“Haah –, thật bình yên khi quán vắng khách ~”(Rumi)
“Uguhh!”( Quản lý)
“Phải ha, bây giờ rảnh rồi, có lẽ chụy sẽ luyện cơ bắp một chút.” (Nene-san)
“Ha!”( Quản lý)
“Cả hai người, thôi đi. Quản lý đang thấy khổ sở kìa.”(Kouyou)
“Oohh….Kouyou-kun..”( Quản lý)
“Tại anh ồn ào quá đó.”(Kouyou)
“Uugh!...cậu cũng vậy mà!”( Quản lý)
“Senpai –! Chơi bài với em đi~?”(Rumi)
“Kouyou-chan! Hay là luyện cơ với chụy đi!? Chụy có hai quả tạ nè!” (Nene-san)
“Khoan nào Nene-san! Em đã rủ anh ấy trước mà?”(Rumi)
“Ah? Kouyou-chan có vẻ sẽ thích hợp với việc lên cơ hơn đó?” (Nene-san)
「「(Senpai/Kouyou-chan) CHỌN CÁI NÀO!」」
“Không cái nào cả….đúng hơn thì, sao hai người không rủ quản lý ấy?”(Kouyou)
“Anh ấy quá kém cỏi”(Rumi)
“Kenji-chan không đủ năng lực” (Nene-san)
“Vậy sao hai người không thử vừa luyện cơ vừa chơi bài cùng một lúc?”(Kouyou)
““Hả!’’”
“Ý kiến không tồi!”(Rumi)
“Nghe thú vị đó!” (Nene-san)
“Làm thôi! Nene-san!”(Rumi)
“Rumi-chan!” (Nene-san)
“Không, đừng có mà thử!”(Kouyou)
Haah….ở cùng với hai người này, tôi thấy mình như đang đóng vai một Tsukkomi vậy.[note46796]
“Em thấy rằng ~, hôm nay senpai có vẻ căng thẳng hơn bình thường hay sao á?”(Rumi)
“Hở? Chẳng phải cậu ấy lúc nào cũng vậy à?”( Quản lý)
“Quản lý ngây thơ quá đó ~. Anh ấy trông có vẻ bớt cau có hơn so với mọi ngày. Em chắc chắn về điều đó!”(Rumi)
“Để xem nào …… hình như cơ bắp của cưng bị teo bớt đi rồi đó!” (Nene-san)
“Khả năng quan sát của Rumi-chan và Nene-san tuyệt quá ha……(Cười)”
“(Cười) là ý gì hả!?” (Nene-san)
“Anh đã gặp chuyện gì sao~?”(Rumi)
“Lần trước em đã nghe anh kể về việc mình có bạn gái thông qua một lời tỏ tình hờ rồi phải không?”(Kouyou)
“Ah! Đừng có bơ chụy như vậy chứ? Không chịu đâu!” (Nene-san)
“Xảy ra chuyện gì à? Đừng nói với em là anh đã đổ chị ấy rồi nhá!”(Rumi)
“Bình tĩnh nào, không phải vậy.”(Kouyou)
“Tch! Em đã lên kế hoạch để an ủi một senpai đang đau khổ, rồi từ đó khiến anh phải yêu em và ngay lập tức lao đến tỏ tình mình…….”(Rumi)
“Em đã lên được một cái kế hoạch khá là ghê rợn đó…..”(Kouyou)
“Vậy thì sao nào~?”(Nene-san)
“Sao cưng vẫn phớt lờ chụy vậy!?” (Nene-san)
“Mấy ngày trước vì một số chuyện xảy ra mà anh lỡ làm cho cô ấy khóc……. Anh nghĩ rằng mình sẽ bị đánh hội đồng vì nó –”(Kouyou)
“Hoorayyy –!”(Rumi)
“Em thực sự ghét anh đúng không, Rumi-chan? Chắc chắn là vậy.”(Kouyou)
“Thật sao~!?”(Nene-san)
“Đương nhiên là không rồi. Em yêu anh nhiều lắm đó–!”(Rumi)
“Ah, Anh hạnh phúc quá.” (Nene-san)
“Vâng vâng”(Kouyou)
“Anh thực sự rất hạnh phúc –!”(Nene-san)
“Im lặng chút đi Nene-san, nãy giờ anh ồn ào quá.”(Kouyou)
“Cưng ác độc quá đó!”(Nene-san)
“Vậy, anh định làm gì senpai? Em không nghĩ anh có thế phàn nàn gì dẫu cho có bị đánh bầm dập đến mức nhập viện đâu.”(Rumi)
“Anh không nghĩ nó đến mức vậy đâu, nhưng mà biết đâu nó thực sự….”(Kouyou)
“Ah, chết dở! Mình vô tình nói ra mong muốn mất rồi!”(Rumi)
“Rốt cuộc thì em thực sự ghét anh đúng không?..............Haa……kẻ làm cho cô ấy khóc không phải là anh…….nhưng có vẻ như họ đã hiều nhầm…….”(Kouyou)
“Vậy thì anh phải giải thích với họ chứ! Như là nhờ chị ấy nói giúp hay gì đó chẳng hạn!”(Rumi)
“Nhưng anh đã hứa sẽ gặp họ ngay sau giờ làm….”(Kouyou)
“Ah! 3 ngày tới em sẽ rất nhớ anh!”(Rumi)
“Chụy sẽ không quên cơ thể của cưng đâu, Kouyou-chan!” (Nene-san)
“Còn tôi sẽ quên hai người ngay lập tức. Kí ức này sẽ bị xóa ngay khi xong việc ở đây.”(Kouyou)
“Cưng thật nhẫn tâm, Kouyou-chan! Cưng chỉ coi chụy như là tình một đêm thôi sao!?” (Nene-san)
“Uwahh –, thật ghê tởm, senpai!”(Rumi)
“Không có cái đêm nào như vậy cả!....Haah, thật sự rất mệt mỏi nên cả hai người sao không dừng lại đi?”(Kouyou)
“Nếu cảm thấy mệt mỏi tức là sức đề kháng của cưng kém đó! Hãy rèn luyện cơ bắp đi!” (Nene-san)
“Em thấy mệt mỏi về tinh thần hơn là thể chất.”(Kouyou)
◇◇◇◇◇
Cuối cùng, bằng cách nào đó tôi cũng đã vượt qua được công việc bán thời gian quái quỷ đó, và bắt đầu đi gặp đội trưởng.
“Huh? Akita cũng ở đây?”(Kouyou)
“Ou!” “Aah”
“Hmm, vậy?”(Kouyou)
“Ah, Ahh. Chúng ta có thể thay đổi địa điểm không? Hãy đến công viên gần đây.”(Đội trưởng)
“Không sao nhưng…..”(Kouyou)
Nghiêm túc à…..Ah, vậy là tôi sẽ bị cả hai người họ đánh cho tơi tả ~
Thât là éo le –!
“Ko-, Kouyou. Gần đây cậu thế nào với Tachibana? Cả hai có hòa hợp không?”(Đội trưởng)
“Hở? Un, cũng tàm tạm…”(Kouyou)
“Tôi hiểu rồi…..”(Đội trưởng)
Cả hai người đều ủ rũ hơn so với bình thường nhỉ -
Đang cảm thấy buồn chán sao?
“Ở đây.”(Đội trưởng)
“A, aah”(Kouyou)
Uwaa –! Vậy là cuối cùng cũng –
“Yo! Kouyou!”(Akira)
“Hả? Akira? Tại sao?”(Kouyou)
Vì lý do nào đó mà Akira cũng có mặt ở công viên.
Chẳng lẽ tôi sẽ bị cả 3 người hội đồng cùng một lúc?
Thế này là sao? Hay là họ đang muốn cảm ơn tôi vì đã đuổi gã bạn trai cũ kia đi?
Khi tôi đang mải suy nghĩ xem họ sẽ làm gì với tôi, Akira đã tới bắt chuyện.
“Thư giãn đi! Nó không giống như những gì cậu đang nghĩ đâu!”(Akira)
Có nghĩa là họ không tới đây để cảm ơn tôi?
Cuối cũng thì tôi cũng sẽ bị ăn đòn – Ahahaha!
Vậy thì thư giãn để làm gì?
“Ko, Kouyou”(Đội trưởng)
Đội trưởng cơ bắp và Akita đứng thành một hàng trước mặt tôi. Còn Akira thì ở phía sau lưng.
Ah, vậy là tôi sắp chết ở đây sao?
“Tôi thực sự xin lỗi!”(Đội trưởng)
“Tất cả đều là lỗi của mình!”(Akita)
“Hả?”(Kouyou)
Hai người họ đột nhiên làm một điều kỳ lạ trước mặt tôi.
“Huh? Tại sao?”(Kouyou)
“Ờm…cậu thấy đấy…..thực ra lời tỏ tình của Tachibana với cậu là do một trò chơi trừng phạt…..”(Akita)
“Tôi cũng chịu trách nhiệm về việc này! Mặc dù tôi đã nói là vì Tachibana, nhưng rốt cuộc vẫn là do tôi đã không ngăn nó lại!”(Đội trưởng)
“Không, nó không phải là lỗi của cậu Taichi! Đó là do cái ý tưởng ngu ngốc của mình và Yumekawa…..”(Akita)
“Ah –! Hóa ra là về việc đó!”(Kouyou)
““Hở?””
“Không –, không phải do mình cố tình nghe trộm đâu nhưng mà lúc đó mình đang di chuyển sang lớp kế với Akira, nên đã tình cờ thay đã nghe được nó.”(Kouyou)
“Vậy, vậy sao…….Vậy tại sao cậu vẫn chấp nhận nó?”(Đội trưởng)
“Hm –? Chẳng có lý do cụ thể nào cả? Không phải là do mình thích Koyomi. Chỉ là, có lẽ do mình có chút hứng thú với cô ấy? Thực tế thì, nó cũng khá rắc rối.”(Kouyou)
“Tôi, tôi hiểu rồi…..Mặc dù không thích cô ấy, nhưng cậu vẫn bảo vệ cho Tachibana?”(Đội trưởng)
“Bảo vệ?”(Kouyou)
“Là Sakai. Cậu đã đuổi hắn đi phải không?”(Đội trưởng)
“Sakai?”(Kouyou)
“Bạn trai cũ của Tachibana….”(Đội trưởng)
“Aah!.......Mình cũng thắc mắc về điều này, tại sao cô ấy lại ghét tên đó đến vậy? Có phải vì một nỗi đau trong quá khứ? Hay tất cả là do hắn ta đã ngoại tình?”(Kouyou)
“Không, không phải vậy……chuyện là…… sau khi Tachibana từ chối hắn ta, Sakai đã bắt Tachibana và định cưỡng hiếp cậu ấy…...nó gần như đã……lúc đó, chuyện đó gần như diễn ra nhưng tôi, Akira cùng với Yumekawa đã kịp thời cứu cậu ấy, nhưng kể từ đó Tachibana trở nên sợ hãi trước những người khác giới…..Đã có lúc cậu ấy trở nên run rẩy dù đó chỉ là nghĩ đến việc lại gần một ai đó. Nếu quá xúc động, thậm chí cậu ấy còn rơi vào trầm cảm…..”(Đội trưởng)
“Hm? Cậu không báo cảnh sát về chuyện này à?”(Kouyou)
“Thực ra bố mẹ của họ khá thân với nhau…..Cậu biết Tachibana chỉ có mẹ thôi đúng không? Hồi đó…. gia đình cậu ấy thường được giúp đỡ rất nhiều…..vì vậy cậu ấy không muốn nói ra và bảo chúng tôi giữ bí mật……May thay, hôm đó Tachibana về nhà khá muộn nên họ đã không nhận ra. Chúng tôi đã luôn bên cạnh câu ấy vào quãng thời gian đó và thường xuyên ngủ qua đêm, cậu thấy đấy……”(Đội trưởng)
“Hm, vậy sau đó….”(Kouyou)
“Aah…. Vì Akira và tôi có thể tiếp xúc với cậu ấy mà không khiến cậu ấy sợ hãi, nên là chứng sợ đàn ông của cậu ấy đã được chữa khỏi không mấy khó khăn khi mà chúng tôi tốt nghiệp trung học…nhưng…Có vẻ như cậu ấy vẫn còn ám ảnh trước khái niệm bạn trai….Và tình cờ thay Kouyou trông có vẻ ngoan ngoãn và vô hại, nên theo Yumekawa, có lẽ cậu có thể chữa khỏi được vết thương lòng cho cậu ấy và dường như Akira cũng biết rất nhiều về cậu….”(Đội trưởng)
“Vậy là cậu đã bắt cô ấy tỏ tình?”(Kouyou)
“Ah, Ahh…đúng vậy. Tôi rất xin lỗi! Lẽ ra tôi đã phải ngăn nó lại!”(Đội trưởng)
“Không………Ngay từ đầu, lẽ ra mình không nên lên kế hoạch đó!”(Akita)
“À, mình không thực sự quan tâm lắm việc các cậu che dấu việc này…”(Kouyou)
“Uu!...Đúng vậy……Tôi thực sự xin lỗi!”(Đội trưởng)
“Un? Quan trọng hơn thì, hai người có thể dừng dogeza không? Trông nó có vẻ mệt mỏi….”(Kouyou)
“O, OK….”(Đội trưởng)
Tôi nói xong, cả hai liền từ từ đứng dậy.
“Ý mình là, bản thân mình cũng đang lợi dụng Koyomi nhưng tại sao cậu lại đột nhiên nói ra việc này?”(Kouyou)
“Thành thật mà nói…….. bọn tôi đã định không nói với cậu về nó….nhưng..”(Đội trưởng)
“Yu, Yumekawa đã nói với mình rằng. Có thể hai người sẽ không chia tay sau 1 tháng nữa……. mình không biết nó nghĩa gì nhưng…….”(Akita)
“Aah! Mình hiểu điều đó! Nếu Koyomi thực sự thích mình và thay vì chia tay, cậu ấy có thể sẽ thú nhận rằng đã nói dối và tỏ tình lại một lần nữa, sau tất cả cũng vì mình đã đuổi gã bạn trai cũ đó đi, do đó, ừm….là một người đàn ông, cậu nghĩ mình có nên xin lỗi về điều đó không?”[note46797](Kouyou)
“Huh!?”(Akira)
“Sao vậy Akira?”(Kouyou)
“Mày, làm sao mày biết Koyomi thực sự yêu mày?”(Akira)
“Huh? Chẳng phải một người bình thường sẽ ngay lập tức nhận ra điều đó sao? Cảm xúc đó hoàn toàn khác việc cậu ấy không muốn hẹn hò với mình chỉ vì đó là một trò chơi …….. Hả? Chẳng lẽ nghĩ rằng tao là một thằng ngốc sao? Nếu mày không biết thì tao cũng là một người khá nhạy bén đấy………”(Kouyou)
“Đúng như Kouyou nói…….”(Đội trưởng)
"Mình xin lỗi…….. mình biết rằng bản thân không có quyền để yêu cầu cậu làm điều này nhưng…….. cậu không thực sự thích Tachibana đúng khônh?......Dù vậy, ít nhất thì……..! Xin cậu hãy tiếp tục hẹn hò với Tachibana cho đến khi khoảng thời gian một tháng kết thúc!”(Akita)
“Tại sao? Mình nghĩ rằng điều đó sẽ phản tác dụng…?”(Kouyou)
“Đúng là nó có thể sẽ làm tổn thương Tachibana….. nhưng ít nhất cậu ấy vẫn có thể tiến về phía trước!..... Ừm, ngày hôm trước, khi mà mình và Tachibana gặp nhau, cậu ấy đã nói rằng…..“Sẽ rất đáng sợ nếu như mình nói ra rằng đó chỉ là một lời nói dối và rồi bị từ chối có đúng không? Nhưng dẫu cho là vậy mình vẫn sẽ tiến về phía trước……Và, mình vẫn muốn là người yêu của Kouyou thêm một chút nữa”…..”(Akita)
“Hiểu rồi…….nhưng đó không phải là tất cả đúng chứ?”(Kouyou)
“Hở?”(Akita)
“Điều gì sẽ xảy ra nếu trong khoảng thời gian đó mình thực sự yêu Koyomi? Đó là những gì hai người đang nghĩ có đúng không?”(Kouyou)
“A, Aaah…..”(Akita)
“Chà, như đã nói lúc trước, bản thân mình cũng đang lợi dụng Koyomi, cá nhân mình cũng không có ý định tự mình cắt bỏ nó……..”(Kouyou)
“Th-, Thật sao !?.....Tôi xin lỗi. Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều!”(Đội trưởng)
“Chỉ là, tốt hơn hết hai người đừng quá kỳ vọng về việc rằng mình sẽ yêu Koyomi.”(Kouyou)
“Ư-,ừm…..Dù vậy, cảm ơn cậu…..! Này, tôi có thể làm gì để báo đáp….?”(Đội trưởng)
“Xem nào……nếu cậu thực sự muốn cảm ơn thì….. lần sau cậu có thể chiêu đãi mình một bữa ở quán cafe……… tất nhiên là mỗi người một lần.”(Kouyou)
“Nếu chỉ có vậy thôi thì bằng một cách.”(Đội trưởng)
“Aah, nhưng mà nếu đúng là chỉ như vậy thì làm ơn gọi thứ gì đó….ừm….. đừng quá đắt đỏ…..”(Akita)
“Không không……dừng lại đi hai người….thật đó. Nhắc đến parfait thì thằng này thực sự là một con quái vật đó hai người có biết không?......Hiehhh?....Ko, Kouyou?......Tao khác mà có đúng không….Trước giờ tao vẫn đối xử tốt với mày mà?...”(Akira)
“Un, mày chỉ cần trả một nửa thôi.”(Kouyou)
“Hiehh!.....dừng lại đi…….nếu mày thực sự muốn thì vào dịp khác tao sẽ………”(Akira)
“…….Fuuhh……đùa thôi…”(Kouyou)
“Ơn, ơn trời…..”(Akira)
“Vậy thì hai người, mình có thể đặt niềm tin vào cả hai không?”(Kouyou)
“Ou!” “Aa!”
Yoshh!
Vậy là tôi có thể ăn parfait bao nhiêu tùy thích, tận hai lần!!