Kết quả cuối cùng là bọn tôi đứng vị trí thứ tư trong giải đấu bóng.
Tuy không được đứng trên bục vinh quang nhưng bọn tôi lại đứng đầu trong nhóm năm nhất.
Sau khi kết thúc giải đấu bóng là tới kỳ nghỉ hè.
Như thường lệ, tôi trải qua những ngày tháng êm ả cùng với Yui-chan, như một người bạn cùng lớp nghiêm túc và chuẩn mực.
Hãy cùng đi biển hay cùng nhau học trong phòng tự học ở thư viện.
Thỉnh thoảng, Kousuke-chan cũng ghé gia, và chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.
Kỳ nghỉ hè thư thái sớm trôi qua và rồi mùa thu tới.
Rồi sự kiện đó sẽ đến! Lễ hội văn hóa sắp bắt đầu!
Và một lần nữa, những chiếc áo phông lớp lại tái xuất. Tràn đầy nhiệt huyết, chúng tôi hăng hái đi quanh trường.
Ngạc nhiên thay! Hôm nay tôi ở một mình với Kousuke-chan.
Có vẻ như Yui-chan có việc phải làm với hội học sinh nên đã rời đi trước.
“Nè nè, Kousuke-chan. Không phải chỉ có hai đứa mình tham dự lễ hội văn hóa sao, cảm giác như đang hẹn hò ấy nhỉ?”
“Huh?”
“Không, không phải 'Huh'. Phải là 'Throb' mới đúng chứ?"
“… À, ừ ừ, đúng thế.”
Trong lúc trò chuyện, tôi thưởng thức món yakisoba mà đàn chị năm hai đã làm.
Lễ hội văn hóa của ngôi trường này có quy mô nhỏ, tổng cộng chỉ có 9 lớp.
Tuy nhiên, đối với những bóng ma vốn dĩ bị xem như quái vật bọn tôi, đó lại là trải nghiệm thường ngày rất đáng trân trọng.
“Không phải sao~ngon quá~.”
"Ngon thật."
Hai chúng tôi ngồi ăn trên một chiếc bàn trong một lớp học trống.
Kousuke-chan ngồi quay mặt về phía trước, còn tôi thì ngồi quay mặt về phía sau. Hai phần yakisoba đặt trên một chiếc bàn.
“Aaaa, sao Yui-chan không có ở đây nhỉ?”
"Ai biết."
“Này, còn câu lạc bộ Nhạc nhẹ thì sao? Tớ muốn đi xem thử.”
“Cậu có hứng thú với mấy thứ như thế hả?”
“Chà, chỉ là, có vẻ như nó sẽ rất tuyệt phải không?”
Tôi nói một cách hào hứng, còn Kousuke-chan cau mày tỏ vẻ chán ghét.
Tôi hiểu rồi. Có lẽ cậu ấy không thích âm nhạc.
Trong khi tôi đang suy tư, tay thì liền tù tì gắp mì yakisoba, thì có âm thanh của thứ gì đó rơi xuống gần đó.
Tiếng động khá lớn, chắc chắn đã có chuyện gì đó nghiêm trọng xảy ra.
“Kousuke-chan!?”
“À, có phải phòng bên cạnh chúng ta không?”
Chúng tôi vội vã rời khỏi lớp học và mở cánh cửa phòng bên cạnh.
Ở đó, tôi thấy Tomotaka-sama đang đỡ tấm ván gỗ bằng tay phải khi che chắn cho Yui-chan.
Yui-chan!? Tại sao cậu lại ở đây!?
Có vẻ như lớp học này được trưng dụng làm bãi chứa gỗ.
Những tấm ván gỗ lẽ ra phải dựa vững chắc đã rơi xuống Tomotaka-sama và Yui-chan.
Kousuke-chan tặc lưỡi, vội vã lao tới chỗ hai người và bắt đầu dỡ những tấm ván đó ra.
“Ê, giúp một tay coi, Chako!”
Không thèm nhìn tôi, Kousuke-chan cố gắng gỡ các tấm ván gỗ ra.
Học sinh và giáo viên nghe thấy tiếng động lớn cũng tập trung lại. Mọi người đều chạy đến giúp đỡ.
Tuy nhiên, tôi không thể đến đó.
Đó là máu.
Máy đang chảy ra từ tay phải của Tomotaka-sama.
Tôi biết vậy dù là từ khoảng cách này.
Bàn tay phải mà ngài ấy dùng để đỡ ván đang chảy máu.
Tôi muốn.
Tôi muốn nó.
Tôi cảm thấy nóng ran trong lồng ngực trước phần thưởng đột ngột xuất hiện.
Tôi điên cuồng cố gắng kìm nén nó.
Không ổn
không ổn rồi
không ổn chút nào!
Tôi đã luôn kìm nén.
Kể từ khi bắt đầu nhập học, tôi đã sống xa Tomotaka-sama.
Ngay cả khi vô tình đụng mặt ở trường, tôi vẫn luôn giả vờ như không quen biết.
Có vẻ đây sẽ là hồi kết cho nỗ lực của tôi.
Chỉ một giọt thôi.
Chỉ cần nhìn thấy có đổ máu, là đã khiến tôi như muốn vứt bỏ tất cả để nhảy vồ lấy mà cắn xé.
Tôi cố khước từ.
Phải chống cự!
Lạc lối trong sự hỗn loạn do sự cố gây ra, tôi bỏ chạy như một chú thỏ lạc.
Đi xuống cầu thang và chạy đến sân thể thao.
Sau đó, tôi trốn ở phía sau tòa nhà nơi có các phòng câu lạc bộ, ngồi xuống ôm đầu gối và nhắm chặt mắt.
Tôi không tự tin có thể kiềm chế sự thay đổi trong màng cứng của mình.
Vốn tưởng rằng mình có thể bình tĩnh lại nếu dành chút thời gian ở một mình, nhưng rồi tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau.
Đó là Kousuke-chan, người đã cứu hai người kia.
Có phải do cậu ấy không thấy tôi đâu nên mới đuổi theo không?
Tức khắc, Kousuke-chan lộ ra vẻ suy tư hiếm thấy, rồi cậu chậm rãi nói.
“Cậu có thích Kamo-senpai không?”
Giọng Kousuke-chan có nét run rẩy khó giấu.
Tôi ngạc nhiên trước lời nói của Kousuke-chan, những lời mà tôi không bao giờ ngờ tới.
Cậu bảo tôi có thích Tomotaka-sama không á?
“Không hẳn.”
Tôi đã cố gắng hết sức, giả vờ bình tĩnh. Tuy nhiên, vì tôi vẫn chưa đủ tự tin để lộ củng mạc của mình nên tôi không thể ngước mặt lên được.
Có lẽ lời tôi nói ra lúc này còn khó tin hơn bao giờ hết.
“Anh ấy là một âm dương sư. Cậu hiểu không?"
"…Ừm."
Tôi biết chứ.
Ngài ấy là một âm dương sư và tôi là thức thần của ngài.
Tôi nhận thức sâu sắc điều đó.
“Cậu định làm gì?”
Kousuke-chan hỏi với giọng ủ rũ.
Tại sao cậu lại cáu kỉnh như vậy?
"…Không biết nữa."
Cho dù có tỏ ra bức xúc đến thế, thì tôi cũng không biết.
Nếu ai đó sẵn lòng cho tôi biết, thì xin vui lòng.
Ngay cả tôi cũng không biết phải làm gì với chính mình.
Kousuke-chan trở nên im lặng trước câu trả lời mơ hồ của tôi.
Cậu giữ nguyên tư thế đó một lúc trước khi nói một cách kiên quyết.
“Hãy đấu một trận đi.”
"Hở?"
Tôi không khỏi buộc miệng thốt lên.
Đột nhiên cậu nói gì thế, Kousuke-chan.
Nhưng――
“Chắc chắn rồi. Chúng ta hãy đấu một trận nhé.”
Đúng rồi. Dù sao lòng trắng vẫn chưa trở lại và có vẻ cơn đói cũng không có dấu hiệu thuyên giảm.
Nếu đã vậy, có khi chiến đấu với Kuosuke-chan sẽ giúp giải tỏa phần nào.
Nơi đây là tòa nhà câu lạc bộ ở tầng hai.
Không có sự kiện lễ hội văn hóa nào diễn ra ở đây vì nó cách xa địa điểm chính nên có rất ít người qua lại.
"Tớ đến đây. Kousuke-chan!”
Ngay lúc lời mở màn, tôi hiện thực hóa móng vuốt trên tay và chém Kousuke-chan.
Kousuke-chan nhảy lùi lại, khi đến khoảng không gian rộng mở của sân, cậu ta ngoảnh mặt lại.
“Tớ sẽ không dễ dại chỉ vì cậu là con gái đâu.”
Nói rồi, Kousuke-chan nhắm mắt lại và vận sức biến thành chân dạng bóng ma.
Một cơ thể khổng lồ cao khoảng bốn mét, với chín cái đuôi.
Bộ lông màu cam lấp lánh dưới ánh nắng giữa trưa và đôi mắt màu hổ phách dữ tợn trừng tôi.
“Quả nhiên, Kousuke-chan! Cậu trông rất mạnh! Tớ cũng sẽ bung hết sức!”
Tôi cũng tái tạo lại cơ thể.
Diện mạo vào cái đêm Tomotaka-sama biến tôi thành thức thần.
Sự xuất hiện của một con sói khổng lồ.
Từ đó, không ai trong bọn tôi chịu nhượng bộ, và luôn kiểm soát lẫn nhau.
Khi Kousuke-chan trả đòn bằng chân phải, tôi sẽ né sang phải và đáp trả bằng chân trái.
Đã có một số đòn thế được hai bên tung ra, không lại không có đòn nào là chí tử.
Vui quá.
Trái tim tôi nhảy múa hào hứng trong cuộc chiến.
Cảm thấy khó chịu trước thái độ của tôi, Kousuke-chan mở cái miệng bị rạch thẳng tới tận mắt, cố gắng đớp tôi.
Thay vì né tránh Kousuke-chan, tôi đẩy thẳng chân phải vào miệng cậu ấy.
Không chút do dự, Kousuke-chan dùng răng nanh cắn phập vào chân phải đó.
Quá ngây thơ rồi.
Tôi ngay lập tức tái tạo lại chiếc chân phải đó và dùng phần thịt mới bắt lấy răng nanh của Kousuke.
Sau đó, tôi rút nó ra trong một lần.
Ngay khi một âm thanh khó chịu vang lên, miệng Kousuke nhuốm màu đỏ và đen.
Răng nanh phía bên phải hàm của Kuosuke-chan cắm trên Chân phải tôi.
Với chiếc răng nanh vẫn cắm chặt, và khi Kousuke-chan vẫn đang rên rỉ vì đâu, tôi ngoạm lấy một trong chín cái đuôi và ném cậu ta đi thật xa.
Cơ thể của Kousuke-chan nằm sõng soài ra, tạo ra một đám mây bụi khổng lồ.
Và nhân cơ hội trước khi Kousuke-chan kịp bình phục, tôi cúi xuống và cắn vào cổ cậu ấy.
“Đó là chiến thắng của tớ.”
Tôi cắn chặt, hương vị của Kousuke-chan lan tỏa trong miệng tôi.
Thơm ngon.
Kìm nén mong muốn xé xác cậu ta thành từng mảnh, tôi từ từ bỏ miệng ra.
Trong lúc đó, để loại bỏ chiếc răng nanh vẫn còn cắm trên chân phải, tôi tái tạo lại bàn chân phải của mình.
Sau đó tôi trở lại hình dạng phản diện của mình.
“Hãy cứ như thế một lúc nhé, Kousuke-chan. Tớ sẽ chữa lành vết thương cho cậu.”
Tiến về phía Kousuke-chan vẫn đang chảy máu ở miệng và cổ, rồi nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương.
Khi làm vậy, vết thương liền lại và chiếc răng nanh đã rụng liền mọc ra chiếc mới.
Khi Kousuke-chan xác nhận điều đó, anh ấy từ từ trở lại hình dạng con người.
"… Thật ngạc nhiên."
"Tất nhiên rồi. Dù sao thì tớ cũng mạnh mà!”
Tôi cười tự mãn.
“Nghĩ lại thì, tại sao cậu lại yêu cầu một trận đấu vậy, Kousuke-chan?”
Tôi đã rất vui khi được nếm thử Kousuke-chan một chút, nhưng có lẽ điều đó chẳng là gì ngoài việc khiến Kousuke-chan bực bội.
“…Bởi vì tớ muốn biết, ai mạnh hơn.”
“Hửm?”
Tôi không hiểu lắm nhưng Kousuke-chan có lẽ cũng có điều phải suy nghĩ.
“À, đúng rồi, Kousuke-chan, hãy thổi hơi vào cái này đi.”
“Đó là?”
“Răng nanh của Kousuke-chan.”
Tôi cho Kousuke-chan xem vật rắn màu trắng trong tay tôi.
Đây là chiếc răng nanh mà tôi đã bẻ gãy trước đó. Nó biến thành kích thước bằng lòng bàn tay cùng lúc tôi biến thành hình dạng con người.
“Cậu định làm gì với thứ đó vậy trời?.”
"Chiến lợi phẩm chăng? Tớ định giữ nó làm bằng chứng cho việc đánh bại Kousuke-chan.”
“… Khẩu vị tệ hại quá đó.”
Kousuke-chan làm ra vẻ mặt cực kỳ miễn cưỡng nhưng vẫn thổi một hơi vào đó.
Với điều này, linh lực của Kousuke-chan có lẽ đã được lưu trữ vào chiếc răng nanh.
“Thật là một lễ hội văn hóa hoành tráng nhỉ.”
“…Đúng thế.”
Kousuke-chan thở dài mệt mỏi.
Kể từ khi lễ hội văn hóa kết thúc, Kousuke-chan trở nên xa cách với tôi.
Ở chiều ngược lại, cậu ấy đột nhiên trở nên thân thiết hơn với Yui-chan. Không thể cưỡng ép tách ra, số ngày tôi nghiền ngẫm ngày càng tăng lên.
Không, tôi tin rằng tôi đã làm việc chăm chỉ để khiến Kousuke-chan thích mình.
Tuy nhiên, mọi chuyện đã kết thúc vào ngày lễ hội văn hóa đó.
Ừm, cũng đúng thôi.
Bởi vì tôi đã chứng tỏ rằng mình mạnh hơn Kousuke-chan.
Vậy ra đến cả bóng ma cũng không thích nữ nhân mạnh hơn bản thân. Có lẽ là như vậy.
Thế nên tôi đã chọn từ bỏ chiến lược của Tomotaka-sama:『Hướng mắt họ về phía tôi để họ không dính líu đến nữ tu tế』.
Bởi vì có nhìn thế nào đi nữa, Kousuke-chan hoàn toàn hết lòng vì Yui-chan.
Tuy nhiên, từ những gì quan sát được, rất có thể Yui-chan đang đi theo đi theo hai route: của Kousuke-chan và của Tomotaka-sama.
Tôi nghĩ sự cố sập ván gỗ trong lễ hội văn hóa là một sự kiện trong route của Tomotaka-sama.
Tôi chưa hề liên lạc với Tomotaka-sama nên tôi không biết liệu ngài ấy có nghiêm túc hay chỉ cố bảo vệ Yui-chan để ngăn cô ấy dính líu thêm đến bóng ma.
Cá nhân tôi thấy thật tức cười nếu ngài ấy nghiêm túc.
Tôi sẽ được một trận cười đã đời nếu Tomotaka-sama và Yui-chan yêu nhau điên cuồng.
Tôi sẽ chỉ tay vào họ mà ôm bụng cười!
Hôm nay là ngày lễ tình nhân.
Cuối cùng cũng đến ngày Yui-chan lựa chọn bạn đời.
Tại sao ngày cuối cùng lại là ngày lễ tình nhân trong khi đây là một game otome kiểu Nhật? Tôi có rất nhiều hoài nghi nhưng hôm nay Yui-chan sẽ giãi bày tình cảm với người cô yêu, và hướng tới cái kết cuối cùng.
Đêm lễ tình nhân.
Trong một lớp học trống không có ai.
Tôi tự hỏi Yui-chan sẽ chọn ai trong hai người.
Sẽ thật tốt nếu đó là Tomotaka-sama.
Bởi như thế, tôi sẽ có thể nhiệt thành chúc mừng Yui-chan mà không cần làm gì hết.
Tuy nhiên, nếu cô ấy chọn Kousuke-chan…
Nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, tôi thở dài một hơi thật sâu.
Đứng một mình trên sân thể thao, người tôi run lên vì cái lạnh về đêm.
Một vầng trăng bạc treo trên bầu trời.
Ngẩng đầu nhìn lên, đúng lúc tôi chuẩn bị thở ra lần nữa thì tiếng kính vỡ vang lên.
Và cả giọng nói ấy nữa…
"Kousuke-kun!"
Đó là giọng của Yui-chan, cô hét lên cái tên mà tôi không muốn nghe nhất.
“A~ à. Tomotaka-sama bị đá rồi.”
Đây là diễn biến tồi tệ nhất, nhưng nó khiến tôi mỉm cười một chút khi nghĩ về nó như thế.
Thứ xuất hiện trên sân là một con cáo khổng lồ.
Bộ lông màu cam và đôi mắt màu hổ phách.
Tôi đã từng nhìn thấy nó một lần, nhưng bây giờ nó đã lớn hơn trước gấp đôi và không còn dấu hiệu tỉnh táo trong đôi mắt ấy nữa.
"Được rồi! Hãy làm việc chăm chỉ nào.”
Tự dặn lòng, tôi tái tạo nên cơ thể của một con sói khổng lồ.
Sau đó, tôi vung chân phải xuống về phía con cáo điên cuồng và hung hãn đó.
Cậu có phải đồ ngốc không, Kousuke-chan?
Ngay cả khi trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách sử dụng sức mạnh của Yêu Vân Vu nữ, thì đó cũng chẳng khác gì một tai họa cần tránh bằng mọi cách.
Tôi chiến đấu với Kousuke-chan giống như cách tôi đã từng trước đây.
Tất nhiên, mọi chuyện không diễn ra suôn sẻ như lần ấy.
Tuy nhiên, Kousuke-chan và tôi vốn đã nằm ở hai phạm trù khác nhau.
Kousuke-chan có cơ thể vật lý.
Còn tôi thì không.
Do đó, trận chiến càng kéo dài, tôi càng có lợi.
Tôi có thể chữa lành vết thương ngay lập tức và tái tạo lại cơ thể, nhưng vết thương trên người Kousuke-chan sẽ chỉ ngày một tăng lên.
Sau lời tỏ tình vào ngày lễ tình nhân.
Tôi nghĩ Yui-chan và Kousuke-chan đã hôn nhau.
Yui-chan là một liều thuốc độc đối với các bóng ma.
Càng tiếp xúc, sức mạnh nhận được càng lớn. Đổi lấy sức mạnh to lớn ấy, bản ngã sẽ sụp đổ.
Kousuke-chan đáng ra phải biết.
Dù thế, cậu vẫn tìm kiếm sức mạnh.
“Ta không thể để bè lũ bóng ma có được Yêu Vân Vu Nữ”
Tomotaka-sama chắc hẳn đang quan sát ở đâu đó.
Liệu tôi có thể làm được hay không đây.
『Ta không phiền nếu chúng có đột nhiên biến mất.』
Đúng.
Tôi biết chứ.
“Kousuke-chan, đã đến lúc kết thúc chuyện này rồi.”
Đòn tấn công từ chân trái của tôi trúng vào chân phải của Kousuke-chan.
Chắc nó hết xài nổi rồi.
Kousuke-chan từ từ lùi lại, cố gắng không không gây thêm thương tổn lên bàn chân đó.
Tôi ngay lập tức thu hẹp khoảng cách, nhe hàm răng sắc nhọn ngoạm chặt lấy bàn chân phải đó.
Sau đó, tận dụng lực đẩy vốn có, tôi lao về phía trước và đáp xuống người Kousuke-chan.
Cổ cậu ấy rộng mở.
Tôi thả chân anh ấy ra khỏi miệng, và cắn vào cái cổ đó.
Một lần nữa, hương vị của Kousuke-chan lại lan tỏa trong miệng tôi.
"Tạm biệt."
Tôi thầm thì thầm trong cổ họng. Sau đó, như mọi lúc, tôi đã dồn hết sức lực của mình.
Tôi cắn thật chặt và thật nhiều lần, càng lúc càng sâu hơn.
“KOUSUKE-KUN…!!”
Tôi nghe thấy tiếng hét của Yui-chan phát ra từ đâu đó, nhưng tôi vẫn tiếp tục cắn xé cổ Kousuke-chan.
Khi tôi nhìn cơ thể Kousuke-chan tan biến xuống đất, tôi tru lên trước sức nóng trong cơ thể.
Nóng.
Nóng quá.
Sức mạnh của Kousuke-chan và sức mạnh của Yêu Vân Vu Nữ được hấp thụ cùng một lúc.
Kousuke-chan thực sự ngốc nghếch.
Đến cả tôi cũng không thể chịu đựng được nhường này.
Đúng như dự tính, tôi bất tỉnh.
Khoảng thời gian ý thức của tôi đã mất đi.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khi tôi đánh mất chính mình.
Nhưng chắc chắn một điều, Yui-chan, Yêu Vân Vu Nữ, đã làm gì đó.
“CHAKO…! CHAKO…!”
Giọng nói phát ra từ một nơi rất xa, cuối cùng tôi cũng có thể nghe thấy nó bên tai mình.
“Yui-chan…”
Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra.
Đôi mắt đáng yêu của Yui-chan rưng rưng nước mắt.
“Yui-chan, cái này…”
Tôi đưa tay vào trong túi, cố gắng đưa cho cô ấy vật nằm trong túi của mình.
Tuy nhiên, tay tôi yếu hơn mong đợi. Nó nặng một cách lạ lùng. Tôi liếc nhìn cơ thể mình.
À.
Tôi đã trở lại hình dạng như khi lần đầu tiên trở thành bóng ma.
Tôi đã biến thành một con sói nhỏ.
“Yui-chan, có vật thể màu trắng cỡ lòng bàn tay nào rơi gần đây không?”
Vì không thể di chuyển cơ thể nên tôi nhờ Yui-chan đi tìm hộ. Một lúc sau, Yui-chan vội vàng quay lại.
"Cái này!?"
“Ừm, đúng cái đó…”
Yui-chan nhẹ nhàng nhấc tôi lên.
Thật ấm áp và thoải mái.
“Đó là răng nanh của Kousuke-chan… một vật tổ. Chắc hẳn vẫn còn sót lại một chút linh lực.”
“Của Kousuke-kun?”
“Ừm… Kể cả nếu chỉ còn lại một chút, nếu đó là Yui-chan… tớ nghĩ cậu hẳn có thể làm gì đó.”
Khoảnh khắc tôi đánh mất bản ngã.
Nếu là Yui-chan, cô ấy có thể xóa sổ tôi ngay lập tức.
Tuy nhiên, cũng bằng sức mạnh ấy, Yui-chan chỉ xóa đi sức mạnh chiếm hữu bản ngã của tôi.
Hầu như không còn chút sức lực nào. nhưng vẫn đủ để tôi có thể nói chuyện thêm một lúc nữa.
“Yui-chan, Cậu đã làm được rồi… Đây chính là TRUE ENDING.”
Cái kết đạt được khi ta đạt mức độ ưa thích tối đa với mục tiêu chinh phục và tình bạn với nữ phản diện Tomonaga Chako, ở mức tối đa.
Bóng ma Kyuubi Kousuke mất kiểm soát và bị Tomonaga Chako đánh bại. Sau khi ăn thịt cậu ta, Tomonaga Chako cũng liền mất kiểm soát.
Cái kết này chỉ xảy ra khi ta nguyện tha thứ cho Tomonaga Chako và sử dụng sức mạnh của mình để cứu lấy cô. Bất chấp việc Kyuubi Kousuke , người mà nữ chính vừa thề nguyện cùng, đã bị hạ sát.
Bạn có thể tìm ra cách hồi sinh Kyuubi Kousuke từ một Tomonaga Chako đang tan biến.
Kyuubi Kousuke sẽ mất đi sức mạnh của bản thân. Tuy nhiên, miễn là còn có chiếc răng nanh đóng vai trò như một vật tổ, cậu ta có thể trở lại hình dạng cũ nhờ sức mạnh của Yêu Vân Vu Nữ.
Bằng cách cứu lấy Tomonaga Chako và hồi sinh Kuo Kousuke, phần lớn sức mạnh của Nữ tu sĩ đám mây đáng ngại sẽ mất đi và cô ấy sẽ trở thành một người bình thường đơn thuần.
Với như này, sẽ không có ai muốn chia cắt Kyuubi Kousuke và nữ chính nữa. Hai người có thể ở bên nhau trọn đời.
Đây là True Ending duy nhất của Kyuubi Kousuke mà tôi đã hoàn thành.
“À, Yui-chan… tớ, không có… vật tổ…”
Bởi vì tớ sẽ không hồi sinh.
Nên hãy hồi sinh Kousuke-chan đúng cách, hiểu chưa?
Yui-chan dường như đang nói điều gì đó nhưng tôi chẳng thể nghe được nữa.
A…
Ước gì mình được đấm Tomotaka-sama ít nhất một lần…
Lôi kéo mình vào vai phản diện và khiến Yui-chan đánh mất sức mạnh của Yêu Vân Vu Nữ.
Mọi việc đều diễn ra theo đúng kế hoạch của tên đó.
Khó chịu quá…
Ý thức của tôi ngày càng yếu đi.
Với điều này, vai trò của mình đã kết thúc.
Khi còn là những hình vẽ hai chiều thì tôi đã không biết, nhưng Chako-san chắc hẳn đã có khoảng thời gian khó khăn nhỉ.
Tôi tự hỏi liệu có thể lại tái sinh thành một bóng ma không…
Nếu được tái sinh,
Tôi thực sự không muốn đóng vai phản diện nữa đâu.