“Yusuke, ăn thôi.”
“Oh~! Triển luôn đi… mà khoan đã, chẳng phải Aikawa-san đang nhìn mày điên cuồng sao?”
Tôi đang chuẩn bị lấy bữa trưa ra khỏi cặp thì Yusuke đáp lại bằng ánh mắt kỳ lạ.
Bình thường thì cả hai luôn ngồi ăn đối diện nhau, nhưng có vẻ như hôm nay sẽ có thêm một người nữa.
“...n”
Aikawa-san đi tới và nhẹ nhàng kéo tay áo tôi. Trên tay cô là một hộp cơm trưa nhỏ được gói trong furoshiki hoạ tiết hoa.
Aikawa-san nhìn tôi chăm chú với vẻ mặt vô cảm. Chợt cô ấy quay đi và nghịch nhẹ mái tóc.
“Cậu muốn ăn trưa cùng tớ phải không, Aikawa-chan!?”
“uun.”
“Gofu…!”
Cô tuyên bố một cách tàn nhẫn đến mức giết chết cậu ta không thương xót. Cơ mà Yusuke cũng phản ứng hơi thái quá, cậu ta ngã bịch xuống còn lấy tay ôm ngực như thể vừa lãnh một nhát dao sắc nhọn.
Cậu ta vừa gượng dậy vừa kêu “quá đau…” cùng với cặp mắt đang xoay như chong chóng. Nhìn tên đó như vậy làm tôi có chút xót xa, vì vậy nên tôi đã gửi đến hắn lời chia buồn chân thành nhất.
“Tao khóc mất thôi…Này, Ryuta, mày có thể ở bên Aikawa-san và chim chuột nhau tuỳ thích…”
“Tao không biết gì hết mà cũng chẳng quan tâm!” Yusuke phun ra những lời đó rồi
ngồi xuống ghế ăn một mình.
Tôi thấy tên này giả bộ hơi nhiều nhưng… biết đâu hắn ta chỉ đang nói một mình thì sao.
“Chỉ hiếu kỳ thôi cơ mà, cậu đang nói là muốn dùng bữa với tớ phải không?”
Tôi vừa gãi má vừa hỏi. Nói rằng tôi vừa có chút tự phụ cũng chẳng sai.
Nhưng nếu đánh giá từ cái cách mà Aikawa-san hành động ngày hôm qua thì cũng có thể lắm chứ. Biết đâu cô ấy thực sự muốn nói chuyện và đã cố gắng bắt chuyện với tôi thì sao?
Việc một Aikawa-san mà trước đó tôi chả có liên hệ gì, chợt bắt đầu cảm thấy thích và tiếp cận tôi là điều hoàn toàn có thể.
…Làm quái gì có chuyện như thế.
(Đây có phải thế giới romance đâu.)
Tôi biết bản thân mình không đẹp trai, cũng chả có tài năng gì đáng để Aikawa-san ngưỡng mộ cả.
Những chuyện như vậy sẽ chỉ xảy ra với số ít người đặc biệt may mắn hay những tên đẹp trai cực kỳ cuốn hút thôi.
“Un.”
Nhưng, trái với dự kiến của tôi, công chúa trầm lặng lại phẩy tay
khỏi mái tóc hồng và nắm chặt lấy cánh tay tôi.
Trong lúc tôi vẫn còn bị phân tâm bởi mùi hương ngọt ngào toả ra trong không khí, cô ấy đã kéo lấy tay tôi hướng thẳng ra ngoài hành lang.
“C-chờ đã!”
“...♪”
Tâm trạng của Aikawa-san đang khá tốt. Với chiếc váy tung bay, cô ấy nhanh nhẹn đưa tôi tới một nơi nào đó. Tôi thậm chí còn không kịp nói gì khi bị kéo đi như vậy, tất cả mọi thứ tôi làm được là dán mắt vào tấm lưng mảnh khảnh của cô ấy.
“Hả…Chuyện quái gì thế này?”
“Aikawa-san đi ăn với cậu ta?”
“Hai người đó đang hẹn hò sao?”
Cùng lúc cả lớp còn đang tranh nhau kích động, thì Yusuke, thằng bạn chí cốt đang bị tra hỏi chỉ thẳng thừng thở dài.
Tuy nhiên, cảm xúc thật sự của cậu thì hoàn toàn khác. Cậu không nhịn được mà cảm thấy vô cùng hào hứng khi mà công chúa câm lặng Aikawa lại đang theo đuổi Ryuta.
(Chuyện này sẽ vui lắm đây!)
Mới nghĩ vậy thôi mà trái tim cậu đã căng phồng cảm giác mong đợi về tương lai sóng gió mà Ryuta sắp sửa phải đối mặt.
__
“U-ừm~ chúng ta đang lên sân thượng phải không?”
“Un.”
Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên mình nghe được được thứ khác ngoài “n”, “un” và “nuun”. Ừ thì cả bốn cái đều không khác nhau lắm cơ mà chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy vui.
Không biết đến bao giờ thì cô ấy mới có thể nói chuyện mà không ấp úng đây…?
Tối qua, tôi không thể ngăn bản thân thắc mắc lý do tại sao cô ấy lại ít nói đến thế.
(Cô ấy có phức cảm về giọng à? Hay là…cô ấy chỉ đặc biệt e thẹn?)
Trông không giống như cô ấy đang bẽn lẽn, vậy thì khả năng cao là do phức cảm. Nếu cô ấy là người nhút nhát thì hẳn phải rất ngại làm những chuyện xấu hổ như này.
“n…”
Trong lúc tôi còn đang vật lộn suy nghĩ thì Aikawa-san đã ngồi xuống bậc thang trước mái nhà một bậc.
Cô ấy chừa ra một khoảng trống bên cạnh rồi dẫn tôi ngồi xuống đó.
(Chờ đã, gần quá…!)
Có thể Aikawa-san nghĩ làm như vậy cũng chỉ là tiếp xúc nhẹ nhàng, nhưng điều này vẫn là hơi quá sức với tôi.
Mà hiện giờ tôi cũng muốn giữ khoảng cách với cô ấy một chút. Nguyên nhân là vì ở lần đi chung trước đó, tim tôi đã suýt thì ngừng đập trước vẻ siêu cấp dễ thương của Aikawa-san.
“Vậy tớ ngồi nhé…”
“Uun~...”
Thấy tôi chỉ ngồi một xíu trên bậc thang, cô ấy hắng giọng tỏ ra bất mãn.
Ge- Mình làm cô ấy giận à? Hay mình đang mê sảng?
Tôi không thể nào nói toẹt ra “Cậu quá dễ thương khiến tớ thấy xấu hổ nên mới phải làm như vậy.” được.
Nhưng mà, có cảm giác như thể mọi lời bao biện của tôi đều sẽ bị cô ấy nhìn thấu, dù cho tôi có nói dối cô như nào.
“Cậu biết không, cậu cứ gần như vậy làm tớ xấu h~eh!?”
Cùng lúc tôi chuẩn bị phun ra một lời xin lỗi chân thành đủ sức thuyết phục cô ấy, Aikawa-san dứt khoát thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi.
Khi đã đủ gần để chạm vào bàn chân tôi, Aikawa-san liền tựa đầu vào vai tôi.
(...!?)
Khoảnh khắc ấy, tim tôi đã ngừng đập còn mồ hôi lưng tuôn ra như suối. Mái tóc óng ả của cô ấy đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ.
Mái tóc mềm mượt đó làm tôi muốn được sờ vào…Nghĩ vậy, tay tôi gần như đưa ra trong thoáng chốc.
(ARGH!? Ham muốn trần tục! Mình phải vứt bỏ thứ ham muốn này ngay lập tức!)
Tôi vội rụt lại cánh tay đang đưa ra và dùng tay khác giữ chặt nó lại.
(Không có vẻ gì là cảm giác xa cách của mình bị làm sao cả. Phải chăng mình đã quá đê mê!?)
Tôi thấy không thoải mái và cố hỏi cô ấy về tình huống này, nhưng…
Ngay lập tức, Aikawa-san chầm chậm quay đầu lại và nhẹ nhàng
cạ mũi vào vai phải tôi.
Thực tế thì cái chạm ấy chỉ vừa đủ…nhưng là đủ để lý trí tôi gục ngã.
“...Suu”
(Hả…? Cậu ngửi mùi tớ làm gì!?)
Hành động bất ngờ này khiến tôi không tài nào hiểu được, nhưng mọi thứ tôi có thể làm chỉ là chờ cho địa ngục (thiên đường) này kết thúc.
Như một chú cún yêu quý chủ nhân vậy, tôi đã nghĩ như thế. Nhưng không thể sử sự bình thường trong tình huống này được.
(Tệ rồi, đầu mình đang lâng lâng…)
Thông thường thì người ta cùng lắm cũng chỉ nói “Ăn thôi” là xong, nhưng với một thằng FA mãn tính thì làm sao mà bình tĩnh cư xử như bình thường được, tâm trí của tôi đã hoàn toàn cuốn vào cô ấy.
Gương mặt vẫn áp vào tay tôi, làn da mềm mại và mịn màng cho thấy nó đã được chăm sóc rất tốt khi tươi sáng và không một chút thô ráp.
Từ khi nhận thức được việc cô ấy đang làm, tim tôi đập nhanh hơn còn gương mặt dần dần đỏ ửng.
Chuyện này…cô ấy đang nhắm nghiền mắt như thể rất mãn nguyện…khuôn mặt cũng đỏ hơn một chút…Ahh quả là phạm pháp mà…
“Dễ thương quá…”
“Nuu!?”
Trong lúc nội tâm tôi vẫn còn đang tranh đấu, cơ thể Aikawa-san run rẩy và tránh xa tôi một cách hơi thái quá.
Vẻ mặt cô ấy gần như không thay đổi nhưng lại tròn mắt kinh ngạc.
“S-sao thế? Mùi tớ ghê lắm à?”
Gương mặt ngây ngốc của tôi khi hỏi câu đó khiến tôi cũng chỉ biết cười trừ, còn Aikawa-san thì lắc đầu trong khi kẹp chặt hộp cơm trưa.
Nếu mặt cậu đỏ như vậy thì ngay từ đầu đừng có làm những chuyện xấu hổ này…
Tôi vốn không dùng thứ gì có tác dụng ngăn mồ hôi hay nước hoa, và cũng chả để ý mùi cơ thể. Có chút nhẹ nhõm khi Aikawa-san phủ nhận nó, nhưng… cũng khá xấu hổ.
“...Hmm, sao cậu lại rụt về? Tớ đã nói gì à?”
“!”
Lông mày cô ấy giật giật, vội lảng đi ánh mắt của tôi. Bấy giờ tôi mới nhận ra tâm tư thầm kín của mình đã lọt ra ngoài.
Như để kết thúc câu chuyện, Aikawa-san cuống quýt tự ý mở và đưa hộp cơm của tôi cho tôi.…Đôi tay mềm mại của cô ấy cũng đôi phần ửng đỏ rồi.
“Ừm, ngay lúc này… mọi thứ cậu làm là vì cái gì?”
“...”
Tôi đã phải kiềm lại dòng suy nghĩ sau đó, nếu không thì kiểu gì hai đứa cũng lỡ mất tiết năm. Nghĩ vậy, tôi chỉ nói “Ăn nhanh thôi nào,” và rồi đưa miếng xúc xích bạch tuộc vào miệng.
HẾT CHƯƠNG 5