Nhiều mạo hiểm gia vào dungeon với giấc mơ đổi đời chỉ trong một đêm. Tuy nhiên, hầu hết họ đều bị xóa sổ trước khi vượt qua tầng 1. Có nhiều lý do khác nhau, như thiếu khả năng chiến đấu, hay rơi vào một cái bẫy. Cũng có thể họ đã trang bị sai vũ khí hoặc hết thức ăn.
"Wow, nhìn kìa! Cầu thang kìa! Đó có phải là cầu thang lên tầng 2 không?"
"Đúng thế..."
Tất nhiên, sát thương chủ lực của team họ đến từ anh hùng Maetel. Còn những thứ linh tinh khác được lo liệu bởi cựu Thiên Vương Artpe. Sau khi đánh bại Thây Ma Tinh Anh, Maetel đã dọn sạch tầng 1 chỉ trong vỏn vẹn 6 giờ đồng hồ. Một tốc độ có thể nói là nhanh vãi đái luôn. Ở cuối tầng 1, Maetel đã lên cấp độ 8, còn Artpe bằng cách nào đó đã lên cấp độ 5.
"Mmmmmm. Tại sao tớ phát triển quá nhanh? Artpe tuyệt vời hơn tớ mà."
"Chuyện thường ở huyện. Mỗi người có một lĩnh vực chuyên môn khác nhau."
Tốc độ phát triển của Maetel cao hơn anh nhiều. Anh cảm thấy khó chịu với hiện thực này, nhưng Artpe đã biết tốc độ phát triển của anh hùng kiếp trước. Nếu so với hồi đó, tốc độ bây giờ của Maetel khá chậm. Cô sẽ lên cấp nhanh hơn khi thức tỉnh thiên phú của mình.
"Không phải theo cách này."
"Gì thế?"
Không giống như Artpe, người vừa chấp nhận sự thật đắng lòng, Maetel đang suy nghĩ rất lâu trước những bậc thang. Sau đó, cô gật đầu một cách kiên quyết rồi quay sang nhìn Artpe.
"Chúng ta phải có cấp độ bằng nhau."
"Không, chúng ta không cần phải làm như vậy đâu. Như tôi đã nói lúc trước, sẽ an toàn hơn khi cô lên cấp, vì cô luôn chiến đấu phía trước...."
"Chúng ta phải có cấp độ bằng nhau."
Ánh mắt quyết tâm đó của Maetel làm Artpe không thể không hỏi.
"Lý do là gì?"
"Nếu cấp độ chúng ta quá cách biệt, tớ lo rằng mình sẽ phải chia xa."
"Cô đang cố nói ẩn dụ hay gì đó à...?"
Tuy nhiên, cái vấn đề mà Maetel vừa đưa ra bất ngờ đụng chạm đến tình hình thực tế của các tổ đội. Đây là lý do chính mà các tổ đội giải tán sau một thời gian. Nếu một thành viên trong tổ đội lên cấp quá nhanh, điều đó đồng nghĩa với việc các thành viên khác sẽ bị tụt lại phía sau. Khi sự cách biệt về cấp độ trở nên lớn hơn, sự cách biệt về khả năng cũng gia tăng. Tại thời điểm đó, việc họ ở cùng nhau sẽ khá bất lợi. Vì cấp độ của quái vật không phải chất lỏng, nó sẽ không điều chỉnh cấp độ của đối thủ của nó.
'Mình khá chắc là cô ngốc này không nghĩ được về tương lai xa... cổ chỉ đơn giản không muốn tạo ra khoảng cách giữa hai đứa.'
Artpe nở một nụ cười cay đắng. Anh muốn phát triển cho các khả năng của Maetel trở nên mạnh mẽ hơn. Bởi vì làm vậy thì anh sẽ chỉ đơn giản là đứng phía sau chỉ tay năm ngón. Anh đã lên một kế hoạch anh chực đầy tự hào. Tuy nhiên, bây giờ anh không còn lựa chọn nào khác, vì anh hùng sẽ không dễ từ bỏ vấn đề này. Anh phải bước cùng cô đến một mức độ nhất định.
"Được rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau làm điều đó, nhưng tốc độ phát triển của tôi chậm hơn nhiều so với cô. Vì vậy khó có thể nào làm cho cấp độ 2 bên bằng nhau được. Chúng ta chia quái vật bằng nhau như thế nào cơ chứ?"
"Tớ thực sự muốn nó giống nhau..."
Maetel càu nhàu, cô không thích ý tưởng này, nhưng cuối cùng, cô cũng đày chấp nhận."
"Vậy thì, chúng ta hãy lên trên thôi."
"Sao phải đi lên cơ chứ? Cứ đứng yên ở đó thôi."
Sau khi Artpe nạt Maetel, anh đưa bàn tay tụ đầy mana ra. Anh nắm lấy và kéo thứ gì đó trong không khí trống rỗng. Đột nhiên, câu thang trước mặt họ sụp đổ, và một cái rương gỗ khá lớn hiện ra. Maetel hét lên vui đướng. Artpe nháy mắt với cô và giải thích.
"Đây là một cái bẫy. Nếu không phát hiện cái rương này và đi lên trên, những mũi kim độc sẽ bắt ra và giết chết chúng ta."
“Heeeeek!”
"Tất nhiên, ngay cả khi ai đó may mắn tìm thấy nó, họ cũng không biết rằng đây là một con quái vật có tên là Bắt Chước. Nó đóng giả một cái rương kho báu, và hầu hết mạo hiểm gia chết vì bị nó tấn công."
“Oooooh.”
"Và phần tồi tệ nhất chưa dừng lại ở đó, dù họ có nhận ra và giết chết Bắt Chước thì khi bị giết nó sẽ bắn ra những mũi kim kịch độc."
"Tớ không thích điều này!"
Sự thật thì, họ mong đợi những thây ma cấp 5 xuất hiện trong cái dungeon tân binh gần thị trấn này. Nhưng, mọi chuyện có vẻ ngoài mong đợi, việc gặp cái bẫy phức tạp trong dungeon này làm cho anh ngạc nhiên. Anh cũng bất ngờ khi một con quái Tinh Anh xuất hiện ngay trong căn phòng đầu tiên.
'Anh Hùng trong quá khứ đã không khám phá dungeon này. Vì nơi này chỉ có mấy con thây ma đáng sợ ở lối vào, nên cô không thèm bận tâm tới. Vì đây được coi là dungeon cho tân binh nên mình đã đánh giá thấp nó... có lẽ... dungeon này là...'
Đây có thể là một kho báu bị che dấu. Artpe kìm nén lại những lời mà anh gần như đã thốt lên. Hoa hồng có gai (Note: Trans - mà gái thì có CU :v ). Hiện tại, điều họ cần là cơ hội để lên cấp an toàn. Họ không nên đặt toàn bộ tính mạng của mình chỉ để tìm kiếm kho báu. Điều này thực sự không hề vui chút nào.
"Artpe, tớ nên làm gì đây?"
"Quay lại."
"Ừm~!"
Artpe đang giữ bốn móng tay độc dài kẹp giữa các ngón tay. Tất nhiên, đây là những móng tay của bọn thây ma đã bị tiêu diệt. Đúng như dự đoán, đây là một loại vũ khí tệ hại. Nó chỉ tạo ra hiệu ứng độc rất yếu khi ném về phía kẻ thù.
Mặt khác, đó là một câu chuyện hoàn toàn khác nếu nó được sử dụng bởi một người có thể truyền Mana của mình vào nó. Anh ta có thể tăng cường các vật phẩm. Độc tính và độ sắc bén của nó sẽ được tăng cường, nhưng móng tay sẽ biết mất khi mana hết. Đó là một vũ khí dùng một lần, nhưng nó có thể gây ra một lượng sát thương đáng kể!
Tất nhiên, nếu một người có kỹ năng đủ để truyền và tăng cường một vật phẩm, thì không nên lãng phí sử dụng nó lên mấy cái móng tay của thây ma. Sẽ tốt hơn nếu sử dụng nó lên vũ khí. Dù vậy, phương pháp này được sử dụng trong thời kì đói rét của Artpe, đó là một quá khứ khá buồn.
“Eh-eet.”
Khi xác nhận rằng Maetel đã lui về phía sau lưng, Artpe nhanh chóng rút bốn cái móng ra và ném chính xác về phía cái hộp. Bắt Chước vẫn đứng yên lặng ở đó như một chiếc hộp gỗ, nhưng khi những chiếc móng sắp nổ, nó phát ra một âm thanh kì lạ rồi nhảy lên để tránh những chiếc móng.
"Nó là đồ giả mạo!"
[Geeeeeeeeeee!]
Trong chớp mắt, những chiếc móng thay đổi hướng xuyên qua hộp gỗ. Bắt Chước bị treo trên không, và cái bẫy nằm bên dưới vị trí ban đầu của nó được kích hoạt. Vài chục kim độc bắn ra từ mặt đất làm cho cơ thể Bắt Chước bị lủng lỗ chỗ.
[Gee-geek!]
Nó phát ra một tiếng kêu đau đớn để cuối cùng trở nên im lặng. Có lẽ nó đã cắn lưỡi tự vẫn.
Maetel im lặng từ nãy đến giờ cẩn thận hỏi Artpe.
"Kết thúc rồi sao....?"
"Đúng vậy, kết thúc rồi...."
Bắt Chước là một trong những quái vật hiếm và đặc biệt. Do đó, 'phần thưởng' rơi ra từ nó tốt hơn so với cái độ khó của nó nhiều. Và như để chứng minh điều đó, điểm kinh nghiệm của Artpe bùng nổ sau khi đánh bại nó. Cấp độ của anh đã tăng lên gấp đôi, và anh cảm thấy năng lượng tràn đầy trong cơ thể. Không cần kiểm tra bằng Đọc Vạn Vật anh cũng có thể chắc chắn rằng nó đã chết.
“Artpe thật sự tuyệt vời…. Tớ không bao giờ nghĩ cậu có thể giết nó theo cách như vậy! ”
"Tôi sẽ bệnh mất thôi khi nghe cô khen nhiều quá đó."
Artpe trả lời thẳng thừng, và anh tiến về phía con Bắt Chước đã chết. Anh lật lưỡi của nó sang một bên. Và khi anh lắc, tiền xu và dao găm nhỏ rơi xuống sàn nhà. Khi nhìn thấy điều này, Maetel hét lên trong sự ngạc nhiên.
“Tớ nghĩ con quái vật này không phải là một cái hộp kho báu chứ. Chuyện gì xảy vậy?
“Nó nuốt chửng con người vì con người đã nhầm nó với một cái rương. Nó tiêu hóa tất cả mọi thứ nó có thể, và phần còn lại được giữ bên trong cơ thể của nó. Đây cũng là một lý do khác khiến mọi người nhầm Bắt Chước là một cái rương."
“Quái vật thật xấu xa….!”
"Tôi không thực sự cho rằng họ xấu ..."
Những con quái vật bằng một cách nào đó được sinh ra. Con người đã giết và ăn thịt những con lợn, con bò vô tội. Quái vật cũng thế, thay vì ăn thịt lợn, thịt bò, nó ăn thịt người. Vậy nên, không thể nói là ai xấu ai tốt trong trường hợp này. Tất cả chỉ đang cố gắng vật lộn giữa dòng đời để tìm cách tồn tại.
"Tuy nhiên,ta muốn sống thì cần phải giết tất cả chúng."
"Tớ không chắc cậu đang nói gì, nhưng tớ sẽ giết tất cả thứ gì làm tổn thương Artpe."
Khi giết con goblin đầu tiên, cô vẫn còn cảm giác run run. Và chuyện này xảy ra mới hôm qua thôi, ấy thế mà giờ đây cô đang hành động như một anh hùng trước mặt Artpe.
Trong một khoảnh khắc, hình ảnh người anh hùng trong quá khứ và hiện tại chồng chất lên nhau làm anh có chút đóng băng. Bây giờ, khi có thời gian nghĩ về nó, anh hùng trong quá khứ không có một chút ý niệm thù địch nào với anh cả. Thay vào đó, cô cảm thấy có lỗi và luôn tỏ ra lo lắng cho anh. Nhận ra sự thật này có một chút muộn màng, anh mở một nụ cười lạnh lẽo trong khi đang gom đồ rơi ra từ Bắt Chước.
Họ chỉ kiếm được 26 xu đồng sau khi giết tất cả thây ma ở tầng đầu tiên. Còn mấy con Bắt Chước rơi ra tận 138 xu đồng lận. Hơn nữa, có đến 3 đồng bạc, thứ có giá trị gấp 100 xu đồng, trong đống đồ rơi ra.
Với 2 đồng bạc, ta có thể nuôi một gia đình bốn người trong một tháng. Vì Maetel đã sống một cuộc sống ở nơi xa xôi hẻo lánh, cách xa chốn kinh đô phồn thị từ trước đến giờ, nên số tiền này làm ánh mắt cô chao đảo.
"Thặc tuyệt zời."
"Đây chả là gì so với đống kinh nghiệm cô kiếm được từ trước đến giờ."
"Đừng chỉ nói về 'tớ' nữa, hãy nói về 'chúng ta'."
"Rồi rồi."
Sau khi xoa đầu Maetel, anh ta ném cái vỏ trống của Bắt Chước xuống sàn. Cái xác chết bay hơi vào không khí, bỏ lại đằng sau nó là một cuốn sách. Đó là một cảnh tượng khá ngớ ngẩn như khi những con goblin rơi ra những đồng xu.
"Một cuốn sách....?"
“Bắt Chước là một con quái vật hiếm và khó gặp phải. Hơn nữa, nó còn rất khó để giết. Đây là lý do tại sao 'phần thưởng' hơi phì nhiêu thì phải. Không chỉ về kinh nghiệm mà còn...."
Không là vấn đề khi đó là một cuốn sách tệ - thứ có thể dễ dàng mua được với 30 đồng bạc. Nhưng thứ nhặt được lại là một cuốn 'Sách Kĩ Năng', nó làm anh cười toe toét.
"...vật phẩm. Nếu có thể giết chết Bắt Chước một cách an toàn, thì nó cũng chả khác gì một cái hộp kho máu cả."
"Tuyệt vời!"
Maetel không thể viết, nhưng cô vẫn có thể đọc được một chút. Cô vỗ tay và nhìn vào cuốn sách.
"Tuyệt vời quá Artpe. Nó nói về Hyper Love! Tình yêu có nghĩa là tình cảm sâu đậm. Không phải Artpe đã dạy tớ trước đây sao? Đây là một ma thuật liên quan đến tình yêu đó."
"Uh....Mmm. Không."
Artpe đã không đọc tên của kĩ năng... không, anh đã không đọc đúng tên của cuốn sách phép. Khi nghe những lời của Maetel, mặt anh nhăn lại đau khổ. Tại sao vật phẩm như vậy lại xuất hiện cơ chứ! Mặt khác, Maetel - người không biết Artpe đang suy nghĩ gì - bồn chồn và mặt cô ửng đỏ cả lên.
"Với ma thuật này, Artpe và mình ... chúng ta ... tình yêu sẽ ..."
"Nó ếu phải 'Loving' mà là 'Rubbing' (Note: Trong tiếng Hàn 'L' và 'R' đọc tương tự nhau)."
"'Rubbing' nghĩa là gì thế?"
"'Rubbing' có nghĩa là ma sát."
"...Hở?"
Maetel nghiêng đầu bối rối. Tuy nhiên, nét mặt của Artpe vẫn cho thấy sự khó chịu.
Đó là một chú thuật vô dụng đối với anh!
Các loại phép Rubbing (Chà Sát) được chia thành Soft Rubbing (Chà Nhẹ), Rubbing (Chỉ Là Chà Thôi), Hard Rubbing (Chà Mạnh), Hyper Rubbing (Chà Siêu Cấp). Trông có vẻ khá ma mị khi được chia làm 4 loại. Nhưng hiệu ứng nó gây ra rất đơn giản.
Về cơ bản nó cho phép người dùng chà Mana để chống lại kẻ thù.
Đôi khi trong cuộc sống có rất nhiều bức màn bí mật đằng sau một chú thuật. Các pháp sư đã tiến hành nghiên cứu về phép thuật này. Tuy nhiên, không thu được gì nhiều từ nghiên cứu hết. Điều này không có nghĩa là không thu được gì cả. Một số quý tộc hạng cao, những người có tài sản kếch xù để có thể thuê một pháp sư, nhận ra rằng phép thuật Chà Sát này cho họ những cảm giác mới lạ. Nó mở ra con đường của một khả năng không mấy đẹp mắt. Tốt nhất, chúng ta nên bỏ qua mấy cái chi tiết.
"Về cơ bản, Chà Siêu Cấp giống như cọ sát cực mạnh."
“Mmm. Ooooooh-mmmmm… ..? ”
Nếu có một ưu điểm ở chú thuật này, kỹ năng Chà Sát không có bất kỳ hạn chế cấp độ nào. Artpe sẽ không gặp khó khăn khi học nó ngay bây giờ.
Tại thời điểm này, Maetel lại có một câu hỏi khác.
"Vậy tại sao cậu phải học một phép thuật vô dụng như vậy?"
“Tất cả các cuốn sách kỹ năng và sách chú thuật cho phép người ta mở rộng giới hạn và phát triển khả năng của họ. Hiệu ứng này xảy ra chỉ từ việc học nó. Đây là lý do tại sao tất cả sách kỹ năng và sách ma thuật đều đắt tiền bất chấp nội dung của nó. ”
Đây là một trong những lý do lớn nhất tại sao nghề anh hùng được coi là một nghề gian lận. Anh hùng có thể học tất cả các kỹ năng và phép thuật. Nếu có nguồn cung cấp sách kỹ năng, người anh hùng về cơ bản có thể học tất cả chúng chỉ bằng khả năng vốn có!
“Ah. Tất nhiên, kỹ năng hoặc phép thuật có thể thất bại nếu bạn không hoàn toàn hiểu những gì bạn đã học được. Đó là lý do tại sao không dễ dàng có thể học được những cuốn sách đó. Theo thuật ngữ chuyên ngành thì nó được gọi là Hiệu ứng thất bại. Cô nên nhớ nó.”
“Hiệu ứng thất bại…. Tớ nhớ rồi! ”
Tất nhiên, thuật ngữ này chả cần thiết gì với Artpe. Anh đã có Đọc Vạn Vật nên có thể dễ dàng hiểu mọi thứ. Artpe ngay lập tức học được Chà Siêu Cấp, và năng lượng tinh khiết của ma thuật trong anh tăng lên. Nó củng cố cơ thể của anh. Cảm thấy năng lượng ma thuật đang lấp đầy bên trong, anh thở dài.
“Hoo-oooooh.”
Ngay cả khi Chà Sát là một phép thuật vô dụng, thì Chà Siêu Cấp lại là cấp cao nhất trong số ma thuật Chà. Tất nhiên, cấp độ của ma thuật cao (kết quả tệ hại), và lượng Mana phản ứng với sự kích hoạt của phép thuật cũng rất lớn (kết quả tệ hại). Tuy nhiên, Artpe đã đạt được gần 20 năng lượng ma thuật chỉ từ việc học chú thuật này. Hiệu quả thật tuyệt vời!
“Có thể nó tốt hơn là học một phép thuật tầm thường như Kim Hỏa. Mana mình có thể ném ra sẽ mạnh hơn hầu hết mọi quả cầu lửa.”
“Đúng như dự đoán, Artpe thật tuyệt vời!”
“Biết cô sẽ nói điều đó mà. Đi thôi."
Họ đã thu thập mọi thứ cần thiết. Nếu chỉ nhìn vào kết quả, người khác có thể thấy rằng họ đang phát triển với một tốc độ vô lý. Anh vẫn không để buông bỏ cái cảm giác có gì đó sai sai. Tuy nhiên, Artpe không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía trước.
Maetel khẳng định một lần nữa rằng Artpe rất tuyệt vời. Cô tràn ngập niềm tự hào, và theo sau anh như một con cún.
Tổ đội anh hùng đã an toàn bước vào tầng hai. Rồi họ dọn sạch tầng ba và tầng bốn. Họ đã di chuyển rất nhanh qua Dungeon nơi mà họ mang vác đồ là chủ yếu. Họ có thể thu thập vũ khí và thức ăn. Nguồn tài nguyên quan trọng nhất là nước, nhưng họ có thể giải quyết vấn đề lấy nước ở giữa tầng hai. Đây chính là mùa xuân của họ.
Sau Thây Ma Tinh Anh, không còn quái tinh anh nào xuất hiện. Những con quái vật không có cơ hội nào để chống lại móng độc của Artpe và thanh kiếm của Maetel. Chuyến khám phá dungeon trở nên vô cùng dễ dàng.
Đây là cách mà hai anh hùng đặt chân tới tầng 6 của Dungeon.
"Cái quái gì thế! Chúng ta đã bao lâu trong cái Dungeon này rồi!”
“Dungeon thật sự rất vui! Hãy tiếp tục nào! ”
"Này! Có một cái bẫy ở đằng kia! Dừng lại ngay!"
Tại thời điểm này, Maetel cấp 29, và Artpe đã đạt đến cấp độ 24.