I married my childhood friend, a beautiful knight, but she seems to be a potential yandere with a strong desire for exclusivity, so a harem seems impossible

tập 1: tôi muốn sử dụng ma pháp, nhưng vì bảng mạch đã bị hỏng, nên tôi quyết định sửa nó.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Emilio Ortesando Arcian, Đệ Tứ Hoàng Tử của Đế Quốc Arcian. Cậu được những người ở gần bên gọi bằng cái tên Rio.

Khi còn mới chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi non nớt, thì tôi, hoàng tử của đế chế, đã nhớ lại những kí ức về tiền kiếp của bản thân. Trong khi tôi đang ngồi thưởng thức bữa tối, tôi bỗng nhiên thổ huyết và gục xuống bàn. Gần hai tuần, tôi đã vật lộn trên bờ vực của cái chết. Và đó là lúc mà những kí ức kia quay trở về với tôi.

Sự thật thì, tôi đã bị đầu độc.

Nếu tôi khi đó chỉ là một thằng nhóc sáu tuổi không hơn không kém, thì cái chết sẽ là một điều chắc chắn. Nhưng cùng với những kí ức về cuộc đời trước kia, đã khơi gợi cho tôi, tinh thần can trường của một người đàn ông trưởng thành đã trải qua vô số bất hạnh khổ đau. Và nhờ thế, tôi đã đánh lừa được Tử Thần.

Sự cố này tuy đã đẫn đến sự tử hình của người đầu bếp. Nhưng vì lí do gì mà một người đầu bếp lại muốn lấy mạng của tôi chứ?

Những người thuộc hoàng tộc chúng tôi sẽ luôn luôn có một người nếm thử thức ăn để kiểm tra liệu món ăn ấy có bị tẩm độc hay không. Và tôi khá chắc là sẽ không một ai đần độn đến mức, dám bày trò mờ ám khi những người nếm thử vẫn còn bình an vô sự

Người đầu bếp kia đơn giản chỉ là một con dê tế thần, và thủ phạm thực sự vẫn còn đang tung hoành bên trong những bức tường của lâu đài đế chế.

Tuy nhiên, thay vì truy tìm thủ phạm đích thực. Tôi đã chuyển sự chú ý của bản thân sang việc sắp xếp các kí ức của mình. Được tái sinh tới một thế giới khác bởi vị Thần của sự tái sinh, tôi đã không còn bất kì một kí ức nào về tiền kiếp nữa rồi.

Đó vốn dĩ là một điều đương nhiên. Nhưng nhờ sự gặp gỡ với vị Thần của sự tái sinh, mà các hạn chế được đặt lên người tôi bởi vị thần Trái Đất - vốn sẽ thu hút sự bất hạnh đến với tôi như một cái nam châm, đã bị nới lỏng.

Tôi đã nhớ lại cuộc sống kiếp trước khi mà tôi đang bị giành giật giữa sự sống và cái chết.

Theo như vị Thần của sự tái sinh thì, tôi có vẻ như đã sống hàng chục, hàng trăm, có lẽ thậm chí là hàng vạn kiếp trước khi được tái sinh vô kiếp sống này. Nhưng ngay cả khi như vậy, việc các kí ức của cuộc đời đó, quay trở lại với tôi - đã thể hiện tầm quan trọng vô cùng đặc biệt của nó.

Nhưng chắc chắn là không phải với một ý nghĩa tốt lành.

Tuy vị Thần của sự tái sinh đã tuyên bố với tôi rằng, cái thứ đặc tính thu hút vận rủi kia đã bị xóa sổ. Nhưng vào năm sáu tuổi, tôi lại bị đầu độc. Nên tôi phải tự hỏi liệu câu tuyên bố đó đã chuẩn chưa?

Tuy không còn bất cứ lưu luyến nào với kiếp sống trước kia. Nhưng sẽ thật ngu ngốc nếu cứ bỏ qua nó, trong khi những kí ức đó có thể giúp tôi điều khiển cuộc sống ở kiếp này.

Và cứ như vậy, tôi dành toàn bộ tâm huyết để dung hòa kí ức của kiếp trước với cuộc sống hiện tại.

◇◇◇

Trong thế giới này - trên vùng đất rộng lớn của lục địa Algol - được cai trị bởi đế chế Arcian hùng mạnh, với lãnh thổ rộng bằng một phần sáu kích thước của lục địa.

Một phần sáu nghe thì có vẻ nhỏ bé, nhưng khi một người nhìn vào kích thước khủng bố của lục địa, thì việc đế chế Arcian luôn tự hào về diện tích lãnh thổ chỉ với một quốc gia là điều hoàn toàn bình thường.

Nếu dựa vào những kí ức cũ của tôi, thì lục địa Algol là một vùng đất có tỷ lệ đáng kinh ngạc - cứ như thể Trung Quốc, Nga, và Châu Âu đã được gộp lại một thể vậy. Và để thống trị một phần sáu của một vùng đất như vậy quả thực là một chiến tích không hề nhỏ.

Đương nhiên, nếu chúng ta giả định rằng hành tinh này có cùng kích thước với Trái Đất, tôi tin rằng vẫn sẽ còn những lục địa rộng lớn khác, ví dụ như Châu Mĩ. Nhưng điều đó hiện giờ không quan trọng.

Và đích đến cuối cùng của đế chế, không còn gì khác ngoài thống nhất toàn bộ lục địa dưới một ngọn cờ duy nhất.

Tuy nhiên, cho đến hiện tại, sự cai trị của nó đã trở nên yếu kém đi rất nhiều. Nên việc mở rộng lãnh thổ là một nước đi cực kì ngu xuẩn. Nhưng dù cho vậy, mục đích cuối cùng của đế chế vẫn trước sau như một.

Và điều kiện để có thể đạt được ước cao vời vợi này, đó chính là thời gian, cùng với một vị hoàng đế tài năng và xuất chúng - hoặc đó có vẻ là điều được tin như vậy.

Và vì vậy, để có thể nuôi dưỡng một hoàng đế đáng mơ ước như thế, một cuộc tranh đấu giành vương vị đã diễn ra giữa những người anh chị em ruột thịt.

Và có lẽ vì là một phần trong cuộc tranh đấu ấy, mà tôi đã bị đầu độc đến suýt chết.

Việc giết chết một hoàng tử chắc chắn là đã đi quá giới hạn. Và nếu thủ phạm là một thành viên của hoàng tộc bị lôi ra trước ánh sáng, thì kẻ đó sẽ bị tước đi quyền thừa kế ngay lập tức. Nhưng dù cho vậy, vẫn có những kẻ trong đám anh chị em của tôi sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ để có thể đội lên đầu chiếc vương miện.

(Trở thành hoàng đế, huh…)

Với tôi, kẻ vẫn còn đang chật vật để chấp nhận rằng tôi đã tái sinh thành một thành viên của hoàng tộc, thì việc trở thành hoàng đế, đối với tôi là quá sức viễn vông. Nhưng nếu không có những tác nhân bên ngoài gây thay đổi nhận thức, thì quả thật việc trở thành hoàng đế thật sự rất hấp dẫn

Đương nhiên là tôi không bất kì khao khát nào để trở thành hoàng đế rồi. Nội chỉ việc nghĩ đến việc cai trị thôi đã bao phủ trong tôi sự mệt mỏi rồi.

Và chưa kể, tôi có bảy người anh em trai - bao gồm bản thân - và năm người chị em gái

Tận mười hai đứa con. Nhưng nếu giả dụ tôi là một hoàng đế, tôi cũng băn khoăn không biết thế là nhiều hay ít?

◇◇◇

Thế giới này chắc chắn không phải Trái Đất

Nhưng đương nhiên, nó cũng không hoàn toàn khác biệt nếu so với Địa Cầu. Các định luật vật lý ở đây vẫn hoạt động tương tự như ở Trái Đất, và chủng tộc đông đúc và phổ biến nhất trên lục địa chắc chắn vẫn là con người rồi.

Nhưng nếu phải kể ra sự khác biệt đáng kể nhất khi mà so sánh nơi này với Trái Đất, thì đó chắc chắn sẽ là sự tồn tại của một nguồn sức mạnh bí ẩn với cái tên ma pháp

Nhờ vào ma pháp, mà bạn sẽ làm được một vài thứ khá là hay ho.

Ví dụ như là nổi lên một ngọn lửa giữa đồng không mông quạnh, tạo ra một nguồn nước dồi dào, triệu hồi một cơn gió, hoặc thao túng đất đá.

Nhờ ma pháp mà cuộc sống của dân cư đã trở nên khá tiện lợi, nhưng tiềm năng của nó chỉ phát triển đến mức cực hạn khi được sử dụng trong những trận chiến

Chỉ cần một người sử dụng ma pháp, hay được biết đến như là - pháp sư - là quá đủ để đảo ngược thế trận, hoặc tạo ra những sự hủy diệt trên quy mô lớn.

Thế nhưng, tung hoành khắp lục địa mà không thể bị bất cứ một thế lực nào kìm hãm, đó chính là những sinh vật tàn bạo - những ác quỷ - Và nguyên nhân cho sự tồn tại của chúng đến bây giờ vẫn còn rất mơ hồ. Nhưng giả thuyết phổ biến nhất vẫn là do sự tồn tại của ma pháp.

Dù cho đế chế quả thật có thể đang thống trị một phần sáu lục địa rộng lớn, nhưng một phần ba lục địa lại là lãnh địa của những ác quỷ.

Và để có thể thống nhất toàn bộ lục địa, chắc chắn là đế chế sẽ cần phải quét sạch những ác quỷ đang tàn phá nó. Và nhiệm vụ này chủ yếu sẽ được trao cho các mạo hiểm giả.

Và đương nhiên thì các mạo hiểm giả sẽ được phân chia ra theo thứ bậc rồi, trải dài từ bậc A ngạo nghễ trên đỉnh xã hội, và bậc F thì ở tít dưới đáy.

Và thậm chí còn có những cá nhân đã vượt qua cả bậc A - hay được biết đến như là bậc S - tuy nhiên, bậc S là những tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Và nếu bạn đếm toàn bộ cả lục địa, thì số lượng bậc S có lẽ vẫn chỉ đủ để đếm trên đầu ngón tay

Và để cho ngắn gọn thì, sự khác biệt giữa thế giới này với Trái Đất thì đó là sự tồn tại của một nguồn sức mạnh tiện lợi và quyền năng được biết đến với cái tên ma pháp. Nhưng mặt khác, ác quỷ lại lang thang khắp lục địa với số lượng lớn.

◇◇◇

Vốn là một người được sinh ra với dòng máu Nhật Bản, nên dĩ nhiên là tôi sẽ muốn sử dụng ma pháp rồi, một phần vì sự tiện lợi, đồng thời cả vì sức mạnh của nó nữa.

“Thật là đáng tiếc, thưa Hoàng Tử Emilio, nhưng có vẻ như người không sở hữu tài năng về ma pháp rồi.”

“…Thật luôn đấy à?”

Lời tuyên bố thẳng thường đấy làm tôi sốc đến nỗi, tôi gần như quên sạch các nghi thức hoàng giai, khiến câu trả lời đầy suồng xã của tôi tràn ngập sự hoài nghi.

Và lí do khiến tôi sốc đến như vậy. Đó là do ma pháp là thứ sức mạnh cực kì phổ biến, đến mức mà những thường dân cũng có thể vận dụng vào đời sống thường nhật của họ. Nhưng chắc chắn là sẽ tồn tại những ngoại lệ - và đó không ai khác ngoài những kẻ vô năng về ma pháp.

Và có nằm mơ, tôi cũng không thể tin được tôi lại nằm trong số họ.

“Ý của thầy là sao, khi mà nói con không sở hữu tài năng?”

Tôi hỏi người giáo viên ma pháp - một ông lão, được đế chế biết đến với vai trò là một pháp sư hoàng gia.

“Nó có nghĩa là, để một người có thể sử dụng được ma pháp, thì kẻ đó sẽ phải đáp ứng đầy đủ được yêu cầu về ma lực. Và ma lực của người thì lại rất hạn chế, thưa Điện Hạ. Có vẻ như cơ thể của người đã mắc phải một khiếm khuyết nào đó, dẫn đến việc sản xuất ma lực gặp rất nhiều khó khăn và thử thách.

“…”

Và mặc dù lão pháp sư hoàng gia này gọi tôi là “Điện Hạ” và thể hiện sự tôn trọng với tôi, nhưng trên thực tế, tôi có thể thấy được, sự khinh thường rõ ràng đang hiện hữu trong đôi mắt của lão.

Tất cả đều bắt nguồn từ những đặc điểm độc lạ mà tôi - một trong thất hoàng tử - mang trên mình, và cũng thật xui xẻo khi chỉ mỗi mình tôi sở hữu những đặc điểm ấy. Mái tóc màu đen tuyền, cùng với một con mắt đỏ thẩm ở bên phải, cùng với một con mắt màu xanh lục ở bên trái. Hoàng đế, dĩ nhiên rồi, cùng với tất cả các người vợ của ông ta - bao gồm cả mẹ tôi - đều sở hữu mái tóc vàng óng cùng đôi mắt mang màu xanh da trời, như một minh chứng cho những người trong hoàng gia và quý tộc. Và giữa những kẻ ấy, đã đồn đại rằng mái tóc đen của tôi là dấu hiệu của điềm gở, và chứng loạn sắc tố mống mắt (heterochromia) của tôi - hay được gọi với cái tên “Quái Nhãn” - chỉ càng làm cơ sở của những lời đồn đại đó trở nên vững chắc hơn trong mắt mọi người.

Và thực tế là, đã chẳng có một cuộc điều tra chi tiết nào được tổ chức, khi mà tôi bị đầu độc đến suýt chết

(Có vẻ như chỉ có bọn đần độn mới tiếp tục lao đầu vào học ma pháp từ lũ người này)

Tôi không thực sự chắc chắn rằng liệu tài năng về ma pháp của tôi có khiếm khuyết hay không, nhưng sẽ không đời nào mà tôi chịu cúi đầu trước lũ người khốn nạn ấy. Và học hỏi từ bọn chúng chắc chắn sẽ chẳng mang lại lợi lộc gì.

“…Thôi thì đành vậy.”

Không còn cách nào khác, kẻ duy nhất mà hiện tại tôi có thể dựa vào, chỉ có thể là chính bản thân tôi mà thôi.

◇◇◇

Bất kể đám người ấy có khinh bỉ hay hắt hủi tôi ra sao, thì với cương vị là hoàng tử của đế chế, tôi chắc chắn vẫn đủ tư tách để sử dụng những cuốn sách bên trong thư viện của lâu đài, mặc cho không có bất kì ai hướng dẫn tôi.

Và cứ như thế, tôi ra sức tìm kiếm các cuốn sách có chủ đề liên quan đến ma lực.

(…Sao mà nhức đầu thế nhỉ?)

Nhưng mà thực lòng, tôi chỉ có thể hiểu mỗi thứ một ít.

Như lão pháp sư hoàng gia kia đã nói, một người cần ma lực để sử dụng ma pháp. Và cách tốt nhất để cảm nhận ma pháp, đó chính là được một pháp sư truyền ma lực vào bên trong cơ thể. Nhưng tôi chắc chắn sẽ chẳng một pháp sư nào sẵn sàng làm điều đó cho tôi. Cuối cùng, tôi dần trở nên tuyệt vọng.

Những người sinh sống ở thế giới này, đã mang một thứ được gọi là nguồn ma lực từ khi còn đang trong bụng mẹ. Nhưng những cuốn sách tôi đã đọc lại chẳng hề đề cập đến vị trí của cái nguồn ma lực kia, đang nằm ở đâu trong cơ thể.

(Nhưng có lẽ thiền định sẽ giúp mình tìm ra nó.)

Bởi vì đã quá quen thuộc với việc gặp vận xui rủi, cho nên bỏ cuộc sẽ luôn là lựa chọn cuối cùng mà tôi suy nghĩ đến. Và tôi quyết tâm bắt đầu với những việc mà tôi có thể làm.

Tôi đã quyết định ngồi thiền, và tập trung thần trí của bản thân đến mức tối đa, tưởng tượng rằng nhận thức của tôi đang dần chìm sâu vào tiềm thức của chính mình

Và vì bản thân là một hoàng tử, nên cơ hội được riêng tư của tôi cực kì hạn chế, kể cả khi tôi đang ở trong phòng riêng của mình. Và những cái nhìn đầy nghi hoặc của người hầu nữ đang đợi lệnh ở trong phòng tôi không gì khác ngoài sự đánh lạc hướng cho công cuộc thiền định của tôi

Cô ta có lẽ đã nghĩ rằng tên hoàng tử bị ruồng bỏ kia đã có cho mình một sở thích quái dị mới.

Đúng vậy, bạn không hề nhầm đâu. Các gia nhân của tôi thì thầm cái biệt danh hoàng tử bị ruồng bỏ ở ngay sau lưng tôi.

Nhưng tôi chắc chắn sẽ không để cho bản thân bị nản lòng chỉ bởi những điều nhỏ nhặt sáo rỗng ấy.

Bởi vì nếu trước kia ở Trái Đất, dù cho có tự mình tìm nguồn ma lực, tôi vẫn sẽ không thể tin vào bản thân. Nhưng ở thế giới này, ma pháp có tồn tại - và đồng thời cả một nguồn ma lực mà tôi có thể tin tưởng.

Dần dần, tôi đã loại bỏ được những ồn ào phiền toái xung quanh tôi, và nhận thức của tôi cứ thế chìm càng lúc càng sâu hơn

Để có thể làm được điều ấy tuyệt đối không đơn giản, và nó chắc chắn cũng sẽ không xảy ra tức thời rồi…

(Ầy. Có vẻ mình thành công rồi.)

(Sau một vài giờ không chuyển động…)

Thời khắc tôi mở mắt ra, tôi nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng nhỏ - với kích thước không quá 4,5 cuộn chiếu tatami.

(Đây là đâu thế này?)

Nếu quan sát kĩ xung quanh, thì rõ ràng đây là một căn phòng rất đơn giản - nhưng thứ đặc biệt nhất chắc chắn phải kể đến một cái bơm bằng tay ở chính giữa trung tâm căn phòng.

(Chỗ này không lẽ nào… là tiềm thức của mình à?)

Vậy là bằng cách tập trung đến cực hạn, kết hợp với nhấn chìm nhận thức, tôi cuối cùng đã thành công truy cập vào tiềm thức của bản thân.

(Nhưng nếu đây thực sự là tiềm thức của mình, thì căn phòng này là cái quái gì thế nhỉ? Cả cái bơm này?)

Bối rối vì những gì xung quanh mình, tôi vô thức chạm tay vào cán cầm của cái bơm tay…

(Cái thứ này hỏng bố nó rồi.)

Đến lúc này, tôi mới chợt nhận ra cái bơm này vốn dĩ đã bị hỏng hóc rất nặng nề.

Nếu bạn chưa biết, thì một trong những công việc của tôi trong kiếp trước vốn là cài đặt và sửa chữa các thiết bị gia dụng như cái bơm này. Và từ góc nhìn của tôi, cái bơm bằng tay này hiện đã không hơn một đống phế liệu.

(Nhưng dù là vậy… tôi vẫn rất tò mò về vai trò của cái bơm này, và tôi cũng băn khoăn liệu sẽ có một cái khác thay thế hay là không… Nhưng câu trả lời có lẽ thuộc về vế hai nên tôi đành bắt tay vào sửa nó.

Và đương nhiên để sửa nó, tôi chắc chắn sẽ cần các bộ phận kèm dụng cụ…

(Vì đây là bên trong tiềm thức của bản thân. Nên mình chỉ cần tưởng tượng ra mấy thứ đó thôi nhỉ?)

Vậy nên, dù vẫn còn đang rất bối rối về tình huống hiện tại, nhưng việc tôi cần làm cho đến bây giờ sẽ là sửa cái bơm này.

◇◇◇

(Và việc sửa cái bơm tay ngốn của tôi đến tận hai tháng)

Và đương nhiên là hai tháng theo thời gian thực rồi.

Nếu chỉ đơn giản là tượng tượng ra các bộ phận kèm mớ dụng cụ rồi bùm một phát sửa xong cái bơm thì nó lại dễ quá. Cái tốn thời gian ở đây chính là tưởng tượng mớ bộ phận đấy một cách chính xác nhất có thể theo những thứ bị hư hỏng và thiếu mất, trên cái bơm ban đầu.

Và cứ thế ngày qua ngày, tôi chỉ tập trung thiền định, chịu đựng những ánh mắt nghi ngờ hướng vào bản thân. Và tiếp tục kiên trì bảo dưỡng và sửa chữa cái bơm bằng

tay.

(Cái chất gì… Mà trông tởm thế này?)

Cái thứ chất trào ra khi tôi sử dụng cán cầm của cái bơm, chính là một lượng nhỏ chất lỏng màu đen đặc.

(Vì tôi không cảm thấy bất cứ mùi gì từ cái thứ này, nên có vẻ như nó không phải nước cống, hy vọng thế... Và nó đồng thời cũng không dinh dính như dầu mỏ…)

Trong khi đang nghịch cái thứ chất lỏng màu đen này, một ý tưởng bất chợt đến với tôi

(Cái thứ này… Có khi nào là ma pháp không nhể?)

Tuy bản thân không chắc chắn, nhưng tôi hiện tại cảm thấy không ý nào chuẩn hơn ý này.

(Vậy lí do cho sự khiếm khuyết ma pháp của mình, là do cái bơm trời đánh này bị hỏng à?)

Lòng tôi đau như cắt khi phải thừa nhận rằng lời của thằng cha già pháp sư kia có vẻ đã đúng.

(Từ từ. Đợi một chút đã)

Thay vì chìm đắm trong suy nghĩ rằng sự khiếm khuyết của tôi là do cái bơm này gây ra. Tôi đúng ra phải tự hỏi tại sao cái bơm hàng chợ này lại bị hỏng chứ?

Có khi nào, là do vụ đầu độc trước kia không nhỉ?

Liệu cái thứ độc mà tôi đã nuốt, phải chăng có thể phá hủy một bộ phận, mà ở đây có lẽ là cái bơm này, khai thác ma lực từ nguồn của nó.

Nếu tôi chết bởi cái thứ thuốc độc này, thì sẽ không có gì đáng bàn tán ở đây. Nhưng nếu tôi vẫn không thể chết, thì nhiệm vụ của nó có lẽ sẽ là phá hủy bộ phận khai thác ma lực. Khiến tôi trở thành một thằng phế vật, và bắt buộc phải rút lui khỏi cuộc đua đến vương vị.

Nếu hoàng tộc đang tìm kiếm một vị hoàng đế đủ hùng mạnh để có thể thống nhất toàn bộ lục địa, vậy thì một thằng hoàng tử thậm chí không thể sử dụng cả những ma pháp đơn giản, sẽ chẳng hơn gì đồ bỏ.

Tôi đang băn khoăn, bản thân liệu nên cảm thấy kinh ngạc, hay là kinh tởm nữa.

(Mà dù sao thì, nếu đây chính là ma lực… Thì mình nên làm gì với nó nhỉ?)

Sau khi đã hứng cái đống này vào một cái xô, tôi trầm ngâm liệu sẽ làm được gì với nó.

(Cho đến hiện tại thì… Hay là để mình thử nặn nó thành hình quả cầu nhỉ?)

Tuy đây vẫn là một thứ chất lỏng, nhưng dù sao thì nó vẫn khá đặc, nên tôi vẫn có thể xoay xở để nặn nó thành một quả bóng

Và cứ thế, tôi với tay vào cái xô và múc ra một lòng bàn tay chất lỏng, và bắt đầu lăn nó trong lòng bàn tay.

(Trông này)

Tôi khá ngạc nhiên khi cái thứ chất lỏng này ngoan ngoãn tạo thành hình cầu, và khi tôi dồn lực vào lòng bàn tay, nó nén lại dễ hơn tôi tưởng tượng.

(Thứ này cứ như làm từ bùn ấy nhỉ.)

Tôi cứ thế tiếp tục nén nó đến mức cực đại, sau đó thì bắt đầu làm láng mịn bề mặt của nó.

Và để kết luận thì, sau khi đã sử dụng ba xô chất lỏng đầy, tôi đã có thể tạo ra được những quả cầu đẹp đẽ với đường kính 3cm.

(Liệu mình nên nghịch thêm chút không nhỉ?)

Tuy không chắc liệu mấy quả cầu này có liên quan gì đến ma pháp hay không, nhưng lòng tôi cũng được cổ vũ ít nhiều trong quá trình tạo ra chúng, và tôi quyết định sẽ làm thêm nhiều quả cầu khác nữa.

◇◇◇

(… Cứ như thế này thì không ổn.)

Đến cả thằng ngốc cũng nhận ra rằng nếu cứ làm tất tần tật những việc như bơm ma lực, rồi nặn rồi nén, cuối cùng làm mịn nó bằng thủ công thì có lẽ phải đến mai mới đạt đủ số lượng tôi muốn.

Ít nhất thì tôi muốn một cái bơm chạy điện, nếu như có thể sở hữu được nó, số lượng các quả cầu sẽ tăng một cách chóng mặt.

(Nhưng ở cái thế giới lạc hậu này thì làm quái gì có điện nhỉ? Hoặc là có nhỉ?)

Tôi dừng lại một chút để suy ngẫm

Nghĩ lại thì, bây giờ tôi đang trong chính tiềm thức của mình.

Vì cái thế giới quê mùa này thậm chí còn chả thể tìm ra được điện năng, nên không cần nói đến ổ cắm điện, nhưng tạo ra điện năng đối với tôi bây giờ là hoàn toàn khả thi, vì tôi đang ở trong tiềm thức của chính mình mà.

(Sợ gì mà không thử một chút nhỉ?)

Và thế là tôi tạm thời hoãn lại công việc tạo cầu của mình, và bắt tay vào việc nâng cấp cái bơm chạy bằng cơm, lên một cái bơm chạy hoàn toàn tự động bằng điện.

◇◇◇

Việc nâng cấp cái bơm đấy đã ngốn của tôi tận nửa năm trời. Và tôi cũng đã trở thành một thằng nhóc bảy tuổi

Nhưng ít nhất thì cái bơm điện kia đã hoàn thành, và kể từ bây giờ tôi chỉ cần ngồi đợi cái bơm làm việc của nó.

Bằng nâng cấp ấy, năng suất của tôi đã được cải thiện rất nhiều - đó là một điều tốt, thế nhưng...

(Vì mình đã đi xa đến mức này, vậy ngại gì mà không tự động hóa việc làm nén và làm mịn ma lực nữa nhỉ?)

Bản chất của con người vốn đã luôn là tìm kiếm sự năng suất không giới hạn, họ luôn muốn có đủ hơn cả đủ.

(Được rồi. Bắt tay vào làm thôi nào.)

◇◇◇

Và hiện tại tôi lúc này đã là một đứa trẻ tám đuổi

Và trong khi đang theo đuổi sự năng suất không giới hạn, một năm trời đã trôi qua ròng rã.

Nhờ vào sự kiên trì và nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng thì cái bơm điện hiện tại, đã có thể bơm những dòng chất lỏng ma lực, sau đó được đưa vào những bộ phận làm nén và đánh bóng, thông qua một băng chuyền tự động, để trở thành những quả cầu ma lực, tiếp đến, những quả cầu ấy được xếp vào từng cái hộp do tôi tưởng tượng ra, khi những cái hộp ấy đã đầy những quả cầu, chúng sẽ được xếp vào góc.

(Nhìn choáng ngợp thực sự.)

Sau hơn hai năm ròng, ngắm nhìn thành tựu của mình mà lòng tôi vừa thỏa mãn, vừa tự hào...

(Mà chờ đã… Vậy bây giờ mình sử dụng ma pháp kiểu quái gì?)

Tôi ngỡ ngàng nhớ ra là mình vẫn chả có tí gì kết nối hay kinh nghiệm với ma pháp cả, mặc cho ma lực của tôi đang tăng tiến một cách thần tốc. Dù nhiều ma lực đến cỡ nào, nhưng tất cả cũng đều vô nghĩa nếu tôi không biết cách vận dụng nó.

(… Đành phải nghiên cứu cách sử dụng vậy.)

Và tôi lại tiếp tục quá trình tạo ra các lỗ hổng ở trên giá sách thư viện, đồng thời bắt đầu tìm tòi và nghiên cứu.

◇◇◇

Ma pháp ở thế giới này về cơ bản sẽ được chia làm hai loại: loại thần chú và loại ghi chú.

Ma pháp thần chú sẽ liên quan đến việc sử dụng các thần chú, đương nhiên rồi, nhằm chuyển đổi ma lực thành các loại hiện tượng đa dạng

Ma pháp ghi chú thì lại liên quan đến việc khắc các loại ghi chú đặc biệt lên những đồ nhất định, rồi truyền ma lực vào để kích hoạt chúng.

Đặc trưng của ma pháp thần chú sẽ nằm ở tính nhanh gọn đồng thời là quyền năng mạnh mẽ của chúng.

Ma pháp ghi chú tuy sẽ yêu cầu sự chuẩn bị của người sử dụng từ trước, nhưng một khi được truyền ma lực vào, thì hiệu ứng của chúng sẽ là vĩnh viễn

Sẽ rất đáng ngưỡng mộ cho một pháp sư nếu kẻ đó có thể đồng thời sử dụng 2 loại ma pháp, thế nhưng thường khi bàn về ma pháp, mọi người sẽ thương ưu tiên ma pháp thần chú nhiều hơn.

Ma pháp thì sẽ lại được chia ra làm 5 cấp độ, chúng sẽ từ thấp lên cao, bao gồm: ma pháp nguyên tố, ma pháp hạ cấp, trung cấp, thượng cấp, và cuối cùng, cao cấp nhất sẽ nhất là ma pháp tối thượng. Chưa hết, ma pháp vẫn còn các loại như lửa, nước, gió, đất, ánh sáng, bóng tối, không gian và thời gian v.v.

“Đây là nền móng của mọi loại ma pháp nguyên tố… [Ignition Tinder]. Hãy tụ ma lực vào đầu ngon tay và hô ‘Ignition Tinder’ để kích hoạt.”

Đây là một thần chú nguyên tố dùng để tạo ra lửa phổ biến đến nỗi, người không niệm được còn ít hơn người niệm được, kể cả khi ở quy mô thường dân.

Tôi ngay lập tức cố gắng tích tụ ma lực vào những đầu ngón tay, và rồi tôi nhận ra một vấn đề…

(Làm thế nào để tích tụ ma lực vào ngón tay nhỉ?)

Tôi đã tạo một đống những quả cầu ma lực, rồi chất hàng đống bọn chúng bên trong căn phòng tiềm thức của tôi. Và rồi cuối cùng tôi mới nhận ra là bản thân không biết tụ cái đám đấy vào đầu ngón tay như thế nào.

“Hay lắm! Đ*t m* cuộc đời!”

Tôi tiếp tục thử thêm nhiều cách khác nhau, nhưng vẫn chẳng có dấu hiệu gì sẽ thành công cả.

Và tôi thậm chí còn chẳng biết làm cách nào để trích xuất ma lực từ căn phòng tiềm thức cơ.”

“●▲■… Ignition Tinder.”

Và thế là tôi cứ tiếp tục niệm chú, bởi vì cái cuốn sách kia bảo thế, nhưng vẫn chẳng xảy ra hay hoạt động, đúng như tôi dự đoạn”

““heheh”

Bỗng từ đâu phát ra, một nụ cười khúc khích phát ra từ đằng sau tôi.

Nghĩ rằng có lẽ người hầu nữ đã lại cười nhạo tôi thêm lần nữa, tôi quay người lại - và đang đứng đằng sau tôi, là một cô bé có mái tóc màu đỏ tầm tuổi tôi

“Cậu kém thật đấy. Muốn mình dạy cho cậu chứ?”

Và đó là khi tôi gặp cô gái ấy - Yumeha Leiho Saionji, tiểu thư của Công Tước nhà Saionji.

Truyện Chữ Hay