Ngày hôm sau là thứ 7. Vào 1 buổi chiều nọ, Yuuto đang ngồi trong phòng khách xem mấy bộ Anime đêm khuya mà cậu ghi lại được vào những ngày trong tuần.
*Ding-dong*
Tiếng chuông báo khách đến thăm nhà vang lên trong căn phòng ấy.
Ngay khi nghe được âm thanh đó, Yuuto tắt Tv đi.Cậu ta từ từ ra khỏi chiếc ghế và đi về phía cửa trước.
"...Được rồi." (Yuuto)
Cậu im lặng mở cửa ra. Sau đó thì,
"Chào buổi sáng nha Yuuto!" (Asahi)
Watanabe Asahi, với nụ cười tươi trên mặt cô ấy, đang đứng trước ngưỡng cửa.
"Chào buổi sáng nha, Asahi.
Dù đây không phải lúc để chào nhau." (Yuuto)
"Đừng quá lo lắng về điều đó chứ, tớ vào nha?" (Asahi)
"Ừm, không thành vấn đề." (Yuuto)
"Được thôi. Xin lỗi vì làm phiền cậu nha." (Asahi)
Asahi vui vẻ cởi giày và vào nhà của Yamashita. Cô ấy bỏ lại cậu ta đằng sau và tiến thẳng tới phòng khách.
"Ồ, Yuuto ơi, cậu đang xem Dengekihime à." (Asahi)
Asahi mở TV lên. Dengekihime là tên viết tắt của bộ tiểu thuyết nổi tiếng, nó là phần ngoại truyện. Câu chuyện đó kể về 1 cô công chúa trong 1 thành phố nọ.
Tác phẩm ăn khách ấy đã được chuyển thể thành Anime rất nhiều lần, bao gồm cả chính truyện lẫn ngoại truyện. Cả Yuuto và Asahi đều rất thích series này.
2 người họ đã xem hết các tập của Anime đó rồi, và Yuuto là fan cuồng tới nỗi mà có tất cả bộ tiểu thuyêt gốc, vì thế nên việc xem Dengekihime hàng tuần là điều thú vị nhất mà cậu có thể làm những năm gần đây.
Kết quả là, Yuuto cảm thấy mình đang học nghiêm túc hơn và cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn bình thường.
Đúng như dự đoán,
có thể nó có hơi quá thật, nhưng từ một người như Yuuto, người mà luôn đặt sở thích của mình lên hàng đầu thì. Đó là khoảnh khắc duy nhất khi Yuuto dành rất nhiều thời gian cho những sở thích của mình, và cậu ấy cảm thấy vui tới nỗi mọi thứ trong đời mình trở nên phong phú hơn.
"Dengekihime vẫn luôn thú vị hơn bao giờ hết." (Asahi)
Asahi không phải Otaku, nhưng cô ấy đã đọc/xem hầu hết các bộ tiểu thuyết và Anime mà Yuuto giới thiệu cho, vì thế nên cô ấy có được vài kiến thức về 1 Otaku.
"Giờ cậu muốn làm gì? Cậu muốn xem chung với tớ không?" (Yuuto)
"Được thôi, nhưng tớ chưa có xem tập của tuần này, vậy nên nếu tớ xem ý, tớ sẽ xem từ đầu ha." (Asahi)
"Tớ không phiền đâu. Tớ cũng mới bắt đầu thôi mà." (Yuuto)
Nói rồi, Yuuto lấy cái điều khiển và mở lại tập đầu của Anime để phát lại.
Và rồi, sau lời giới thiệu, nhạc Opening bắt đầu.
"Nhạc Opening này
tuyệt thật đấy." (Asahi)
Asahi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Yuuto.
Nhưng, Asahi ngồi gần cậu ấy tới mức khoảng cách giữa 2 người họ chỉ cỡ cái nắm tay. Yuuto có hơi lo lắng chút, nhưng cậu ấy tập trung trở lại vào bộ Anime và tiếp tục nói chuyện để không bị chú ý tới.
"Ừm, dưới danh nghĩa là fan cuồng, tớ rất thích cái Opening này đấy." (Yuuto)
"Haha, cậu rất thích cái series này đúng không nè?" (Asahi)
"Chà, đây là bộ tiểu thuyết đầu tiên tớ từng đọc đấy, và đó cũng là bộ tiểu thuyết mà đưa tớ đến Anime đấy. Tớ thực sự gắn bó sâu sắc với nó theo cách riêng của mình." (Yuuto)
Phải chăng Yuuto, người thường ít nói, hay đó chỉ là điều phổ biến trong giới Otaku vậy? Cậu ấy sẽ nói không ngừng khi nói đến series yêu thích của mình.
(Cái kênh này mang đến cho mọi người sự giúp đỡ từ các nhà tài trợ mà mọi người thấy đó)
Với những lời nói thường lệ, bộ phim đã kết thúc.
"Dengekihime hay quá đi. Lâu rồi tớ không xem bộ Anime mà có thể khiến tớ hóng đến tuần sau như này đấy." (Asahi)
"Tớ đoán vậy. Tớ thấy chán mấy cái kiểu chuyển sinh tới dị giới gần đây rồi. Tớ muốn xem thêm những tác phẩm thú vị như thế này mà
khiến tớ muốn xem tiếp những tập tiếp theo, nhưng sẽ rất khó đó. ” (Yuuto)
"Vậy kế hoạch sau này là gì? Trong trường hợp cậu đang thắc mắc, tớ vẫn có 1 vài bộ được ghi lại này. Cậu muốn xem chúng bây giờ không?" (Yuuto)
"Hmmm, cũng được á. Này,
Yuuto." (Asahi)
"Gì thế?" (Yuuto)
"Cậu ăn trưa chưa vậy?" (Asahi)
"Chưa, chưa đâu" (Yuuto)
"Vậy, Yuuto nè, cậu muốn tớ nấu bữa trưa cho hơm?" (Asahi)
Asahi quay sang đối mặt với Yuuto. Nhưng, thực tế thì Asahi ngồi gần tới mức vai của họ gần như chạm vào nhau nếu họ cử động 1 chút thôi.
Tâm trí Yuuto trong giây lát trở nên trống rỗng khi nhìn thấy khuôn mặt của người mình yêu chỉ cách đó vài inch.
“Hả? Cậu bị sao thế, Yuuto? ” (Asahi)
"À, không, không có gì đâu. Vậy cậu vừa nói gì thế?" (Yuuto)
Yuuto tránh ánh mắt của mình khỏi Asahi.
"Cậu hông nghe tớ nói gì hết! Tớ hỏi cậu là liệu tớ có thể nấu bữa trưa cho cậu được không." (Asahi)
Asahi phồng má và bĩu môi nói vậy.
"Xin lỗi nha. Tớ thấy hơi mệt chút." (Yuuto)
Yuuto hít một hơi để giữ cho tim mình bớt đập loạn xạ lại.
"Ổn không đó? Sẽ không tệ nếu cậu yêu cầu vậy khi cậu ở đây với tư cách là một vị khách chứ? ” (Yuuto)
"Thực sự tớ hông có phiền đâu. Tớ chắc chắn cậu sẽ có thể tìm cách để nấu ăn mà. Chà, nếu cậu nói rằng cậu thực sự hông muốn ăn đồ do tớ nấu, tớ sẽ hông ép cậu nữa. ” (Asahi)
Ban đầu, Asahi tươi cười nói chuyện. Nhưng, khi cô nói vậy, giọng cô dần trầm xuống. Cuối cùng thì, cô ấy trông có hơi buồn.
"Không chờ đã. Không phải tớ không muốn ăn đồ cậu làm đâu. Chỉ tại tớ nghĩ thật tệ khi đặt cái gánh nặng không cần thiết lên cậu thôi. Thực ra thì, đồ ăn của cậu thực sự rất ngon mà, vì thế nếu cậu có thể nấu ăn cho tớ thì, thực sự tớ rất thích đó." (Yuuto)
“Haaa, Yuuto, cậu khó chịu quá đó.Nhưng nếu cậu nói như vậy, thì tớ phải đáp ứng kỳ vọng của cậu thôi. Tớ sẽ cố gắng hết mình để thực hiện điều đó, vậy nên
cứ thư giãn và chờ đợi trong khi cậu xem vài bộ Anime đi nhé. " (Asahi)
Dù vậy thì, Yuuto vẫn ngắm nhìn Asahi khi cô ấy đi vào bếp.
(Nếu Asahi trở thành bạn gái mình thì, chúng ta lúc nào cũng có 1 quãng thời gian hạnh phúc như vậy)
Yuuto chợt nghĩ vậy. Cậu
gạt phắt suy nghĩ đó ra 1 bên và bắt đầu xem một bộ anime khác.