“...Hầy.”
Đưa tâm trí lan man một hồi, tôi thở dài đánh thượt.
Đứng trên con đường đến trường, và những gì tôi đang làm đơn giản chỉ là đang đợi ai đó.
Khi đang giết thời gian với chiếc điện thoại trên tay, bóng dáng của một chàng trai và cô gái lọt vào mắt tôi.
“Họ đây rồi.”
Đó chính là hai người tôi đang đợi, ngay lúc trông thấy tôi, họ liền chạy đến.
“Xin lỗi, khiến mày đợi rồi!”
Chàng trai là người lên tiếng trước, sở hữu ngoại hình khá mờ nhạt, tên cậu ta là Sasaki Shuu.
Còn người đứng cạnh bên Shuu, là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
“Bọn tớ đến trễ quá. Xin lỗi nhé, Towa-kun.”
Nhắc lại lần nữa, cô ấy xinh thật.
Mái tóc đen dài óng ả không hề bị chẻ ngọn bay phấp phới theo làn gió. Gương mặt tuy sắc sảo, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đủ khiến người ta ấn tượng.
Cô ấy có thân hình không giống một học sinh trung học, thứ bạn có thể nhận ra – dù qua lớp đồng phục – thông qua chỗ phồng lên đầy mời gọi nghiễm nhiên thu hút mọi ánh nhìn.
Và tên cô ấy là Otonashi Ayana, đúng vậy, chính là Otonashi Ayana đó.
…Chắc thế, chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vầy nữa, tôi chán nản tự nhủ trong lòng, dưới ánh nhìn của hai người họ.
Otonashi Ayana — Cái tên bất ngờ thay lại giống như đúc nhân vật nữ chính mà tôi đã tốn cả một tràng dài để nói trước đó, đấy là còn chưa kể, ngoại hình cũng chẳng khác gì.
Tuy vô lý, nhưng tôi vừa trải qua một thứ được gọi là tái sinh.
Có điều, trong trường hợp này thì gọi nó là chiếm hữu sẽ phù hợp hơn, tôi đã ở trong cơ thể này khi thức dậy ít lâu trước đó.
Ban đầu tất nhiên tôi thấy rất hoang mang, nhưng rất nhanh cảm giác này đã lắng xuống, và não tôi lập tức chấp nhận tình hình.
Cũng may, cơ thể này vẫn chừa lại cho tôi lượng kí ức nhất định, vừa đủ để tôi hiểu mình nên tiếp tục cuộc sống hằng ngày như thế nào, nhờ thế mà không phát sinh ra rắc rối nào cả.
Ừm thì không phải là tôi nhớ mọi thứ, và tôi vẫn không thể nhớ chi tiết quan hệ của mình và hai người phía trước đây sâu đậm thế nào.
Nhưng bất chấp tất cả, tôi đã hiểu rõ ràng đây là thế giới của Tôi Đã Bị Đánh Cắp Đi Tất Cả, và tôi cũng hiểu mình là một sự tồn tại như thế nào.
“Đi thôi nào, Towa-kun.”
“...Ừ.”
Bị Ayana thúc, tôi di chuyển.
Như cô ấy nói, Towa là tên hiện tại của tôi.
…Shuu và Ayana, rồi cuối cùng là Towa.
Sasaki Shuu là nhân vật chính của thế giới này, và Otonashi Ayana là nữ chính.
Còn tôi - Yukishiro Towa ở vị trí bạn thân của Shuu, và điều đó có nghĩa gì — chính là người đàn ông sẽ cướp đi Ayana khỏi tay Shuu.
Tôi bất giác đưa mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt của Ayana.
“Có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì. Đi nhanh thôi.”
Thấy tôi nhìn nên cô tò mò thấy rõ, nhưng tôi hối thúc rồi bắt đầu bước đi.
“...Haaah.”
Tôi thở dài, tự hỏi sao mọi chuyện lại thành ra như này.
Này, Ông Trời ơi, dù là tái sinh hay chiếm hữu đi nữa, nhưng ít ra phải có gì đps phù hợp hơn thế này đi chứ.
Cái thứ gọi là fantasy ở thế giới khác, một thế giới cổ điển với kiếm và ma thuật thì không chuyển sinh, mà lại vào thế giới eroge thể loại netorare, lại còn thành một thằng đi cướp gái của người khác nữa chứ, rốt cuộc người muốn con phải làm sao mới chịu đây?
“Towa~? Sao cứ tụt lại phía sau thế?”
“...Có chuyện gì à?”
Tôi lại khiến hai người phía trước lo lắng.
Ngoài Shuu ra, thằng bạn thân đã hiểu tôi rất rõ, thì còn có Ayana đang liếc nhìn lấy tôi đang dần bị bỏ lại phía sau.
Đó là một nữ chính, đối với tôi, dường như lòng tốt ấy không chỉ mỗi Shuu mà còn hướng về tôi không ít.
“Tớ ổn. Tớ chắc chắn sẽ bắt kịp mà, không cần lo đâu.”
Nghe tôi nói rằng mình thật sự ổn, Ayana cuối cùng cũng gật đầu rồi tiếp gót.
“...Hiện tại, mình đã biết đây là một thế giới eroge. Nếu là thế, chỉ có một thứ mình cần phải làm.”
Tôi hoàn toàn không có ý định trở thành vật cản đối với hai con người đang vui vẻ nói chuyện trước mắt.
Theo trình tự, cốt truyện sẽ bắt đầu sau một năm kể từ bây giờ, nói cách khác, vẫn còn một chút thời gian cho đến khi thế giới bắt đầu chuyển dời.
“Mình hoàn toàn không có ý định NTR ai cả. Dù vậy, cũng không có ý định bị NTR nốt.”
Việc mua game này khi còn ở kiếp trước, đơn giản chỉ vì nó hot.
Tôi rất tự tin vào điều này, nên hãy để tôi nói trước: Tôi không thích đi NTR ai đó hoặc bị NTR theo bất kì cách nào, ngược lại, tôi ghét nó.“Nhắc mới nhớ, sau giờ học cậu tính làm gì?”
“Hmmm~, tớ không có bất kỳ việc vặt nào, nhưng…”
“Hiểu rồi. Towa~!”
Suốt quãng đường đến trường, chủ yếu chỉ có Shuu và Ayana trò chuyện, còn tôi chỉ thi thoảng chêm vào vài câu.
Giữa lúc ấy, Shuu đột nhiên lao thẳng vào cửa hàng tiện lợi gần nhất, có vẻ như muốn đi vệ sinh.
“...Chắc là tào tháo đuổi rồi.”
Ờ thì đâu cần phải xấu hổ. Ai rồi cũng phải đi thôi.
Cực chẳng đã, đành chờ nó vậy.
“Xem ra chúng ta phải đợi thêm tí nữa rồi ha?”
“Tớ đoán… vậy!?”
Giọng cô kề kề ngay bên cạnh làm tôi giật bắn mình.
Trước khi nhận thức được, Ayana đã đến bên cạnh và nắm lấy tay tôi.
Cái nắm tay chuyên dành cho các cặp đôi này làm tim tôi lỡ mất một nhịp, vô tình quên đi vị trí của mình mà dồn hết sự chú ý vào Ayana
“...Fufu♪”
“!!..”
Cô ấy nở một nụ cười tỏa nắng, trái ngược 180 độ khi Shuu còn ở đây.
Không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng không hiểu sao, việc tiếp xúc như này làm tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.
“Ấm lắm, Towa-kun. Tay cậu,” thả tay tôi ra một khoảnh khắc rồi nắm lấy nó bằng cả hai tay, Ayana lẩm bẩm.
“Hnn,... Này, Ayana, chắc tớ đi mua nước ngọt đây.”
“A… Tớ cũng đi nữa.”
Không thể chịu đựng được bầu không khí xấu hổ khó tả này, tôi dứt tay mình ra khỏi tay Ayana mà đi vào cửa hàng tiện lợi.
Ngay khi cho nước ngọt vừa mua vào cặp, cũng vừa lúc Shuu ra khỏi toilet.
“Mày mua nước ngọt à?”
“Ừ. Giờ giải lao uống.”
“Chắc tao cũng mua nữa.”
Cả ba chúng tôi cùng mua nước ngọt rồi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cứ thế bước đi trên con đường đến trường.
“...Chuyện quái gì xảy ra ban nãy vậy.”
Tôi hẵng còn rối bời bởi sự thay đổi đột ngột của Ayana.
Shuu đang ở ngay đây, nên Ayana lại trở về như lúc đầu.
Cuối cùng, tôi quyết định đi đến trường trong khi vẫn còn choáng váng vì chuyện vừa rồi.
Khi tôi theo họ bước vào lớp, Shuu ngồi xuống song nằm úp xuống mặt bàn, còn Ayana thành trung tâm của cuộc trò chuyện túm tụm xung quanh cô.
“Chào buổi sáng, Yukishiro-kun.”
“Chào buổi sáng.”
Đáp lại lời chào của bạn cùng lớp, tôi đi đến chỗ ngồi của mình.
Tôi đăm chiêu trong khi lấy dụng cụ học tập ra khỏi cặp, nhưng nếu phải so sánh với Ayana được bao quanh bởi bạn bè, thì nói trắng ra, Shuu luôn ở một mình.
Nếu phải giải thích ngắn gọn thì tôi đoán là Ayana là người hướng ngoại, còn Shuu thì ngược lại.
Ayana vừa đẹp lại còn tốt bụng, nên nổi tiếng âu cũng là điều dễ hiểu. Còn đối với Shuu, một người thân thiết với cô ấy, cậu ta không được lòng mọi người cho lắm.
Và trong khi chỉ trích những nhóm khác, Ayana sẽ giúp Shuu mỗi lần vướng vào rắc rối.
Chính vì cái danh bạn thuở nhỏ của cậu ta.
Ngay lúc giúp cậu ấy, Ayana đã yêu cầu họ ngừng làm mấy điều đó nữa, nên cho đến giờ Shuu vẫn chưa hẳn là bị tẩy chay.
Dẫu vậy, những người tham gia đều phải ghen tị nhìn Shuu nhận bento và đồ tự làm của Ayana…
“!!”
Ngay lúc ấy, tôi đột ngột nhớ ra.
…Nah, Towa cũng chỉ trích cả họ luôn đúng không?
Trong cảnh hồi tưởng trong game, chắc chắn cũng có một cảnh Towa cùng Ayana đứng lên chống lại những lời quấy rối nhắm vào Shuu.
Chưa hết, người bạn thân mà Shuu có thể dựa vào lại có quan hệ xác thịt với Ayana. Kì thực khi chơi đến đoạn đó tôi rất ngạc nhiên.
“Phải là anh, Towa-kun♡. Em không cần một người bạn thuở nhỏ thảm hại, mờ nhạt như thế đâu♡.”
Đó là những lời mà Shuu nghe được khi chứng kiến Ayana và Towa làm việc ấy.
Nghe vậy, Shuu rơi vào tuyệt vọng. Sốc nặng, cậu ta cứ vậy mà rời khỏi đó, cuối cùng đi đến kết thúc của trò chơi.
Không biết sẽ ra sao khi bị người bạn thuở nhỏ yêu dấu của mình nói rằng bản thân không cần thiết, nhưng rõ ràng nó không phải good ending rồi.
“Nhưng sự mờ nhạt đó chắc chắn rõ như ban ngày rồi.”
Như Ayana đã nói, Shuu hoàn toàn u ám.
Mặc dù bị ảnh hưởng bởi nhiều người phụ nữ và chưa bao giờ nghĩ sâu xa về điều đó, Shuu đơn giản chỉ cuốn theo mọi thứ xung quanh mình. Tôi nghi ngờ tại sao Shuu lại nổi tiếng tới thế, nhưng đó là thiết lập của con game này, có tìm hiểu sâu cũng chẳng ích gì.
“?”
Lúc đầu óc còn đang so sánh đời thực và trong game, Ayana lọt vào tầm mắt tôi.
Khi hai mắt gặp nhau, cô ấy vui vẻ vẫy tay, nên tôi cũng vẫy tay lại mà miệng có giãn ra đôi chút.
Không chỉ có Ayana, tôi còn thấy nguyên nhóm xung quanh cô ấy cũng vẫy tay nữa. Sau đó, tôi rời mắt hỏi họ, nhưng có vẻ như đó không phải là phản ứng mà Ayana mong muốn.
“Towa-kun.”
“Ayana?”
Ayana rời khỏi chỗ mà bước lại gần tôi.
“Có chuyện gì sao? Bình thường cậu hay qua đó mà, Towa-kun. Dù biết sẽ có lúc này, nhưng tốt nhất cậu cứ qua nói chuyện cho vui nhé.”
“...Aa~.”
Hiểu rồi, có vẻ như Towa cũng là một thành viên của nhóm.
Tôi đã nói sẽ không có vấn đề gì khi dành thời gian sống cả đời trong thân xác Towa như này, nhưng ắt sẽ có nhiều điều tôi không thể nhớ nổi.
Không giống như nhân vật chính Shuu, trò chơi chưa bao giờ đề cập đến các mối quan hệ cá nhân mà Towa có. Nên cũng không có dòng nào nói đến việc Towa tách nhóm, thành ra tôi không để ý.
“Nói sao đây nhỉ, tớ nghĩ đôi khi dành tận hưởng thời gian yên tĩnh như này cũng tốt. Không phải quan tâm đến tớ đâu.”
Hiện tại, tôi là con người bên trong thân xác Towa, nên có hành động giống Towa trước đây cũng chẳng có gì lạ.
Ừ, Ayana không đời nào biết được, chuyện vì thế mà sinh rắc rối.
Thay vì quan tâm đến tôi, hãy dành thời gian đó cho Shuu kia — Câu nói đầy ẩn ý, nhưng phản ứng của Ayana lại có phần kỳ lạ.
“Ơ? Tại sao cậu lại nói không phải quan tâm đến cậu? Tại sao cậu lại nói như thế!?”
“A-Ayana?”
Cô nói mà như hét, Ayana nắm lấy vai tôi.
Gương mặt ấy sát lại gần, thành thử cả hai đang nhìn nhau sát rạt. Những người xung quanh đánh mắt nhìn chúng tôi, tự hỏi rằng chuyện gì đã xảy ra.
“Tớ ghét như vậy… Xin đừng nói điều như thế. Những thứ như đừng quan tâm đến cậu, Towa-kun, tớ không thể làm được…!!”
“...Ơ ơ.”
Vẻ mặt của Ayana lộ rõ vẻ đau đớn, như thể sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.
Tôi không hiểu tại sao Ayana lại có nét mặt như thế, nhưng nhìn việc Shuu đang ở trong lớp, tôi nghĩ nếu chúng tôi tiếp tục nhìn nhau như thế này sẽ chỉ gây hiểu lầm không đáng có, nên tôi đành phải giúp Ayana bình tĩnh lại.
“Xin lỗi. Chỉ là giờ tớ không có hứng. Tớ cũng thích được năng động chứ, nhưng thư giãn thế này cũng tốt. Nếu cậu thích thì cậu cứ qua đây? Cả hai tán gẫu cũng được thôi.”
Dứt lời, Ayana lập tức mỉm cười.
“Xin cậu đấy, đừng bao giờ nói những thứ như ‘đừng quan tâm’ như thể cậu muốn tách mình ra nữa. Tớ sẽ mất bình tĩnh luôn đấy?”
“...Lỗi tớ.”
Tôi thở dài khi thấy nụ cười của Ayana, nhưng lại tự hỏi cảm giác của của cô ấy dành cho Towa thực sự là gì?
Chính truyện vẫn chưa bắt đầu, Towa vẫn chưa can dự gì đến Ayana. Vì lý do này, tôi thật sự không thể hiểu nổi cảm xúc điên cuồng của Ayana như thế, và cả chuyện sáng nay nữa.
“Nhưng điều quan trọng là giao tiếp với bạn cùng lớp. Nếu cậu muốn, hãy nhớ qua đó nhé? Towa-kun.”
“Đã rõ.”
Hài lòng với câu trả lời, Ayana quay lại chỗ của mình.
Để có người phải nói điều gì như thế kể cũng lạ, nhưng không hiểu sao, tôi lại với tay về phía Ayana đang bước đi.
Cảm giác như cơ thể này đang khao khát Ayana, nhưng tôi lắc đầu rồi đánh ánh khỏi cô ấy.
“...Chắc sẽ mệt lắm đây,” tôi lẩm bẩm rồi dựa lưng hết cỡ vào ghế.
Đang kiệt sức thì một bàn tay đặt lên vai tôi.
“Yo! Hiếm lắm mới thấy mày bơ vơ một mình đó nha.”
“...Aisaka, à.”
Người đặt tay lên vai bắt chuyện với tôi là Aisaka Takashi, một học sinh cùng lớp. Chỗ ngồi của cậu ta cũng gần, cũng là người bạn tôi thường hay nói chuyện.
Đặc điểm nổi bật của Aisaka là cái đầu cạo trọc. Cậu ta tham gia câu lạc bộ bóng chày, năng động, kĩ năng cũng khá tốt.
Thêm nữa, cơ thể cậu ta cũng có cơ do tập luyện, tôi cảm thấy như thể mình đã hỏi cậu ấy cho mình chạm vào đống cơ bụng đó vài lần… hầy, đống kí ức gì thế này.
“...À à.”
“Gì đấy?”
Aisaka gật đầu, đoạn hướng ánh mắt tò mò nhìn tôi.
Sau khi đặt tay lên cằm suy nghĩ một lúc, cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi nói “Tao thấy mày khang khác, mà chẳng rõ khác gì nữa.”
Dù cho Aisaka chỉ là tên ngốc biết chơi bóng chày, nhưng không ngờ cậu ta lại có lúc sắc sảo thế này.
Nhúng vai cười gượng trước những lời đó, tôi trả lời, “Chắc là bên trong là một người hoàn toàn khác nhể?”
“Ahaha! Thậm chí mày còn khẳng định chắc nịch thứ chỉ có trong manga! Không đời nào thứ đó lại có ngoài đời thực đâu nhỉ?”
“Hẳn vậy.” Tôi gật đầu.
Ờ, không đời nào xảy ra trong đời thực được nhưng giờ lại xảy ra với cơ thể tôi đây, nhưng đó lại không phải là thứ mà tôi có thể giải thích cho người khác ngoài bản thân được.
Cứ cho là tôi cố gắng giải thích cho ai đó đi, thời điểm đó tôi sẽ bị xem như một gã điên và thế là xong đời.
“...À, cô ấy chắc chắn vẫn dính líu đến Sasaki nhỉ, Otonashi-san ấy,” Aisaka nói sau khi rời mắt khỏi tôi.
“Hả?” Tôi đưa mắt cùng hướng với cậu ta.
Ayana lẽ ra đang được đám bạn bao vây, nhưng trước khi tôi để ý, cô ấy đã ở bên cạnh Shuu, chăm sóc cậu ta.
Có lẽ vì Shuu đã ngủ gục mặt trên bàn, nên có một vết hằn rõ to trên má. Và cậu ta có vẻ xấu hổ khi Ayana chỉ ra.
“Như là, má nó, quá sức tưởng tượng tao rồi. Tại sao Otonashi-san lại chăm sóc một người như Sasaki chứ?”
“Bạn thuở nhỏ mà? Mối quan hệ tốt vậy đáng ra mày phải thấy vui chứ."
Chính xác họ là một cặp bạn thuở nhỏ lâu năm, và lẽ ra họ sẽ bị số phận trói buộc đến hôn nhân nếu không có tôi xen vào, nên nghiễm nhiên sợi dây giữa họ không hề vẩn đục.
“Ừ, người ngoài chúng ta không thể nói nhảm về mối quan hệ của hai người đấy được.”
“Ờ. Nhưng không như Sasaki, sẽ không ai nói gì khi mày ở bên Otonashi-san đâu, đẹp trai cũng là một lợi thế đấy chứ.”
“Đẹp trai?”
“...Mày đùa tao hả?”
Nghe tôi bất giác hỏi lại mà Aisaki tròn mắt.
“...À, ra thế.”
Tôi vỗ tay tỏ ý hiểu.
Cơ thể hiện tại của tôi thuộc về nhân vật tên Yukishiro Towa, và ngay cả dưới quan điểm của tôi thì Yukishiro Towa khá ưa nhìn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ về chuyện ấy từ khi ở trong thân xác này, nhưng có vẻ như họ đều chấp nhận không chút đắn đo.
“...Hửm?”
Thứ gì đó đột nhiên đập vào mắt tôi.
Cuộc nói chuyện của tôi và Aisaka bị đứt quãng, khi tôi nhìn Ayana chăm sóc Shuu, nhưng… chỉ trong một khoảnh khắc, đúng vậy, chỉ một khắc, đôi mắt của Ayana lạnh tanh.
Ánh mắt đó không hướng vào tôi. Trong chốc lát tôi nghiêng đầu, bối rối nhìn một Ayana hoàn toàn khác xa so với hình tượng ban đầu.