"Vâng, chuyện gì vậy?"
Dù không thể nhìn thấy nét mặt cô ấy, tôi cũng mường tượng được nụ cười ngọt ngào của cô ấy như đang mong đợi tôi nói bất cứ điều gì.
Bằng cách nào đó, bằng ý tưởng nào đó, tôi cảm giác mình có thể nói gì đó ngả ngớn một chút, chỉ một chút.
"Mình có thể ôm cậu thật chặt lần tới chứ?"
"Tất nhiên!" "Nếu là Towa-kun, mình rất sẵn lòng!!"
Tôi đã rất xấu hổ sau khi nói vậy, nhưng
"... Haha, tớ biết."
Tôi trả lời.
"Vâng♪"
Tôi nghe tiếng đập rõ to lên nệm lần nữa.
Có vẻ Ayana đang hưng phấn, hoặc cô ấy có sở thích khua chân khi cảm xúc hạnh phúc đạt đến đỉnh phong.
Vậy thì chốt ... lần tới gặp nhau, có lẽ mình sẽ ôm em ấy thật chặt?
Có lẽ vì đã thành bản nặng của cơ thể, ngay cả những tương tác bình thường với Ayana cũng khiến tôi thấy hạnh phúc.
Nhưng nghĩ đến Shuu, tôi lại thở dài.
Nói chuyện với Ayana rất vui vẻ, nhưng tôi thầm may mắn cô ấy không ở trước mặt mình, nhất là khi tôi đang có những cảm xúc hỗn loạn như vậy.
Khoảng 11 giờ tối, có lẽ là thời điểm thích hợp để kết thúc.
"Towa-kun"
"... Sao vậy?"
Giọng Ayana bỗng dưng trở nên nghiêm túc.
Tôi cảm thấy bất ngờ khi cảm nhận được sự thay đổi ấy dù là qua điện thoại, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi cô ấy mở lời.
Và cô ấy nói
"Em yêu Towa-kun bất kể anh là người thế nào. Lúc đó em đồng ý không phải vì thương hại. Em muốn ở bên cạnh anh, em muốn được giúp đỡ anh, em muốn trở thành đôi cánh của anh, nên em đã đề nghị như thế."
"... Đó là"