Tôi nhìn thẳng vào mắt Isis-san, người đang ngồi cạnh mình, khiến cô ấy không khỏi băn khoăn.
[… Anh muốn nói gì sao?]
[…Ừm.]
… Dù đã chuẩn bị cho điều này ngay từ đầu, nhưng giờ đây tôi lại không thể ngừng lưỡng lự trước mặt cô ấy.
Tiếng đập thình thịch của chính mình, hay cả tiếng nói tưởng chừng rất nhỏ và nhẹ của Isis-san… chúng vang vọng một cách ồn ào trong đầu tôi.
Tôi hít thở sâu, thuyết phục bản thân bình tĩnh lại lần nữa… Sau cùng, tôi cất tiếng, sẵn sàng truyền đạt những gì cần được nói.
[… Isis-san… Tôi yêu Kuro…]
[…U- Unnn… em biết…]
Nét mặt của Isis-san có chút đượm buồn.
Có lẽ cô ấy vừa nhớ ra rằng thế giới của tôi khắt khe thế nào về chuyện tình yêu đôi lứa.
Tôi nhất định phải khẳng định tình yêu của mình với Kuro trước khi có thể thật lòng đáp lại Isis-san. Tuy vậy, chứng kiến cô ấy thế này vẫn thật khiến người ta phải áy náy… Nhưng mà, màn tỏ tình vẫn chưa đến lúc cao trào đâu!
[Vậy nhưng… tôi cũng đã phải lòng một cô gái khác… tên là Isis.]
[ ! ? ]
[Có thể tôi là một đứa thiếu quyết đoán; gọi tôi là một đứa ăn chơi cũng chẳng màng. Nhưng nó không thay đổi được sự thật rằng với tôi, sự hiện diện của cô nàng dễ thương mang tên Isis này đã trở thành một phần không thể thiếu… một người không thể thay thế.]
[ ! ? ? ]
Nghe thấy thế, Isis-san ngạc nhiên. Hai mắt cô ấy tròn xoe, càng để lộ hai viên hồng ngọc đang run rẩy thật dữ dội kia.
[… Đ- Đó… là nói dối… phải không… Bởi vì… em chỉ là… một con quái- [Không sao cả!] ---! ? ]
Không để Isis-san phải thốt ra những lời tự ti đã quá quen thuộc, tôi nắm chặt tay cô ấy.
[… Không cần biết cô ấy sở hữu ma lực của cái chết, cũng chẳng quan tâm cô ấy là Lục Vương gì hết. Tôi biết người mình đã trót yêu, Isis Remnant, chỉ đơn giản là một cô gái rất đáng yêu, một người tận tâm và luôn lo lắng cho tôi bằng cả tấm lòng mà thôi!]
[… Ahh… ahh…]
[Vì vậy, tôi muốn cô ấy luôn mỉm cười thật tươi và luôn được hạnh phúc…… Có thể anh không phải một người đáng tin cậy, nhưng anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc hơn bao giờ hết! Cho nên, Isis… Hãy làm bạn gái anh!!!]
[ ! ? ! ? ]
Thế đấy… những suy nghĩ của thực sự của tôi đã thành lời. Tất cả những gì còn lại là đợi chờ câu trả lời của cô ấy.
Tôi biết Isis-san cũng có tình cảm với mình, nhưng tỏ tình lại là một chuyện khác… chân tay thì bủn rủn, cả hơi thở dồn dập vì lo lắng, vì hồi hộp cũng trở nên thật rõ ràng.
Lần trước khi tỏ tình với Kuro, trước sức mạnh khủng khiếp của em ấy, tôi chỉ có thể hành động theo bản tính, không hề có thời gian để nghĩ ngợi… nhưng lúc này đây, cảm giác chẳng khác nào ngàn mũi kim đang đâm xuyên cơ thể mình cả.
Có lẽ đây chính là cảm giác sống dở chết dở mà Ryze-san đã phải trải qua.
Tới đó, Isis-san sững sờ chẳng nói một lời… Sau một khoảng lặng ngắn ngủi dường như vô tận, những giọt nước long lanh bắt đầu lăn dài trên má cô ấy, nặng trĩu xuống đất.
[Em… không mơ… phải không? … Em… Một người như em… Điều này…]
[Isis… Anh sẽ nói lại bao nhiêu lần em muốn. Anh yêu em. Có thể cho anh biết câu trả lời của em được không?]
[…Vâng… Em cũng… rất yêu anh, Kaito… hơn bất kì ai… hơn bất cứ thứ gì khác… Xin hãy để em… bước đi cùng anh… từ giờ và mãi mãi.]
[Ừm, anh biết rồi.]
[ ~ ~ ! Kaito!!!!]
[Uwaahhh!?]
Đột nhiên, Isis lao đến ôm tôi.
Bất ngờ trước phản ứng của Isis, chưa kể mình còn bị mất đà, cú nhảy mạnh mẽ đã đẩy tôi té ngửa.
Nằm phía trên, Isis tiếp tục rớt những giọt nước mắt hạnh phúc trong khi ôm tôi chặt hơn nữa, không hề có ý định muốn rời bỏ.
[…Uuuu… Uuuuu…… Em… Giống hệt như trong quyển sách ấy… Em thấy thật mãn nguyện.]
[Isis-san…]
[… Kaito… Kaito của em… Em yêu anh… Em yêu anh rất nhiều.]
[Cám ơn em, Isis.]
Mừng rỡ trong lòng vì đã đáp lại một cách đàng hoàng và thành tâm nhất, tôi vòng hai tay ra sau lưng để ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Isis, đắm mình trong những tiếng yêu không ngớt của cô ấy.
Khi ấy, Isis-san nhẹ nhàng ngẩng đầu lên…rồi nhắm mắt lạ.
Gạt đi hàng lệ dài vẫn còn óng ánh trên đôi má hồng hào trước mắt, tôi kéo Isis lại gần mình hơn, rồi đặt lên bờ môi kia một nụ hôn.
[…Hnnn.]
Ngọn gió thoáng qua trên đồi bao quanh chúng tôi như đang lan tỏa cảm xúc mãnh liệt của mỗi người trong thời khắc tưởng như vô tận này.
----------------------
Thêm một ngọn gió khẽ vút qua trên ngọn đồi vắng. Tôi ngồi cạnh bên Isis, cùng ngắm nhìn khung cảnh tuyệt vời của Hoàng đô.
Isis dựa hẳn vào người tôi. Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, hai má ửng đỏ vì không kìm nén được sự hạnh phúc. Tôi nắm hờ bờ vai nhỏ nhắn ấy, cảm nhận tình yêu mà mình đã ngó lơ bấy lâu rực cháy trong lòng.
[… Tình yêu này… Cảm xúc này… Liệu em có thật sự… xứng đáng nhận chúng không?]
[Tại sao không nhỉ? Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu thôi… Anh nói rồi còn gì? “Anh sẽ khiến em hạnh phúc hơn bao giờ hết”, hứa đấy.]
[… Unnn… Nếu có Kaito ở đây… em sẽ luôn cười thật tươi… em sẽ… hạnh phúc.]
[Ừ.]
Thầm thì những lời thật nhẹ nhàng, Isis ôm tôi một lần nữa.
Vừa vui sướng, nhưng cũng vừa ngại ngùng bởi sự ấm áp khi cô ấy ép sát người mình, Isis thủ thỉ.
[… Nhưng mà… chỉ mình em… thì không được.]
[… Hửm?]
[… Em cũng sẽ… làm cho Kaito hạnh phúc… Em sẽ khiến anh… không hối hận… vì đã yêu em… Em sẽ cố hết sức… để Kaito… sẽ yêu em hơn nữa.]
[Anh không nghĩ mình sẽ hối hận quyết định này… Nhưng em nói đúng, hãy cùng gắn bó với nhau hơn cả trước nhé.]
[…Unnn.]
Cũng được một khoảng thời gian từ lúc Isis tỏ tình… đã để cô ấy phải đợi lâu rồi.
Tuy nhiên, nhờ vậy mà tôi đã thời gian để suy nghĩ từ từ nhưng chắc chắn về nó… và tôi biết mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
Cũng giống như Kuro… nhất định tôi cũng sẽ không bỏ rơi Isis.
Tôi biết câu trả lời của mình đôi chỗ nghe thật vô lý và thiếu quyết đoán, nhưng có một điều chắc chắn rằng tôi yêu cả hai người họ… và tôi đã đáp lại họ một cách chân thành nhất.
[… À nhắc mới nhớ, chúng ta đang dùng bữa mà nhỉ.]
[… Ahh… unnn… Ta cùng ăn đi… Kaito.]
[Ừ.]
[… Anh có thể… ghé thăm em… một lần nữa… được không?]
[Tất nhiên rồi. Nói thế chứ, em không nghĩ là anh sẽ còn đến đó thường xuyên hơn nữa à?]
[…Fufu… Unnn… Nếu anh thấy ổn… xin hãy cứ đến.]
Ôm lấy tay tôi, Isis cười niềm nở.
Trước ngọn lửa đang hừng hực trong lòng mình, tôi thề rằng mình sẽ không bao giờ để nụ cười rạng ngời kia biến mất.
[… Kaito.]
[Ừ?]
[Em yêu anh.]
Thưa Bố, thưa Mẹ-- Đến được khoảnh khắc này là cả một quá trình đầy gian lao, nhưng cuối cùng thì con cũng đã có thể thành thật với chính mình, và với Isis, nhờ vậy chúng con đã trở thành người yêu. Đúng như con nghĩ, một nụ cười thật tươi và hạnh phúc hợp với Isis nhất, và được ngắm nhìn cô ấy hạnh phúc cũng khiến con cảm thấy thật ấm áp trong lòng. Chính vì vậy, từ giờ— Con sẽ bảo vệ nụ cười ấy, bằng mọi giá.
****************
Tác note:
S-senpoi: […AAAAAAA… Cuối cùng cũng hết…]
<< Đứa nào bảo hết đấy? >>
S-senpoi: [Hở? Ơ!? Ớ!????]
<< Chap sau đến lâu đài Isis lần hai chứ gì nữa >>
S-senpoi: [NOOOOOOOOOOO!!!!!]
......................................
Set: tui hận ông tác