Các Lục Vương đều từng là những đứa con của Kuro, sự thật ấy khiến tôi không khỏi sững sờ… Nhưng không dừng lại, Alice tiếp tục, vẫn bằng tông giọng cực kỳ nghiêm túc.
[Tạm thời lúc này hãy bỏ qua chi tiết về trận chiến với Thánh quốc, bởi nó không liên quan gì đến việc chúng ta cần bàn cả. Điều quan trọng là, tất cả chúng tôi đều đã biết Kuro-san từ rất lâu… vậy nên bởi lẽ tự nhiên, tất cả chúng tôi đều biết cô ấy mong muốn điều gì.]
[…………]
Đêm đó tại Linh Thụ hội, Kuro đã từng nói rằng có một thứ mà cô ấy đã luôn ao ước, nhưng lại không thể có được.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể nghiệm ra được nó là gì… Tahajt sự mà nói, tôi còn chưa thể hình dung ra được bất kì thứ gì trên thế giới này mà Kuro không thể với tới.
Sau một khoảng lặng ngắn, Alice hơi cúi mặt xuống.
Không chỉ mỗi Alice, cả Isis-san, Megiddo-san, và Magnawell-san nữa… mặc dù tôi chỉ có thể cảm nhận chứ không nhìn thấy được mặt ông ấy. Tất cả bọn họ đều trông rất buồn.
[… Giống như cậu có thể thấy, thậm chí đến cả ngày nay, Kuro-san vẫn đang đi tìm kiếm thứ đó… Đến cả chúng tôi cũng không thể tìm ra được cái mà cô ấy muốn…]
[Cái Kuro muốn… sao?]
[… Phải. Bởi vì chúng tôi không có đủ sức mạnh… Có thể từ góc nhìn của Kaito-san, chúng tôi đều là những sinh vật mang một sức mạnh khổng lồ. Thế nhưng, “nó vẫn không đủ tư cách để có thể đem ra so sánh với Kuro-san”… Tôi phải nói rõ điều này. Rằng cho dù 5 người chúng tôi có hợp sức lại để chiến đấu với cô ấy và đặt mạng sống của mình vô trận chiến, không một trong chúng tôi sẽ làm trầy xước được Kuro-san… Sự khác biệt về đẳng cấp lớn đến vậy đấy.]
[ ! ? ]
Kuro rất mạnh, đó là một sự thật không thể chối cãi, và từ nét mặt của Megiddo-san trong bữa tiệc lần trước, có thể thấy sức mạnh của cô ấy vượt xa so với những Lục Vương khác.
Tuy nhiên, thật không thể tưởng tượng rằng cho dù tất cả các Lục Vương, những người cũng mang trong mình sức mạnh vượt quá luân lý thông thường, có hợp sức lại, thì họ vẫn sẽ không thể gây nổi thương tích cho cô ấy.
[Kuro-san là người duy nhất trên thế giới này… có thể hạ gục vị thần tuyệt đối của Thánh quốc, Shallow Vernal-sama. Sức mạnh của cô ấy nằm ở cấp độ hoàn toàn tách biệt so với chúng tôi.]
Người mạnh mẽ nhất thế giới này, khả năng của Shiro đến gần với chữ “toàn năng” hơn bất kì ai… vậy mà Kuro có thể hạ gục được cô ấy, vậy thì sức mạnh thực sự của Kuro có thể lớn đến mức nào cơ chứ? Tôi hoàn toàn không thể hình dung được điều ấy một chút nào.
Khi đó, Alice quay mắt đi… phóng tầm mắt lên bầu trời xanh ngoài kia, và nói.
[Vậy mà, cô ấy… lại quá nhân từ. Đối xử với tất mọi người như gia đình của mình và yêu mến sự đổi thay của thế giới này… Một người nhân từ đến mức đáng thương… Bởi vì chính nó đã nảy sinh ra nỗi đau mà Kuro-san đã phải chịu đựng bấy lâu nay.]
[… Nỗi đau của Kuro? Cái đó…]
[Tôi không thể nói với cậu thêm nữa. Nếu Kaito-san biết được và đối diện Kuro-san với suy nghĩ đó trong đầu… mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa.]
[Mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa?]
[Đúng vậy… Kaito-san chỉ cần là chính cậu và thành thật với bản thân khi đối diện và bày tỏ cảm xúc của cậu với Kuro-san, vậy là được… Tôi tin rằng, đây là cách duy nhất có thể cứu rỗi Kuro-san.]
Tôi không biết… Ước muốn của Kuro, hay điều Alice đang nói có nghĩa gì… Tôi chẳng biết gì cả.
Dù vậy, Alice bảo rằng Kuro đang gặp rắc rối và muốn tôi cứu cô ấy… Nếu thật sự là thế, tôi chẳng cần phải để tâm chuyện gì khác nữa.
Nếu Kuro cần sự hỗ trợ và tôi có thể làm gì đó để giúp đỡ cô ấy… thì cho dù có phải đánh vật với cái chết, tôi vẫn sẽ làm. Không cần thiết phải bận tâm những chuyện khác làm gì cả.
[… Kaito-san… cậu đúng là một người tuyệt vời mà… Đây, cầm lấy.]
[Cái gì vậy?]
Alice vừa nhìn tôi vừa mỉm cười như thể đã đọc được toàn bộ mọi suy tính của tôi, sau đó lấy ra… một loại quả gì đó màu vàng trông rất bóng bẩy. [note34918] Theo phản xạ, tôi nhận lấy nó.
[Trước khi cậu dự định nói bất cứ điều gì, xin hãy đưa cái này cho cô ấy… Tôi nghĩ rằng, không, chắc chắn Kuro-san… sẽ cố gắng “từ chối” cậu.]
[…Ể?]
Hả? Tôi đang tính thổ lộ với Kuro đấy! Nếu cô biết trước cô ấy sẽ từ chối thì việc này có tác dụng gì cơ chứ…
[Không phải thế. Kuro-san đã tìm kiếm nó từ lâu lắm rồi, hàng trăm năm, hàng nghìn năm, thậm chí hàng chục nghìn năm… một khoảng thời gian quá lâu, lâu đến mức chính cô ấy đã coi ước muốn đó là bất khả thi và từ bỏ… Chính vì vậy, nếu như một phép màu đột nhiên xuất hiện sau khoảng gian dài đằng đẵng như thế, sẽ không một ai, kể cả cô ấy, có thể tin được. Kaito-san nhất định cũng sẽ rất ngạc nhiên nếu ai đó đột nhiên hiện ra và trao cho cậu thứ mà mình đã hằng mong muốn nhưng không thể có được, phải không?]
[… Ừm.]
Vẫn như thường lệ, tôi không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng có một điều chắc chắn rằng, tôi đã sẵn sàng.
Một cách nào đó, có thể nói rằng Kuro cũng giống tôi, giam giữ cảm xúc thực sự của bản thân trong lớp vỏ do chính mình tạo ra quá lâu, để rồi không còn có thể phá vỡ nó nữa.
Tất nhiên, tôi biết khoảng thời gian tôi giam cầm bản thân mình so với Kuro nằm ở hai cấp độ khác nhau hoàn toàn… Thế nhưng, Kuro đã cứu tôi khỏi lớp vỏ đó… thế nên, chỉ còn một việc duy nhất tôi PHẢI làm lúc này mà thôi.
Cảm nhận được quyết tâm của tôi, Alice khẽ gật đầu.
[… Vậy thì, hãy vào công việc chính của ngày hôm nay đi.]
[Ể? Việc chính?]
[Đúng thế… Như tôi đã nói khi nãy, sức mạnh của Kuro nằm ở một cấp độ hoàn toàn khác so với chúng tôi. Không cần biết Kaito-san có trái tim kiên vững đến mức nào, nếu Kuro-san thực sự có ý định từ chối… cơ thể của cậu sẽ không chịu nổi đâu. Cậu sẽ hoàn toàn bị nghiền nát bởi ma lực của cô ấy.]
Nghe thấy Alice bảo vậy, chợt tôi nhớ lại lúc Kuro để lộ một chút sát ý trong ma lực để kiểm tra Thấu Cảm thuật… Lúc đó, tâm trí tôi có cảm giác như đang vỡ vụn trên bờ vực của cái chết vậy… Sức mạnh của Kuro khi nhuốm màu thù địch sẽ đáng sợ như thế đấy.
Và nếu lần này cô ấy thực sự tỏa ra sát ý của bản thân, nhất định nó sẽ nguy hiểm hơn cả ma lực của Isis-san…
Tới đó, Alice giơ hai tay ra… và một quả cầu lung linh xuất hiện.
[… Chính vì vậy, Kaito-san, chúng tôi sẽ… cho cậu mượn sức mạnh của mình.]
[…HỂ?]
[Chúng tôi sẽ hợp sức lại để thi triển một ma pháp Rào chắn cấp cao lên người Kaito-san. Dù cũng biết rằng nó sẽ chẳng thể làm được gì trước ma lực của Kuro-san… nhưng ít nhất, nó sẽ giúp cậu không bất tỉnh tức thì khi đối diện với cô ấy.[
Nói vậy rồi, Alice bước tới và để quả cầu ấy chạm nhẹ lên người tôi.
Ngay sau đó, tôi có thể cảm nhận một luồng ma lực mạnh mẽ khác thường cuộn chảy trong mình và dồn ra ngoài, tạo nên một lớp màng mỏng quanh người. Cùng lúc đó, Alice gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình… nhìn thẳng tôi bằng đôi mắt xanh da trời kia và ngân lên.
[… Shalltear… ở “thế giới nơi tôi lớn lên”, có nghĩa là “mảnh vỡ ảo ảnh”… Chính cậu là biến tôi, từ một bóng ma vô nghĩa, trở nên một hình hài tuyệt đối, đó là Alice… Vì vậy, hơn bất kì thứ gì khác… cầu mong cậu chạm đến được cái viên mãn nhất…]
[… Alice.]
Dứt lời, cô ấy lại đeo cái mặt nạ lên và bước sang một bên.
Sau đó Megiddo-san bước đến phía trước tôi, hai tay cũng đang giữ một quả cầu giống như Alice.
[Kaito… cậu quả nhiên là một nhân loại hết sức thú vị. Đừng để thua đấy, chúng ta vẫn chưa phân thắng bại đâu…]
[… Megiddo-san.]
Ngay khi ma lực của Megiddo-san đã hòa làm một với tôi, một giọng nói đầy quyền uy phát lên từ dưới chân chúng tôi.
« Đứng lên thách thức những điều không thể… đấy mới chính là phong thái của tuổi trẻ… Miyama Kaito… Dị giới nhân nắm giữ một số mệnh không tưởng… Hãy đi đi, tiến về phía trước. »
Cũng từ dưới chân, nguồn ma lực của Magnawell-san trào lên và len lỏi vào từng ngóc ngách trên người tôi, củng cố thêm lớp màng đã được niệm.
« … Kaito-san, Kuromueina… là người mà chúng tôi thậm chí có thể gọi là mẹ của mình. Vì vậy, xin cậu, hãy chăm sóc cô ấy. »
[… Lilywood-san.]
Cùng với từng lời nói hiền hậu, ma lực của Lilywood-san nhẹ nhàng thấm nhuần trong tôi.
Và rồi, khi cô ấy đã lui lại… Isis-san cuối cùng cũng lên tiếng.
[… Kaito… xin anh… hãy cứu lấy… Kuromueina… Cô ấy… đã chịu đựng… đủ rồi.]
[… Isis-san.]
[… Nếu là Kaito… em chắc rằng… mọi thứ sẽ ổn thôi… bởi vì… Kaito… đã cứu em mà…]
Ôm chầm lấy tôi, nguồn ma lực của Isis-san cũng truyền sang, cùng với sự ấm áp từ cơ thể cô ấy.
Thưa Bố, thưa Mẹ---Rốt cuộc, con vẫn không biết ước vọng của Kuro là gì. Dù vậy, con nghĩ rằng, thứ mà các Lục Vương vừa trao cho con không chỉ đơn thuần là ma lực của họ, mà đi cùng với nó—là ước nguyện của tất cả mọi người.
*********************
Tác note:
Này này cậu ta chỉ đi hẹn hò thôi mà, có phải sắp sửa lên đường giải cứu thế giới gì gì đâu mà…
Cơ mà, Isis ôm cậu ta trước mặt mọi người luôn à… quả nhiên không hổ danh…
Và, mặc dù chỉ một chút, nhưng danh tính của Alice đã được hé lộ (một chút thôi đó). Chi tiết thế nào thì đợi đi ha, nhưng cho đến lúc đó…