I'm The Most Evil Support Class 【Talker】 And I'll Subdue The Strongest Clan In The World

ch.3: tiền cũng rất là quan trọng, đúng chứ?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Clay

--------------

「Chúc mừng cho chiến thắng của chúng ta!」

Tiếng chạm cốc của chúng tôi va loảng xoảng trên bàn.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ Abyss một cách an toàn và không gây ra bất kì thiệt hại nào đáng kể, chúng tôi đã quay trở về bằng xe ngựa. Và như thường lệ, trước khi giải tán ai về nhà nấy, chúng tôi thường tổ chức nhậu nhẹt ở một quán bar bình dân – Câu lạc bộ Orc.

Ngoài bia lạnh, có rất nhiều món ăn khác cũng đang được bày biện ở trên bàn. Hầu hết trong chúng là các món thịt. Như thịt bò bít tết, sườn, xúc xích lợn, chim bồ câu nướng và cả nội tạng hầm. Tất cả đều là những món nhiều dầu mỡ nhưng vì chúng tôi kiếm sống bằng việc vận động cơ thể liên tục nên cứ thoải mải mà vét sạch hết đĩa này đến đĩa khác mà không cần phải do dự gì.

Mọi tầm thủ đều là những kẻ háu ăn. Điều này đúng không chỉ với một tên to con, vạm vỡ như Walter, ngay cả cô gái Tania mảnh khảnh cũng có mức ăn nhiều hơn hẳn so với người bình thường.

Lượng thức ăn cũng tỉ lệ thuận với lượng rượu mà chúng tôi uống. Nếu lúc đầu, chúng tôi chỉ ngồi bàn luận về các vấn đề nghiêm túc, chả hạn như việc xem xét, tổng kết lại cuộc chiến, nhưng rồi sau đó, như thường lệ, hơi men ngấm vào người khiến cho cuộc nói chuyện ồn ào hơn hẳn trước khi mà bọn tôi có thể kịp nhận ra. Đặc biệt là khi chúng tôi vừa phải trải qua một trận chiến khá khó khăn, thì việc rượu nhanh ngấm vào người cũng trở nên đơn giản hơn.

「Phải nói rằng, công việc lần này quá sức ngon lành! Sau cùng, chúng ta đã kiếm được cả thảy 5 triệu! Là 5 triệu đó! Là lần kiếm chác khá nhất của chúng ta từ trước đến nay! 」

Đã là lần thứ 5 mà Walter nói câu này tính từ lúc bắt đầu cuộc nhậu. Có vẻ đống rượu nốc vào đã khiến não bộ của tên đó chậm chạp hẳn lại. Đây cũng là biểu hiện chung của tất cả những kẻ say rượu, ồn ào và thích lải nhải mãi về một điều nào đó.

Nói thì như vậy, nhưng tôi cũng phần nào có chút thông cảm được với hắn. Bởi nếu tôi say, có lẽ tôi sẽ trở nên giống Walter thôi, nhưng vì được di truyền bởi ông ngoại là một người có tửu lượng mạnh nên việc tôi say được là rất khó, trừ khi là nốc một lượng lớn đồ uống có cồn vào người.

Nhìn ra chiếc túi da được đặt hoành tráng ở ngay giữa bàn, ở trong đó nhét đầy toàn bộ số phần thưởng của chúng tôi khi đánh bại được lũ Lesser Vampire – 50 đồng vàng, hay còn là 5 triệu Fil.

Đống vàng chói lọi đó khiến cho Tania như bị chúng hút hồn vậy, ngay cả Lloyd, vị thủ lĩnh hào hiệp của chúng tôi, cũng không thể không hiện lên mặt mình chút gì đó khá uể oải.

Và tôi cũng vậy, rất vui, rất hạnh phúc nhưng xen trong đó cũng có cả sự không hài lòng.

Đúng ra, đáng lẽ chúng tôi có thể kiếm được nhiều hơn thế. Nhưng tất cả sự cố gắng chỉ để đổi lại được có 5 triệu Fil. Sự thực này khiến tôi cảm thấy khá khó chịu.

「Chúng ta đã đi được rất xa rồi...」

Tania lẩm bẩm trong sự xúc động, Lloyd cũng tỏ vẻ gật đầu đồng ý trong khi vuốt vuốt mái tóc đỏ rực của mình.

「Dù mới chỉ chưa được một năm nhưng mọi thứ hiện giờ vẫn đang diễn ra khá suôn sẻ. Với điều đó, chúng ta nên đặt cho mình mục tiêu cao hơn nữa. Sẽ không quá mất nhiều thời gian trước khi tất cả chúng ta đều đạt được rank B」

Giọng nói của tên đó mang theo sự tự tin như thể chắc chắn về việc đó vậy. Mà tôi đoán là tôi cũng giống thế thôi. Đều mong mỏi rằng tất cả các thành viên ở đây sẽ cùng nhau thăng hạng.

Mỗi một Job đều có các yêu cầu tăng hạng riêng. Tuy là thế, nhưng hầu hết mọi thông tin về rank B đều đã được biết đến. Và nếu như đống thông tin mà chúng tôi biết là đúng, thì cả nhóm tôi đã rất gần với việc đáp ứng đủ các yêu cầu.

Mục tiêu của tôi ở rank kế là 3 loại Job được xếp hạng ở mức khá ổn. Tất nhiên, ý định của tôi là tăng hạng lên thành một Job có thể củng cố được vai trò hiện tại của tôi. Ba người kia hẳn là cũng có chung kế hoạch tương tự.

Đã được một năm kể từ khi tôi trở thành tầm thủ. Như Lloyd đã nói, mọi việc đang diễn ra rất suôn sẻ.

Dù vậy, khi những người mới đến như chúng tôi làm tốt như vậy, tất lẽ sẽ có rất nhiều người ghen tị.

Có một số quán bar dành riêng cho các tầm thủ ở kinh đô. Đó là nơi không chỉ được dùng đơn thuần để ăn uống mà còn là địa điểm phục vụ cho nhiều mục đích khá nhau như chia sẻ thông tin, tụ hội thành viên mới. Vì vậy, dù không được ai đồng thuận, luôn có luật lệ ngầm về yêu cầu thành tích và mức rank đối với mỗi quán khác nhau.

Những người có Job ở rank C sẽ bị sút đít ra khỏi các quán bar mà rank B hay lui tới, và ngay cả ở trong những quán bar dành riêng cho rank C, nếu mức thành tích của họ không đủ cao, họ vẫn có thể sẽ bị đuổi khỏi đó. Bạo lực vào những lúc như thế này đã phần nào chính thức được đồng thuận, và như một lẽ hiển nhiên, mấy tên người mới đến chưa biết gì thường sẽ được trải nghiệm một khóa “rửa tội” khá là mạnh tay.

Nói cách khác, thì câu lạc bộ Orc mà chúng tôi chọn để nhậu nhẹt ở đây là một nơi phù hợp với rank và thành tích mà bọn tôi sở hữu. Nhưng cái vấn đề ở chỗ, chúng tôi mới chỉ là những thanh niên từ 16 đến 18 tuổi, thâm niên trong cái nghề tầm thủ này cũng mới chỉ vỏn vẹn được một năm. Và cho dù có cùng rank và số lượng thành tích, độ dài sự nghiệp đôi lúc có thể hoàn toàn thay đổi giá trị của đống thành tích đó.

Nhìn xung quanh quán bar, khá nhiều các tổ đội tương tự như chúng tôi cũng đang vui vẻ ăn uống, nhưng đối với những bàn có các tầm thủ lớn tuổi hơn, không khí ở đó thực sự u ám và khá nặng nề. Đó là những tầm thủ đã bị đình trệ và không thể nào thăng hạng.

Với bề dày thành tích, ít nhất họ cũng có đủ tư cách để ngồi vào quán bar này, nhưng với niềm kiểu hãnh cao ngút trời dù khả năng không đủ, việc ngồi cũng với những tên người mới đầy hứa hẹn chỉ càng làm họ thêm ghen tị...

Thậm chí, ngay lúc này, đang có một gã cứ dùng ánh mắt đầy sự căm ghét để nhòm ngó chúng tôi. Khi tôi trở nên bực mình với điều ấy và quay ra nhìn lại, hắn liền vụng về cố tránh ánh mắt của tôi bằng việc quay trở lại uống rượu.

Cách làm này tuy có thể gây ra vài sự khó chịu nhất thời, nhưng nếu tôi cứ mặc kệ và để gã đó tiếp tục tỏ thái độ ấy với bọn tôi, hắn có thể sẽ gây ra một vài vụ đâm lén, phá rối trong tương lai. Đó là lí do tại sao mà tôi phải dứt điểm chuyện này thật gọn trong một lần duy nhất.

「Này, chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao biểu cảm lại trở nên đáng sợ thế kia.」

「 Không có gì. 」

Khuôn mặt đỏ bừng của Walter cứ nhìn chằm chằm vào tôi trong khi đang nốc nốt cốc rượu. Vì là một chủ đề không thực sự đáng để chia sẻ, tôi cố lảng tránh nó bằng cách quay ra cắn vào một chiếc xúc xích, nhưng có vẻ gã Walter này không có ý định bỏ qua cho tôi.

「Này này, nó là gì, là gì thế ~ Tôi rất sẵn lòng để lắng nghe những rắc rối của cậu đó ~」

「Đừng có lắm chuyện. Đây là vấn đề của riêng tôi thôi nên anh tốt nhất đừng có dính dáng vào.」

「Vẫn còn cảm thấy không công bằng với mức tiền thưởng hở?」

「Không phải. Và đừng nói về nó nữa mà hay tập trung vào việc uống đi.」

「Thật không tốt nếu cứ bị ám ảnh với vấn đề tiền bạc đâu. Mọi tầm thủ nên là những người đầy kiêu hãnh mới đúng. Người ông đáng kính của cậu chắc cũng luôn nhắc nhở về những điều từa tựa như thế」

「 Hở? 」

Mặc dù tôi nghĩ là cứ nên tảng lờ đi và để mặc anh ta ngồi đấy lải nhải một mình nhưng nếu người ông mà tôi cực kì tôn trọng lại bị đem ra để làm mục tiêu thuận tiện cho tên đấy đưa ra quan điểm của bản thân thì tôi không thể nào để yên được nữa. Hắn thì biết cái quái gì về tôi và ông ngoại tôi cơ chứ?

Dù cho tôi đã từng nói rằng mình là cháu trai của Quỷ Bất Tử nhưng tôi đồng thời cũng không nhớ là đã từng nói bất cứ điều gì về những thứ mà ông ngoại dạy cho tôi. Vì vậy, đừng có mà ăn nói hàm hồ.

Và nếu có cái gì không phải ở đây, thì đó là những điều ông ngoại dạy cho tôi, chúng hoàn toàn ngược lại với cái quan điểm đó. Không biết bao nhiêu lần, ông đã nói đi nói lại, dặn dò rất kĩ với tôi rằng tầm thủ phải luôn bị ám ảnh bởi đồng tiền.

Tiền, tiền, tiền, mọi hoạt động của các tầm thủ đều cần đến tiền.

Bạn sẽ chả thể làm bất cứ điều gì nếu không có tiền, bao gồm là mua hoặc sửa chữa thiết bị, hay cả việc kiếm những vật phẩm cần thiết cho công việc khám phá.

Tuy nhiên, trái ngược với những gì mà ông tôi hay nói, hầu hết những tầm thủ đều có xu hướng không mấy lo lắng về chuyện tiền bạc, điều này khiến tôi khá là bất mãn.

Đối với yêu cầu lần này cũng vậy, nếu chúng tôi mà cố thương lượng khi nhận được yêu cầu, thì hẳn khoản thưởng của chúng tôi sẽ tăng thêm 500.000 Fil nữa. Điều này có được do giá của đống nguyên liệu thu được từ đám Lesser Vampire đang có triều hướng tăng gần đây.

Ấy vậy mà, khi tôi đề xuất là nên thương lượng lại, ba người họ lại đồng thanh nói rằng 『Dù gì chúng ta cũng sẽ được nhận tới 5 triệu Fil, nên sẽ là tham lam nếu chúng ta cứ đòi thêm 500.000 Fil nữa』. Vì bản thân không phải là lãnh đạo của cả nhóm, không còn lựa chọn nào khác, tôi đành buộc mình phải từ bỏ cơ hội để kiếm được thêm nhiều tiền.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, 500.000 Fil quả thực không phải là một khoản tiền nhỏ. Nói đúng hơn, từng đó là rất nhiều tiền. Chỉ với nó, chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì cũng được. Tuy nhiên, việc họ nghĩ rằng con số ấy không đáng để tốn thời gian thương lượng, chắc hẳn là vì ý thức về tiền bạc của họ đã bị sai lệch đi do lần đầu được đối mặt với con số 5 triệu đầy hoa lệ.

Nói tóm lại, họ không hề giỏi trong công việc giao dịch với người khác. Đó là lí do họ không hề quan tâm đến thị trường giao dịch đống vật phẩm xót lại từ đám quỷ và ý nghĩ về việc đàm phán để có một phần thưởng lớn hơn cũng chưa bao giờ xuất hiện trong đầu họ.

Đây quả là một vấn đề khiến tôi thấy nan giải cực kì. Cơ mà tôi cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cho mọi chuyện đi qua để bản thân có thể sống thoải mái hơn vậy.

「...Tôi không cảm thấy bất mãn một chút xíu nào hết. Bởi sau cùng thì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi.」

Nén lại cơn giận của mình bằng cách uống một hớp rượu sake và thở dài. Thật là bực mình nếu bản thân bị kẻ khác coi thường nhưng cái tên đó bây giờ lại đang trong tình trạng say sỉn. Sẽ là lãng phí thời gian nếu bây giờ tôi lao vào để tranh luận cùng với anh ta.

「Đúng vậy, người lôi lại chuyện cũ để nhắc ra ở đây là cậu đó, Walter. Với cả, dù vẫn còn có chút bất mãn với mức phần thưởng nhưng đến cuối cùng thì cậu ấy cũng chịu đi cùng với chúng ta, phải chứ?」

Tania, người đang cố gắng đứng ra giữa để hòa giải cho chúng tôi, đã hướng câu hỏi về phía tôi như muốn tìm một sự đồng thuận từ tôi vậy, nhưng thành thực mà nói thì đống lí lẽ mà cô ấy nói ra là rất khó để chấp nhận được. Việc tôi vẫn tiếp tục đi cùng họ, đơn giản, vì nếu tôi cứ khăng khăng đòi hỏi, thì mọi việc sẽ trở nên rắc rối hơn cho dù nó không có ý nghĩa gì cả. Thật là rắc rối khi họ đã hiểu lầm tôi về việc ấy.

Vì vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ, nhưng vì một lí do nào đó, điều ấy dường như đã làm tổn thương tính khí của Walter. Anh ta đập mạnh cốc của mình lên bàn và bắt đầu la hét.

「Ngừng ngay cái kiểu cười như vậy nhanh! Cậu đang khiến tôi hơi bực rồi đó!」

「 Hả? 」

「 Nếu cậu vẫn cứ còn keo kiệt như vậy, điều ấy sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của mọi người trong Blue Beyond! Cậu tự nên biết điều mà xem xét lại bản thân đi! 」

「 Đừng nói điều vô nghĩa! Chính anh ở đây mới là người reo hò ầm lên khi nhận được 5 triệu đấy! Thế thôi cũng đủ thấy được cái lập luận đầy sự tự kỉ đó giờ đang vả lại thẳng vào mặt anh đấy!」

「Không phải tự nhiên khi vui mừng về phần thưởng chúng ta nhận được sao!? Không như cậu, tôi đếch có tham lam và thèm muốn đống phần thưởng ấy!」

Cách suy nghĩ của anh ta y hệt với một đứa trẻ, bất chấp cho cái thân hình đồ sộ như thế nào đi nữa, bên trong của anh ta tương phản lại hoàn toàn. Quả thực , y như điều mà tôi đã nói từ trước, thật là vô ích nếu cứ cố gắng lập luận nghiêm túc với một người đang say. Thế nhưng, vẫn có một số phương pháp thích hợp để đối phó với những dạng người kiểu như thế này. Đó là phải cư xử thật nhẹ nhàng và từ tốn.

「Ồ, đúng rồi đó. Mọi việc là do lỗi của tôi. Quý ngài Walter đây quả là luôn nói những điều đúng đắn. Hoàn toàn không có một kẽ hở nào để có thể phản biện lại. Thật sự, quá mức ấn tượng」

「Thái độ gì vậy? Cậu nên nhớ là cậu đang nói với người lớn hơn mình tới 2 tuổi đấy!」

Tôi ném cho Walter một cái nhìn lạnh như băng khi anh ta đang ngày càng trở nên kích động hơn.

「Tuổi tác thì liên quan gì ở đây? Chả nhẽ anh sẽ ngoan ngoan vâng lời bất kì ai, miễn là người đó nhiều tuổi hơn anh? Nực cười, khả năng là tất cả đối với một tầm thủ. Việc anh dùng tuổi tác của mình làm lá chắn và cố gắng buộc người khác phải đồng ý với quan điểm của mình, liệu anh có thấy điều đó khá là ngây thơ không, hở, ngài Walter trẻ?」

「C…Câ...Cậ...CẬU...」

Tức giận trước lời nói của tôi, mạch máu trên trán anh ta nổi lên, nhô cao ra như thể sắp tứa ra máu vậy. Ngay sau đó, anh ta bật dậy, đá phăng chiếc ghế của mình sang một bên và trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt đầy hung dữ.

「Đừng cố gây sự với tôi, Noel! Điều duy nhất cậu có thể làm được ở đây là đứng ở sau chỉ dẫn cho bọn tôi! Một kẻ chỉ biết chọn những nơi an toàn để núp lùm như cậu thì đừng có mà bon chen!」

「À vâng, vâng, tất cả là nhờ có ngài Walter đây mà tôi luôn có những khoảng thời gian thật thoải mái. Wow, tôi thực sự tán thưởng về điều ấy đấy. Khi anh chiến đấu, tôi còn tưởng đó là một vị hung thần nào đó chứ! Thật là khác biệt khi so nó với một kẻ kém cỏi như tôi, người chỉ có thể đưa ra nhưng chỉ thị! Yo, anh thực sự là tầm thủ của mọi tầm thủ luôn á! Hyuu~ Anh thật tuyệt vời! 」

Dù đã cố tỏ ra nịnh nọt với anh ta, Walter càng lúc càng cáu hơn, tên đó nghiến hàm răng của mình mạnh đến mức tôi nghĩ chúng sẽ gãy mất. Thân hình của anh ta lúc này run lên bần bật tựa như một chú gà con mới sinh.

「…Noel, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lí rồi chứ? 」

「Này này, lại gì nữa đây? Chả lẽ năng lực thực tế của anh nhỏ bé đến mức không thể nhận lấy lời khen ngợi ấy của tôi được sao? Chả phải chính mồm anh nói các tầm thủ phải là những người đầy kiêu hãnh hay sao? Hay anh đơn thuần chỉ là một thằng nhóc trong cái cơ thể to cồng kềnh ấy? Anh có muốn được tôi hát ru cho nghe hay nhẹ nhàng vỗ về không? Ôi~Walter bé nhỏ, một cậu nhóc như anh thì nên có phép cư xử cho đúng mực chứ ~」

「Tôi...tôi sẽ... tôi sẽ giết cậu!」

Cuối cùng thì sự kiên nhẫn của Walter cũng đã tới giới hạn, anh ta đưa tay ra định tóm lấy tôi. Còn tôi thì đứng cười khẩy vì biết mọi chuyện đang diễn ra đúng theo dự kiến của mình.

Ổn cả thôi, cứ nhào vô mà kiếm ăn! Đừng nghĩ rằng vì bản thân là tiên phong nên anh ta có thể thắng được tôi trong khi đang say quắc cần câu như thế. Tôi vốn đang cực kì bực mình với giọng điệu vô cảm của tên ấy từ nãy đến giờ rồi. Hẳn là tôi có thể biến anh ta thành một cái bao cát hạng nhất đấy.

Khi tôi đứng dậy và chuẩn bị thủ thế, Lloyd, người nãy giờ đang im lặng quan sát, bỗng chợt đứng ra giữa chặn lại.

「Thế là đủ rồi! Cả hai người nên tự kiểm điểm lại mình đi!」

Cả hai chúng tôi đã bị mắng. Mặc dù sau cùng thì tôi đã có được một cơ hội tốt để đập bẹp Walter, nhưng khi người lãnh đạo lên tiếng, mọi chuyện đành phải kết thúc một cách vui vẻ, dù là khiên cưỡng.

Với một cái tặc lưỡi, Walter quay lại chỗ ngồi của mình và vung tay lên khi anh ta ngồi xuống.

「Cả hai người thực sự đều là những kẻ ngốc…」

Tania thở dài khi Lloyd đặt tay lên vai cô ấy để trấn an cô. Cả hai người đã là người yêu của nhau. Dù bản thân nghĩ rằng không nên có bất kì một sự lãng mạn thừa thãi nào trong một tổ đội, nhưng đây không phải là nơi mà tôi có quyền lên tiếng nên đành nín thinh.

Nhân tiện, Walter cũng đã phải lòng Tania. Nhưng người mà Tania muốn kết đôi không phải là một tên nghiêm nghị và vạm vỡ giống anh ta, mà là một người đàn ông sang trọng, lịch thiệp, Lloyd.

Đúng là không gì rắc rối hơn một mối tình tay ba.

「Tới lúc phân chia phần thưởng rồi. Mở nó ra đi」

Lloyd nở nụ cười sảng khoái sau khi có thể kiểm soát được tình hình. So sánh nụ cười rạng rỡ ấy của Lloyd với vẻ mặt nhăn nhó của Walter, tôi đoán là mình cũng sẽ chọn về bên Lloyd nếu tôi mà là Tania.

Truyện Chữ Hay