Đó thực sự là một ác quỷ.
Cô ấy có đôi sừng màu đen ở hai bên thái dương, cùng với đó là cặp cánh đen tuyền ở trên lưng.
Chiếc váy cô mặc trên mình cũng mang cùng độc một màu đen như sừng và cánh, và mặc dù không hề đeo những món trang sức xa hoa, đắt tiền, hay để lộ ra quá nhiều da thịt, cô ấy trông vẫn quyến rũ tới lạ thường.
Điều cuốn hút ở cô ấy, mái tóc dài mang một màu trắng thuần khiết buông thõng tới tận thắt lưng, đối lập hoàn toàn với màu sừng và cánh.
"Hừm, đã khá lâu rồi ta mới được triệu hồi tới thế giới này."
Giọng nói thốt ra từ đôi môi mỏng, đỏ thắm kia cũng thật đẹp, và trước mặt ác quỷ, một cậu bé đang đứng đó lắng nghe.
Cậu đứng đó, ngước nhìn lên nữ ác quỷ, người đang lơ lửng phía trên vòng tròn phép thuật triệu hồi, hoàn toàn bị choáng ngợp bởi khuôn mặt xinh đẹp của cô, tới nỗi không thốt lên được lời nào.
"Được rồi, con người, kẻ đã triệu hồi ta, điều ước của ngươi là gì? Để đổi lấy điều mà ngươi mong muốn nhất, ta sẽ lấy đi thứ mà ngươi trân quý nhất."
Ác quỷ nói vậy, và nở một nụ cười mỉm trên môi.
Ác quỷ sở hữu trong mình một sức mạnh không thể đo đếm được.
Những hão huyền hay mong ước tưởng chừng như là xa vời của con người đều có thể dễ dàng trở thành hiện thực với sự giúp đỡ của ác quỷ.
Nhưng để thực hiện điều đó, ác quỷ sẽ lấy đi một cái giá tương ứng. Cái giá phải trả sẽ tùy thuộc vào việc mong ước đó lớn tới cỡ nào, và đối với một vài người là cả mạng sống.
Ác quỷ nhìn xuống cậu bé, với vẻ khó hiểu trên khuôn mặt.
"Chuyện gì vậy? Nhóc con sợ quá tới nỗi không nói ra được điều ước à? Nhưng buồn thay nhóc đã triệu hồi ta, nên làm vậy không ích gì đâu. Nếu không thể nói thì để ta đọc vị trái tim của nhóc vậy…"
Ác quỷ có thể đọc được trái tim của con người.
Mệt mỏi vì phải chờ đợi điều ước của cậu nhóc, ác quỷ đành cưỡng quyết định miễn tự mình tìm ra điều đó, nhưng trước khi cô có thể làm vậy, cậu đã hét lên điều ước của mình.
"X-Xin chị trở thành v-vợ em!!"
"…Hả?"
◇ ◇ ◇
Theo Aspel là một cậu bé đáng thương.
Cậu không có bất kì kí ức nào về cha mẹ ruột đã bỏ rơi mình từ khi còn rất nhỏ, thay vào đó, cậu được nuôi nấng bởi một cặp vợ chồng già.
Đối với cậu bé, cặp vợ chồng già nọ như là cha mẹ của mình.
Họ cũng không hề có con, thế nên họ cũng coi Theo như cháu trai ruột của mình, và nuôi dưỡng với rát nhiều tình yêu thương.
Theo cũng vô cùng yêu quý cặp vợ chồng già tốt bụng này, và luôn ở bên cạnh họ.
Nhưng họ lại không thể sống lâu tới khi chứng kiến cậu bé trưởng thành.
Khi Theo 12 tuổi, hai vợ chồng họ lần lượt qua đời, gần như cùng một lúc.
Theo đã rất buồn, cậu chỉ biết khóc và khóc…
Theo đã chìm đắm trong tuyệt vọng, nhưng rồi cậu đã tự nhủ với bản thân mình rằng phải tự sống thật tốt, để cặp vợ chồng già có thể yên tâm về cậu.
Trong cái thế giới, nơi mà quái vật sinh sống nhung nhúc ngay bên ngoài thị trấn, thứ cần thiết nhất để tồn tại chính là sức mạnh.
Nếu bạn có sức mạnh, bạn có thể giết quái vật, bán vật liệu thu thập được, và nhận lấy tiền.
Bạn không thể sống sót mà không có tiền.
Sẽ chẳng có chỗ nào chịu thuê một thằng nhóc mới 12 tuổi đầu mà không có người thân, bởi vậy, Theo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tham gia Guild lính thuê chuyên nhận nhiệm vụ tiêu diệt quái vật.
Nhưng Theo không hề biết sử dụng kiếm cũng như phép thuật, nên không thể tự mình đi săn quái vật, ngay cả những con yếu nhất. Cậu đã cố gắng phụ giúp
rất nhiều các tổ đội săn quái vật bằng nhiều cách có thể.
Cậu chủ yếu hỗ trợ giảm thiểu gánh nặng của các lính đánh thuê khác trong các trận chiến bằng những việc như mang vác hàng lí giúp họ.
Do chỉ có thể hoàn thành những công việc cơ bản như vậy, số tiền mà Theo nhận được thấp hơn những người khác rất nhiều, nhưng bởi đó là toàn bộ những gì bản thân có thể làm được, nên cậu không hề phàn nàn.
Có chăng, cậu chỉ thấy mừng khi nhận được thêm chút tiền nào hay chút ấy.
Nhưng, một người chuyên làm những công việc vụn vặt như cậu, ngạc nhiên thay, thực sự lại vô cùng hữu ích trong một tổ đội. Có thể hoàn toàn tập trung vào trận chiến mà không phải lo lắng về việc mang theo thuốc hồi phục hay thu thập vật liệu khiến cho mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng những lời cảm ơn chỉ tới với Theo vào thời gian đầu, và mọi người sớm coi đó là một điều hiển nhiên.
Cậu bị la mắng bởi đi quá chậm trong khi mang vác rất nhiều đồ đạc hay mất quá nhiều thời gian khi thu thập vật liệu.
Và nếu họ bị một con quái vật hạ gục hay một nhiệm vụ bị thất bại, họ sẽ đổ lỗi cho Theo bởi vì quá yếu, và bởi cậu đã không tham gia chiến đấu.
Sau khi việc đó lặp lại nhiều lần, Theo sẽ bị đuổi khỏi đội.
Mỗi lần chuyện đó xảy ra, Theo đều cảm thấy đau khổ và thất vọng, nhưng cậu vẫn phải tiếp tục làm để có thể sống.
Theo giờ đã 14 tuổi, và ngày hôm qua, cậu lại bị đuổi khỏi một tổ đội khác.
Sau khi bị đuổi quá nhiều lần như vậy, bạn nghĩ cậu bé sẽ quen với điều đó ư, nhưng không, cậu đã rất buồn.
Lần này, cậu cảm thấy cực kì đau khổ bởi những gì đã phải nghe khi bị đuổi.
"Sao mày lại yếu đuối đến thế vậy hả? Chẳng lẽ ông bà già mày không dạy gì cho mày về phép thuật hay kiếm kĩ sao?"
Những từ ngữ đó khiến cậu nhớ về cặp vợ chồng già đã nuôi dạy mình.
Họ đều rất tốt bụng, đã nuôi nấng cậu với tất cả những gì tốt nhất mà họ có, nhưng ngoài một ít tiền và một căn nhà nhỏ, họ thực sự không để lại cho cậu thứ gì đặc biệt cả.
Bởi vì sự yếu đuối của bản thân mà người ta đem ông bà của cậu ra nói, Theo cảm thấy bản thân bị kích động trong giây lát, thấy phẫn uất bởi cặp vợ chồng già chẳng dạy cậu gì cả.
Ngày hôm sau, Theo tìm tới thư viện.
Trước đây cậu đã từng đọc những cuốn sách về quái vật để có thể tách lấy nguyên liệu từ chúng tốt hơn, nhưng, ngày hôm đó, Theo muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, vì vậy cậu đã chọn lấy những cuốn sách về phép thuật.
Cậu cảm thấy điều này là đáng ngay cả khi chúng chỉ giúp được chút ít.
Và đó là khi Theo tìm thấy nó.
Ma chú để triệu hồi một ác quỷ.