Cuộc chạm trán với kẻ cắp thời gian
Phần 1
Mấy lời như, "Mình muốn sống một cuộc đời êm ả không biến cố." thường chỉ được nói ra bởi những tên nhân vật chính trong các câu chuyện giả tưởng. Vì là giả tưởng nên bọn họ mới dám phát ngôn kiểu đó. Theo quan điểm của tôi, trong đời thực sẽ chẳng có ai tuôn ra mấy lời như thế cả.
Vốn dĩ con người là loài sinh vật luôn mưu cầu những gì mà họ không có trong tay.
Những nhân vật trong thế giới giả tưởng luôn sống một cuộc đời phi thường, đó chính là lý do họ ước mong có được một cuộc sống tầm thường bất biến. Nhưng tôi thì lại khác. Tôi, một kẻ với cuộc đời buồn tẻ, đơn điệu, khát khao được sống một cách phi thường. Và như vậy, cứ như bao ngày khác, tôi lại mở cuốn light novel ra và bắt đầu ngồi đọc ở góc lớp với hy vọng quãng thời gian tẻ nhạt này sẽ trôi đi thật mau.
Bằng cách mở cuốn sách ra, tôi có thể cô lập bản thân trong thế giới của riêng mình. Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Giọng nói của giáo viên cùng đám bạn học giờ đây chỉ còn là tiếng ồn phụ hoạ. Khi ngước lên thì tôi nhận ra rằng, không biết tiết học đã kết thúc và trường cũng đã tan tự lúc nào. Tôi đánh dấu chỗ mình đang đọc dở và đóng cuốn sách vào, rồi sau đó quay về nhà.
Thế là, một ngày trời gần như đã trôi tuột đi mất.
Mỗi ngày trong cuộc sống của tôi cứ nhẹ nhàng đưa đẩy như thế, hôm nay cũng chẳng có gì khác biệt cả. Hiện đang là ngày hai mươi tháng bảy, ngày cuối cùng trong học kỳ một năm nhất của trường cao trung. Và trong khi cả lớp học đang được bao trùm dưới bầu không khí vui như trẩy hội của kỳ nghỉ hè sắp sửa tới, tôi vẫn lẻ loi ngồi lật từng trang giấy trên cuốn sách bìa mềm.
Tôi chính là loại người thường được gọi là "kẻ cô độc". Tuy nhiên, tôi không thực sự gặp vấn đề gì khi không có bạn, đặc biệt là khi những tháng ngày đi học của tôi chỉ như trôi tuột qua trong thoáng chốc. Thực ra, tôi tin rằng ai ai trên đời này cũng cô độc cả. Ngay từ đầu, đâu một ai có thể hoàn toàn hiểu thấu người khác bằng cả tấm lòng. Tôi đã từng giảng giải điều này cho Makoto, nhưng nó chỉ gắt lên và đáp lại rằng. "Mày chỉ đang trốn tránh thực tại thôi Hayate à! Chỉ đang cố khiến cho người khác chấp nhận sự cô độc của mình bằng cách thêu dệt nên cái lý lẽ đầy gượng gạo đó!"
Tôi đã làm bạn với Makoto được một khoảng thời gian dài rồi. Nhà chúng tôi ở sát vách nhau, quan hệ giữa gia đình đôi bên cũng khá tốt. Hai thằng đã cùng nhau cắp sách đến trường từ hồi mẫu giáo tới tận cao trung, và ngay cả bây giờ lớp hắn vẫn nằm ngay bên cạnh lớp tôi. Hắn chính là người bạn thân duy nhất mà tôi có. Nhưng vì Makoto trong đội đá bóng, số bạn của hắn nhiều như sao trên trời vậy. Thành ra là, đôi lúc tôi cảm thấy mình chỉ như một trong hằng hà sa số những người bạn của hắn; một gương mặt mờ nhạt lọt thỏm giữa đám đông.
"Hayate, tao chắc chắn rằng mày cũng muốn trải nghiệm thanh xuân phải không? Tao với mày cũng đã là học sinh cao trung cả rồi đấy. Thôi nào, hãy vào câu lạc bộ bóng đá với tao đi."
"Nhưng rốt cuộc thì, 'tuổi trẻ' được cấu thành từ đâu kia chứ? Đó chính là thắc mắc của tao. Tuổi trẻ là khi mày tham gia một câu lạc bộ? Hay là khi kết được một trăm người bạn?"
"Chỉ có đám học sinh tiểu học mới nghĩ đến chuyện kết một trăm người bạn thôi… Chà, nhưng mà chẳng phải tuổi trẻ về cơ bản là kiếm được bạn gái hay gì gì đấy sao?"
"Hah~ Ước gì có một em nữ sinh cao trung dễ thương tỏ tình với tao-"
"Sao mày thụ động thế hả? Có thêm bạn đi rồi hẵng nghĩ đến chuyện kiếm được ghệ nhé. Thôi mà, vào câu lạc bộ bóng đá với tao đi."
"Ôi~ Quan hệ giữa người với người mới thật phiền phức làm sao~."
"Để tao nói cho mày thủng này. Mày đã làm một kẻ cô độc suốt cả cuộc đời rồi: từ hồi mẫu giáo, rồi tiểu học, rồi cả sơ trung nữa! Trời ạ, mày không thể nào tưởng tượng nổi cái cảm giác của tao khi lúc nào mày cũng bị cô lập lúc chia nhóm và rốt cuộc tao lại là người phải hốt mày đi đâu."
"Mày có biết không…"
"Biết cái gì?"
"Rằng tao không phải là một kẻ cô độc, vì tao có mày ở bên kia mà."
Phản đòn tuyệt đối.
Cuộc trò chuyện đó đã diễn ra ngay trước lễ khai giảng của chúng tôi vào tháng Bốn. Bị làm cho câm nín, từ lúc ấy trở đi Makoto không còn cố rủ rê tôi vào câu lạc bộ đá bóng thêm một lần nào nữa.
Tôi đã nhận được phiếu điểm rặt những số 3 (thang điểm ⅗, 1 là thấp nhất, 5 là cao nhất), và ngay cả khi tiếng chuông tan trường reo lên, tôi vẫn cứ ngồi yên không nhúc nhích. Dù sao thì nếu về nhà thôi thì cũng chưa việc gì phải vội, vả lại điều hoà vẫn còn đang hoạt động, nên tôi quyết định sẽ ngồi đây giết chút thời gian.
Làm ngơ đám bạn học đang rời khỏi lớp, tôi lại tiếp tục lật giở từng trang sách—
Đột nhiên, có ai đó chọc một phát vào má tôi.
Không biết đứa nào đang muốn làm phiền một kẻ cô độc lẻ loi như mình đây ta. Bị kéo khỏi thế giới của riêng mình, tôi ngước nhìn lên. Ở đó, một cặp mắt to tròn hình quả hạnh đang nhìn chằm chằm vào tôi. Hai đứa gần nhau đến nỗi hơi thở của tôi gần như phả thẳng vào người nhỏ. Một cô gái với khuôn mặt rất sắc nét đang nhìn thẳng vào tôi. Nhỏ lại chọc vào má tôi bằng những đầu ngón tay và mỉm cười khúc khích.
"Cuối cùng cậu cũng nhìn về phía tớ rồi, Kashima-kun."
"... Uwaaaa?!"
Vì xấu hổ, tôi để lộ ra một tiếng ré đầy xấu hổ, đồng thời đứng bật dậy. Cùng lúc, ghế ngồi của tôi đổ ngược ra sau với một tiếng 'bàng' lớn. Chẳng biết vì sao mà rút cuộc tôi lại bị vướng vào tình huống mà chỉ có độc hai người trong phòng học. Chỉ có mình tôi và nhỏ.
Nhỏ coi bộ cũng bất ngờ trước phản ứng thái quá của tôi và che miệng lại bằng cả hai tay.
"Wawawa, tớ làm cậu bất ngờ sao? Xin lỗi nhé. Tại tớ gọi mãi mà cậu không thèm trả lời nên mới phải chòng ghẹo kiểu đó…"
"Tớ mới là người phải xin lỗi chứ. Lúc nào đọc sách thì tớ cũng quên hết mọi sự xung quanh cả."
Trái tim tôi điên cuồng loạn nhịp. Bối rối, tôi giấu cuốn light novel đang đọc dở ra sau lưng.
Cô gái vừa nói chuyện với tôi là người xinh đẹp nhất trong lớp, Fujinomiya. Nhỏ đã bị vô số công ty giải trí lớn săn đón, gu thời trang cũng tuyệt vời đến mức ánh mắt người khác phải vô thức nhìn theo. Đã thế điểm số còn cao nhất toàn trường, và nhỏ còn được chọn làm thành viên chính thức của câu lạc bộ bóng rổ dù chỉ mới học năm nhất.
Nhỏ sở hữu một mái tóc đen óng mượt và rực rỡ như của mấy cô gái quảng cáo dầu gội. Đôi mắt hình quả hạnh được tô điểm bằng làn mi dài thướt tha. Tất cả những gì thuộc về nhỏ, từ sống mũi trở đi, đều có thể được coi là một tác phẩm nghệ thuật. Một đoạn tóc của nhỏ được buộc lại bằng sợi ruy băng mềm mại, xem ra đấy chính là một trong những nét thương hiệu của cô gái này.
Nhỏ chính là thần tượng hoàn mỹ, không chê vào đâu được của lớp chúng tôi. Là hiện thân của một con người vui tươi và hướng ngoại. Dù học chung lớp, song đây là lần đầu tiên tôi được nói chuyện với nhỏ, đâm ra tôi bối rối vô cùng.
"Umm, vậy cậu cần gì thế, Fujinomiya-san?"
Ngay lập tức, nhỏ hơi phồng má lên và bĩu môi. Bị dọa cho chết khiếp, tôi tự vấn xem bản thân mình có gây ra điều gì kỳ lạ hay quá trớn không.
"Xì~, đừng có mà nói chuyện kiểu đó chứ! Chúng ta là bạn cùng lớp cơ mà. Hãy gọi tớ là 'Yuki' như mọi người đi."
"Nhé?" Fujinomiya thúc giục tôi với nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt. Tên đầy đủ của nhỏ là Fujinomiya Shirayuki, nên chắc hẳn cái biệt danh 'Yuki' cũng từ đó mà ra. Giọng nói thân thiện và quá đỗi vô tư của nhỏ khiến tôi không kìm được mà khẽ bật cười.
Đúng là một cô gái tốt bụng, nhỉ. Tôi thầm nghĩ. Dù thuộc tầng lớp thượng lưu trong lớp, nhưng nhỏ không hề phân biệt đối xử với một kẻ ở dưới đáy với tôi, mà sẵn sàng trò chuyện một cách ngang hàng. Nhỏ đích thị là một cô gái tốt bụng.
"Nè, Kashima-kun."
Cặp mắt của Shinomiya chợt trở nên thật nghiêm túc. Nhỏ khẽ nghiêng đầu qua một bên, đoạn nói.
"Cậu có thể đi với tớ một chút xíu được không—?"
Làn tóc của nhỏ đung đưa trong gió, mùi hương ngọt ngào đến lạ cũng theo đó mà lọt vào trong cánh mũi tôi.
Tôi đi theo Fujinomiya và rời khỏi lớp học. Lẽ đương nhiên, tôi chẳng hề ôm chút hi vọng nào. Bởi dáng vẻ của tôi bình thường, điểm số thì cầm chừng, còn khả năng vận động vứt vào sọt rác. Đã thế địa vị xã hội của tôi còn là một kẻ cô độc lạc lõng giữa cuộc đời. Trái lại, mọi mặt của cô ấy cô ấy đều hoàn hảo không chê vào đâu được. Người ta thường hay rỉ tai nhau rằng Chúa không cho ai tất cả, nhưng rõ ràng đó chỉ là một lời dối trá. Tôi dám chắc rằng nhỏ sẽ chỉ hẹn hò với những chàng trai xứng đôi vừa lứa với mình. Nhìn kiểu gì đi nữa thì tôi cũng hoàn toàn không xứng với nhỏ.
Dựa trên vị thế xã hội của bản thân, tôi tự hỏi liệu rằng mình có đang bị kéo đi để bê đồ hay làm cu li không. Lý do tôi không từ chối lời mời của nhỏ mặc cho khả năng bị biến thành một thằng chạy vặt là bởi người mở lời với tôi chính là cô gái xinh đẹp nhất lớp. Chắc rằng sẽ chẳng có ai từ chối lắng nghe thỉnh cầu của một cô gái dễ thương đến nhường này đâu, nhể?
Vì hiện không còn bất kỳ một học sinh nào trong toà trường, nên chắc hẳn ai nấy đều đã nôn nóng muốn bắt đầu kỳ nghỉ hè càng sớm càng tốt.
"Mọi người đã về nhà hết rồi nhỉ," Fujinomiya khẽ mỉm cười với tôi. "Ừ… phải." Tôi không thể nghĩ ra được một cái gì khác ngoài câu trả lời mơ hồ, cụt lủn đó. Hiện lòng tôi đang khá rối bời; vì chỉ có mình tôi và idol của lớp cùng nhau rảo bước trên hành lang vắng vẻ sau giờ tan trường. Chỉ cần như vậy thôi cũng đã có thể coi là một thời khắc đặc biệt với tôi rồi.
"Ơn trời, may mà ở căng tin cũng không có ai hết."
Hai đứa đã bước thẳng tới tận tầng trệt. Giờ đã gần trưa, nhưng vì hôm nay chỉ học nửa buổi, cho nên căng tin thật hoang vắng. Có một cánh cửa kính ở một phía căn phòng, qua đó mà ánh sáng chảy vào bên trong.
Fujinomiya mở cánh cửa ấy ra, và ngay khi cô ấy làm thế, tiếng đánh críc kê vang lên qua ngưỡng cửa, luồng khí nóng ngột ngạt, ẩm ướt cũng theo đó mà ùa vào. "Nóng quá đi," tôi vô thức nói ra suy nghĩ của mình.
Toạ lạc ở bên kia cánh cửa kính là khoảng sân sau trải cỏ rộng lớn. Khu đất của trường cao trung chúng tôi có hình bán nguyệt, và bởi bản thân ngôi trường được xây lên theo hình chữ nhật, nên còn sót lại một khoảng đất trống kha khá. Đâu là một địa điểm bí mật khá nổi tiếng với giới học sinh. Mặt trời tháng Bảy tỏa sáng chói chang. Fujinomiya đặt bước ra bên ngoài thảm cỏ. Mái tóc đen rủ xuống lưng nhỏ tỏa sáng rực rỡ, khiến tôi phải trố mắt ra nhìn. Rồi, nhỏ bất thình lình quay người lại.
"Ở đó, Kashima-kun."
"Dù bây giờ hỏi thì cũng có hơi muộn rồi, nhưng chúng ta tới đây làm chi vậy…?"
Fujinomiya ra hiệu cho tôi lại gần. Thấy vậy, tôi cũng đành miễn cưỡng bước ra ngoài nắng. Ánh mai rát bỏng soi chiếu lên da thịt.
"Ý cậu là gì cơ? Chả lẽ cậu chưa từng nghe nói về huyền thoại của nơi này sao?"
Fujinomiya nở nụ cười tươi tắn. Cả cơ thể nhỏ đắm mình trong ánh nắng mặt trời.
"Các cặp đôi tỏ lòng với nhau dưới gốc cây anh đào lớn trong vườn trường rồi mai này sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp… Ngay cả khi trường cao trung chúng ta nổi danh là một nơi nghiêm túc và chỉn chu, vẫn luôn tồn tại một truyền thuyết lãng mạn như thế."
Hở, tôi thầm nghĩ. Tôi đã bao giờ nghe nói gì tới chuyện này đâu. Hay có lẽ Makoto đã kể cho tôi khi trước rồi, nhưng mấy lời của nó chỉ đi vào tai này rồi ra tai nọ.
Song… tôi phóng mắt nhìn quanh bãi cỏ.
"Cơ mà tớ có thấy 'cây anh đào lớn' nào đâu."
Thứ duy nhất tôi trông được là cây anh đào bé con con ở bên cạnh Fujinomiya. Nó thậm chí còn không cao bằng cô ấy, thân cây thì yếu ớt ẻo lả, và trên bãi cỏ thì có cắm một biển báo đề rằng, "Cây anh đào Yoshino."
"Tán cây anh đào lớn từ truyền thuyết ấy đã bị đốn đi từ năm ngoái vì quá già cỗi rồi. Vậy nên họ đã trồng một gốc mới ngay tại chỗ cũ. Nhưng ngay cả vậy đi nữa, chỗ này vẫn là địa điểm tỏ tình số một trong trường cao trung chúng ta."
"Cậu nói là, địa điểm… tỏ tình sao?"
"Ừ…" Fujinomiya gật đầu đồng thời bẽn lẽn cụp mắt xuống. Rồi bắt đầu loay hoay đi qua đi lại với vẻ ngại ngùng, khiến lòng tôi rối bời theo.
Gượm đã nào. Rõ ràng là ngay cả một kẻ như mình cũng sẽ bắt đầu mơ tưởng linh tinh nếu được gọi đến cái chỗ chuyên để tỏ tình này.
Đầu óc tôi rối tung hết cả lên. Một mặt thì hy vọng mấy điều kiểu như, "Có lẽ nào…?" Mặt khác, thực tại lại bảo tôi rằng, "Còn khướt mới có chuyện đấy nhé."
Fujinomiya cứ nghịch ngợm cái sợi ruy băng làm nên thương hiệu của nhỏ. Chiếc ruy băng mềm mại và dễ thương khẽ đung đưa trong làn gió mùa hạ.
"Kashima-kun này, cậu có tin vào mấy thứ kiểu như truyền thuyết không?"
"Ờm, cũng không hẳn…"
"Vậy ư. Còn tớ ấy, cá nhân tớ thì muốn tin tưởng vào chúng hơn. Bởi lẽ, chẳng phải nếu truyền thuyết thành hiện thực thì sẽ thật tuyệt vời hay sao?"
Nhỏ nở nụ cười thánh thiện, khiến tôi không kìm được mà há hốc mồm ra đầy kinh ngạc.
Tiếng ve kêu râm ran ngày một lớn dần. Fujinomiya siết chặt hai bàn tay trước bộ ngực đầy đặn của nhỏ.
"... Kashima-kun."
Một cơn gió mạnh thổi đến, cùng lúc ấy đôi má nhỏ cũng đỏ bừng lên.
Thế là chúng ta quay lại với điểm bắt đầu.
"Tớ thích cậu. Xin hãy hẹn hò với tớ nha."
Trong suốt cả cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi được ai đó tỏ tình. Tôi đứng ngẩn tò te ra tới nỗi không thể phản ứng được gì. Ý là, dù đúng là tôi đã bảo Makoto rằng mình rất mong được một cô gái dễ thương tới tỏ tình, nhưng tôi nào ngờ được rằng chuyện đó lại thực sự xảy ra kia chứ? Chưa kể, nhỏ lại còn là idol của lớp nữa mới chết!
Tôi đứng ngẩn tò te ra đó như thể linh hồn đã bị rút khỏi cơ thể, còn Fujinomiya thì chớp chớp mắt đầy bối rối.
"Ể…? Tại tớ tỏ tình đường đột quá làm cậu bất ngờ hay sao thế…"
"Ừ…"
"Hiểu rồi… Đúng là như vậy nhỉ. Dù gì trước giờ chúng ta đã bao giờ trò chuyện với nhau đâu."
Rồi nhỏ sụp vai xuống đầy nặng nề. Nhìn ánh mắt phiền muộn của nhỏ khiến tôi hoảng loạn vô cùng. Nhất thiết mình phải nói ra cái gì đó đi thôi.
"Ừm, nhưng tại sao lại là tớ chứ?"
"... Tớ buộc phải nói ra sao…?"
"Ừ thì, tại tớ rất muốn biết, nên là…"
Một thoáng yên lặng. Cuối cùng, một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ khẽ vang lên.
"Tớ nghĩ phong thái của cậu thực sự rất ngầu và người lớn. Như cái cách cậu luôn luôn đọc sách trong lớp học, hay là cái cách cậu nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm ấy…"
"Đ-được rồi, cảm ơn cậu nhiều! Thế là đủ rồi!"
Cơ thể tôi bừng cháy lên từ trong tận tâm can. Tôi mau chóng chặn họng cô ấy lại. Tôi cũng có thể thấy hơi nước bốc lên từ Fujinomiya, cứ như thể nhỏ sẽ phát ra tiếng fwoosh bất kỳ lúc nào.
Cơ mà khỉ thật, Fujinomiya thích mình sao? Vậy ra những phép màu như thế thực sự tồn tại trên cõi đời này.
"Thú thực thì tớ đã luôn muốn trò chuyện với cậu rồi, cậu có biết không…? Nhưng lúc nào cậu cũng chúi mũi vào sách cả, thành ra tớ nghĩ nếu làm phiền cậu thì sẽ thật thô lỗ. Do vậy tớ mới chần chừ không biết bắt chuyện với cậu như thế nào…"
Đôi mắt trùng xuống, Fujinomiya cố hết sức để cố diễn đạt những gì mình muốn nói. Hai con ngươi cũng hơi ươn ướt, khiến tôi cảm thấy thật cắn rứt lương tâm. Thằng cha nào đã khiến nhỏ phải làm ra vẻ mặt như thế này vậy? Chính là tôi đó.
Fujinomiya dịu dàng đan các ngón tay vào nhau rồi cất lời.
"Tớ không được phép trở thành bạn gái của cậu chỉ vì tỏ tình quá đường đột sao…?"
Nhỏ nhìn tôi trân trối với đôi mắt hơi hếch lên.
Tôi bắt đầu chìm vào cõi tưởng tượng. Mình, hẹn hò với Fujinomiya sao. Vậy có nghĩa là tôi và nhỏ sẽ phải cùng đến rạp xem phim, cùng dắt díu nhau đi sắm sửa quần áo và đủ thứ khác trên đời ở trung tâm mua sắm, cùng nhau hát karaoke, rồi lại còn cùng nhau ăn uống ở nhà hàng gia đình nữa ư? Và trên cả, chẳng phải kỳ nghỉ hè sắp đến rồi sao? Chúng tôi có thể cùng xem pháo hoa, cùng đi biển, cùng cười cười nói nói… Chết tiệt, chẳng phải đó là định nghĩa của tuổi trẻ hay sao!
Việc Fujinomiya hẹn hò với tôi sẽ nhanh chóng hóa thành sự thực. Thình, thịch, trái tim tôi điên cuồng loạn nhịp. Fujinomiya thì xem chừng vô cùng thất vọng, tay vẫn tiếp tục mân mê sợi ruy băng.
"Hiểu rồi… Tớ đã rất mong ngóng được dành kỳ nghỉ hè của mình ở bên cậu, Kashima-kun… Đáng lẽ ra chúng ta có thể cùng nhau làm đủ thứ chuyện hay ho rồi. Như đi chơi lễ hội, hay là tới bể bơi này… Nhưng cậu lại từ chối tớ. Thật là xấu hổ quá—"
"Tớ đâu có từ chối cậu đâu! Chúng ta hãy hẹn hò đi!"
Tôi dõng dạc tuyên bố bằng tất cả dũng khí của mình. Đây là cơ hội chỉ có một lần duy nhất trong đời. Nếu hôm nay tôi để vuột mất nhỏ, thì chắc chắn sẽ phải hối hận suốt phần đời còn lại. Tôi cố lựa chọn từ ngữ một cách thật cẩn thận sao cho nghe nó không quá thiếu chân thành.
"T-tại mọi chuyện đường đột quá nên tớ ngạc nhiên ấy mà. Tớ có biết gì về cậu đâu, Fujinomiya. Nhưng tớ tin rằng nếu chúng ta ở bên nhau thì tớ có thể ngày một hiểu cậu hơn. Vậy nên…"
Nét mặt của nhỏ ngay lập tức sáng bừng lên. Cứ như tôi đang được ngắm nhìn một đoá hoa héo úa chợt bừng nở khi mùa xuân đến vậy. Tôi muốn được bảo vệ nụ cười ấy. Đó là ước ao của tôi từ tận đáy lòng.
"Thật sao?! Cậu chấp nhận cho tớ làm bạn gái ư?!"
"Ừ, nếu cậu cũng chấp nhận tớ thì được—"
"Yay! Vui quá đi mất…!"
Fujinomiya bất thình lình ôm chầm lấy tôi. Cảm giác như tim tôi sắp bật ra luôn vậy. Lại còn có cái gì đó mềm mềm chạm vào người tôi nữa chứ! Thêm cả một hương thơm tuyệt vời lọt vào cánh mũi. Nhìn nhỏ ở khoảng cách gần thế này đã nhắc cho tôi biết cô gái trong vòng tay mình xinh đẹp đến nhường nào. Đây thực sự là người yêu đầu của mình sao?! Hạnh phúc biết bao khi được sống trên cuộc đời này!