Và như thế, buổi hẹn đầu tiên của tôi và Kuro, với tư cách là một cặp đôi, chính thức bắt đầu… và chẳng cần gì nhiều, ngay từ những phút đầu tiên đầu tôi đã muốn nổ tung rồi.
[Ehehe, nguyên một ngày cùng với Kaito-kun~]
Nắm tay tôi thật chặt, Kuro tủm tỉm cười.
Nắm tay không thì chưa đủ, cái này là ôm cả cánh tay luôn rồi ấy… và dĩ nhiên, bị cái thung lũng nhỏ xinh kia ép sát người khiến mọi cố gắng thuyết phục bản thân tôi bình tĩnh đều trở nên vô ích.
[Kaito-kun? Anh lo lắng sao?]
[Hả- A- À- T- Thì… T- Tại trước đây anh chưa có bạn gái bao giờ, nên là… anh không biết mình phải làm gì nữa…]
Tôi bộc bạch. Dường như em ấy đã nhận ra sự lo lắng của tôi.
Tất nhiên, một phần nguyên nhân cũng đến từ cặp đồi kia nữa, nhưng lý do chính vẫn nằm ở buổi hẹn ngày hôm nay.
Tôi cứ lo nghĩ về việc Kuro là bạn gái của mình nhiều đến mức chẳng còn thời gian để gợi lại mớ kế hoạch mình đã chuẩn bị nữa.
[… Anh vẫn chưa biết… người yêu họ thường làm gì nữa…]
[Kaito-kun, tính ra em cũng là người mới như anh vậy thôi, nên thú thực thì, em cũng đang rối y chang anh vậy.]
Tới đó, Kuro bẽn lẽn cười. Vẫn ôm lấy tôi thật chặt, em ấy đặt nhẹ tay mình vào lòng bàn tay tôi, đan xen những ngón tay nhỏ xinh kia vô từng kẽ hở giữa chúng một cách thật tự nhiên.
[… Nhưng với em, điều đó không quan trọng.]
[…Ể?]
[Chỉ cần được ở cùng Kaito-kun cũng đủ khiến em mãn nguyện rồi. Còn anh thì sao, Kaito-kun?]
[Anh… Ừm, anh cũng thế.]
Ánh mắt nhân từ cùng nụ cười quyến rũ đầy lôi cuốn của em ấy khiến tôi chỉ có thể ngại ngùng gật nhẹ.
Tôi luôn thấy an tâm và thanh thản khi ở cùng Kuro, nhưng cũng thật bối rối và hoang mang bởi những cử chỉ vừa đáng yêu vừa mạnh bạo của em ấy.
Kuro là một cô gái luôn tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết quá mức, nhưng mỗi khi trông thấy nụ cười của em ấy… tôi lại cảm thấy thật yên lòng.
Có lẽ- không, tôi chắc chắn… rằng đây chính là “hạnh phúc”.
[Em tin rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Đây là lần đầu của cả hai ta, dĩ nhiên sẽ có những điều ta không biết, những chuyện ta không hiểu. Dù vậy, việc ấy cũng chỉ đơn giản là vì “ta chưa biết” mà thôi.]
[…Phải nhỉ.]
[Thế nên, chỉ cần ta có nhau, cùng nói chuyện, cùng cười đùa… và cùng nhau trải nghiệm kiến thức mới lạ này… vậy là được rồi phải không?]
[Ừ.]
Mặc dù cả hai đã chính thức thành một cặp, xem ra tôi vẫn không thể so bì được với Kuro.
Dẫu thế, tôi không hề bận tâm; điều ấy ngược lại còn khiến tôi rất vui.
Chính những lúc tôi nghĩ rằng em ấy chỉ đang nhõng nhẽo thế này, thì Kuro đã nhìn thấu sự lo lắng của tôi và nhẹ nhàng đẩy tôi tiến về trước.
Vừa trẻ con, nhưng lại rất người lớn; thật hồn nhiên, nhưng lại tràn đầy những xúc cảm sâu lắng và chân thành… tất cả những gì đã khiến tôi phải lòng cô gái này.
Đúng thế, hãy ngừng bận tâm những điều thừa thãi đi…
…Và cùng tận hưởng khoảnh khắc này hết mình.
[Vậy, ta đi thôi nhỉ?]
[Ừm, bắt đầu nào.]
Tôi nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Kuro, và em ấy đáp lại bằng một nụ cười rực rỡ như ánh ban mai, sưởi ấm hai bên má đỏ ửng của mình.
………………………………………
Kuro là một cô gái hảo ngọt, vậy nên khác con phố chi chít sạp hàng mình thường đến, hôm nay tôi đưa em ấy đến một con phố nom sành điệu hơn hẳn với những tiệm đồ ngọt xen lẫn nhà hàng ở cả hai bên đường.
Chính Sieg-san cũng đã đề xuất nơi này, nên xem ra nó sẽ là một nơi lý tưởng cho Kuro.
[Fuwwahhh… Kaito-kun, anh nhìn xem! Cái này trông bắt mắt quá đi!]
[Ahaha, đúng thật. Mà nhìn nó hơi lạ nhỉ? Cái gì thế?]
[Thì như anh thấy đó, người ta chồng nhiều lớp kẹo mỏng mỏng lên nhau, nên đến khi ăn chúng sẽ chảy ra và hương vị quyện lại với nhau. Ngon lắm luôn đó!]
[Vậy sao ~~]
Chúng tôi bước vào một tiệm đồ ngọt nhỏ, và ngay lập tức hai mắt Kuro sáng lóa lên. Em kéo tôi hẳn vào trong và bắt đầu nhìn ngó xung quanh một cách hào hứng.
Món kẹo em ấy vừa nói đến được làm từ nhiều lớp mỏng uốn lượn được chồng lên nhau một cách tài tình, khiến nó sặc sỡ chẳng kém cạnh gì những cái bánh cái kẹo khác được bày bán trong này.
[Nhưng mà… với Kuro thì mấy cái này cũng không lạ lắm nhỉ?]
[Đâu có. Đúng là em có biết nơi này và thường hay nhìn thấy chúng … Nhưng vì có anh ở đây, Kaito-kun, nên chúng trông bắt mắt hơn cả bình thường nữa!]
Mặc dù hiểu biết nhiều nơi, thông thạo nhiều điều, nhưng nụ cười của Kuro khi chăm chú từng thứ từng thứ một cách vui vẻ, là bằng chứng rõ ràng nhất rằng em ấy cũng đang tận hưởng hết mình tất cả những trải nghiệm cũ mà mới này.
Với lượng tài sản của mình, em ấy có thể dễ dàng mua đứt cái cửa hàng này, nhưng nếu làm thế những vị khách sau sẽ không còn cơ hội thưởng thức những món đồ ngọt đầy tinh tế này nữa, nên sau cùng em ấy quyết định sẽ chỉ mua những thứ mình thích nhất.
[À, để anh trả cho.]
[Nhưng em có nhiều- ]
[Thì biết là thế, nhưng mà… hôm nay cũng là một buổi hẹn, nên ít ra cũng để anh ra dáng xíu… D- Dù sao thì, để anh trả tiền cho.]
[Unnn, vậy nhờ anh đấy!]
Khi nãy Kuro trông hơi lưỡng lự khi tôi bảo rằng mình sẽ trả tiền cho cái sandwich Gấu đỏ, nhưng có lẽ em ấy đã hiểu được ý định của tôi nên cười thật tươi và nói lời đồng ý không chút chần chừ.
Sau khi mua xong và rời khỏi cửa hàng, vẫn nụ cười niềm nở ấy, Kuro lấy ra một miếng kẹo và đưa lên trước mặt tôi.
[Đây, Kaito-kun, anh há miệng ra đi.]
[Ế? Kh- Khoan đã… Kuro?]
[Nhanh nào nhanh nào. Aaaaaa~~]
[*ực* Aaaa—an]
Khuôn mặt ấy, nụ cười ấy,… nhận ra mình không thể nói lời từ chối, áp lực cùng cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai tôi bởi sự thật rằng mình đang được một “cô bé” đút cho ăn ngay giữa thanh thiên bạch nhật.
Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận vị ngọt của miếng kẹo chảy ra trong miệng mình, cùng sự mềm mại khi ngón tay em ấy chạm nhẹ lên môi.
Hai má tôi lại nóng lên lần nữa vì ngượng; và, chẳng mấy bất ngờ, Kuro cũng nhìn thẳng vào mắt tôi đầy trông đợi và há miệng ra.
[Aahhn~]
[…………]
Có nghĩ kiểu gì đi nữa, đây chắc chắn là muốn được đút lại đây mà, một đứa đầu đất như tôi ít ra cũng hiểu được điều đó chứ.
Nhưng mà… Thật sự mà nói, chuyện tôi đút cho em ấy ăn… nó khiến tôi còn hoảng hơn cả việc được cho ăn như vừa rồi nữa…
Hai cánh tay khẽ run lên vì xấu hổ, tôi từ bốc một miếng kẹo từ trong túi và đưa nó cho Kuro…
[Oàm!]
[ ! ? ]
Nhanh như chớp, Kuro cắn lấy miếng kẹo. Trước khi tôi kịp nhận ra, gần nửa ngón tay của mình đã nằm gọn trong miệng em ấy.
Một cảm giác mềm mại, ướt ướt nhưng lại ấm ấm lan từ các đầu ngón tay ra khắp cả người tôi… Phải, cái thứ họ gọi là “trải nghiệm rợn tóc gáy” ấy như một luồng điện chạy dọc sống lưng, lập tức khiến tôi cố kéo tay mình ra, nhẹ nhàng nhất có thế.
[Hnnn~]
[ ! ? ! ? ]
Ngay khi kéo được các ngón tay tới cửa miệng, Kuro liếm chúng thêm lần cuối, dường như chẳng muốn buông ra chút nào.
Như thể bản thân vừa dính phải một đòn trời đánh, đầu tôi như muốn nổ tung vì quá tải. Tôi cố gắng nhìn thẳng vào Kuro, chỉ để nhận ra rằng em ấy cũng đang nhìn lại mình cùng đôi má ửng đỏ đầy e thẹn.
[… Quả nhiên, nó ngon hơn lúc em ăn một mình nhiều.]
[V- Vậy sao…]
[Vẫn còn nhiều lắm, hay là hai ta thay phiên nhau thưởng thức chúng đi!]
[…………]
Còn nhiều tới thế cơ á!? Thế quái nào… À- mà cũng đúng, mấy miếng kẹo trông tuy nhỏ, nhưng chúng tôi cũng mua đâu ít… nhìn sơ qua thì trong túi cũng còn cả 10 cái nữa lận…
Nói cách khác, tôi sẽ còn phải kinh qua cảm giác vừa lên tiên đã rớt thẳng xuống vực như vừa rồi, thêm năm lần nữa…
Chưa kể, mặc dù ma thuật cản trở nhận thức của Kuro vẫn còn ở đó, nhưng tôi thì không; đã thế lúc này con phố cũng đang khá đông người qua lại nữa… Hở? Vậy ra có mình tôi phải chịu xấu hổ thôi á!??
Thưa Bố, thưa Mẹ-- Giờ đây khi đã chính thức thành một cặp, quả nhiên chỉ cần nghĩ đến việc hẹn hò với Kuro cũng đủ khiến con phấn khích hơn gấp bội, và tim con đập rộn ràng bởi từng cử chỉ hay hành động dù là nhỏ nhất của em ấy. Vì vậy, cho dù lúc này bản thân con vẫn đang còn bối và đầy lo âu—Con cảm thấy hạnh phúc.
***********************
Té ra! Tau phải đấm nó một phát mới được! Ngứa tay quáaaaa!!!
*hắng giọng* Xin lỗi nhá mọi người, tôi nghĩ là mình sẽ điên mất thôi…
Tôi cũng nghĩ rằng một cô gái bao dung và rộng mở là tốt nhất. Nhưng nói thật nhá, cậu thành bạn trai của một người như thế, đút cho nhau ăn, lại còn chạm ngực nữa… Tự hủy đi Kaito- Không, chết đi Kaito!!!!
-----------------
Set: lâu lắm r mới quay lại, chẳng biết comment gì nữa
P.S: xin lỗi vì ko có bom nhá