi khó để yêu cầu một đứa trẻ sáu tuổi làm vậy, nhưng một quý tộc không được phép sử dụng tuổi tác để bao biện. Nam tước Byakudai có lẽ không chuyên về mảng này.
Vậy tôi nên làm gì đây? Những tư tưởng đã ăn sâu vào tâm trí sẽ cần một khoảng thời gian dài để xóa đi. Dù tôi nghĩ nó sẽ nhanh vì cậu vẫn là một đứa trẻ, nhưng đây vẫn là một nhiệm vụ rất khó khăn.
Tôi đoán chỉ còn cậu ta quen dần từng chút một. Tôi nên chuẩn bị một kế hoạch lâu dài.
Tôi nhận ra đây không phải vấn đề có thể giải quyết chỉ với vài buổi tiệc trà. Sớm nhất chắc cũng mất khoảng một năm.
Hiện tại, chúng tôi chỉ có thể chân thành nói với cậu rằng chúng tôi đứng về phía cậu.
“Orca.”
Tôi nhìn Orca và nói với giọng nghiêm túc.
Cậu ngay lập tức lảng mắt đi, nhưng tôi ngăn lại bằng cách gọi tên cậu lần nữa.
“Anh nghĩ hiện tại em có thể không tin, nhưng Foranada chúng ta đứng về phía Orca. Trên giấy tờ chúng ta đã là người một nhà. Ai sẽ đi hại người nhà mình chứ?”
“Không, nhưng…”
Orca lí nhí đáp lời.
Tôi từ hỏi tiếp theo sau từ “nhưng” kia sẽ kiểu như “Các quý tộc cao cấp thì khác…”
Tôi nén lại hơi thở dài và tiếp tục.
“Chúng ta sẽ không phản bội em đâu. Chi ít thì Caron và anh sẽ chắc chắn đứng về phía Caron. Bởi vì ba chúng ta là anh chị em.”
“Anh chị em…”
Tôi tin rằng cậu có hai người anh trai khác. Câu hẳn đang hồi tưởng lại những kỷ niệm sâu đậm ngày còn ở Byakudai. Orca để lộ tiếng giọng có chút gì đó xúc động.
“Đúng vậy… Dù em không tin chúng ta, thì mong em vẫn hãy tương tác với mọi người. Nếu em không biết gì, thì làm sao em biết được ai sẽ phản bội em. Anh muốn em nói chuyện với chúng ta, như bạn bè, không phải giữ thái độ dè chừng.”
Con người là sinh vật sẽ càng thân nhau sau quá trình tiếp xúc lâu dài. Dù hiện tại là không thể, nhưng cậu càng trò chuyện với chúng tôi nhiều, cậu sẽ càng mở cửa trái tim mình.
“.......”
Để đáp lại lời nói của tôi, Orca im lặng gật đầu.
Tôi đoán hôm nay tới đây thôi. Chuyện gì xảy ra sau này sẽ phụ thuộc vào nỗ lực bỏ ra sau này.
Từ hôm ấy trở đi, Orca không còn dè dặt và bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Tôi nghĩ cái ngày cậu hòa nhập được vào Foranada sẽ không còn xa nữa.