Solo: Clay
______________
「Đừng để bản thân bị coi thường」
Đó là câu nói cửa miệng của ông ngoại tôi, người từng là một tầm thủ.
Tầm thủ - nghe qua cũng đủ hiểu, họ là những người lấy việc thăm dò, tìm kiếm để trở thành nguồn cung cấp kế sinh nhai cho bản thân.
Mục tiêu của họ có thể là kho báu đang ngủ yên bên trong các đống đổ nát, đôi khi còn là những tàn tích, sinh vật vô danh hoặc thậm chí cả bọn tội phạm.
Nhưng nếu nói đến cách tốt nhất để kiếm tiền bằng cái nghề này, chắc chắn phải là đi thám hiểm bên trong các Abyss.
Ở đó, người ta phải đi khám phá những vùng đất và các tòa nhà đã bị biến đổi thành Abyss, thứ được tạo ra khi thực giới liên kết với The Void (quỷ giới), đồng thời săn lùng để tiêu diệt những con quái thú (demon) lọt ra tràn vào thế giới thực. Dần dà những công việc như vậy đã là một hoạt động mà bất kì tầm thủ nào cũng phải trải qua, tới mức nó đã trở thành một khái niệm để định nghĩa cho nghề nghiệp của họ mỗi khi được ai nhắc tới.
Còn về Abyss, nó sẽ không ngừng mở rộng, ăn mòn từng phần của thế giới nếu mà không được ngăn chặn, vì vậy, các quốc gia cực kì khuyến khích và hỗ trợ nhiệt tình cho mọi hoạt động của các tầm thủ. Bởi muốn làm sạch một vùng đất đã bị ô uế do Abyss, những con demon (TN: gọi thế này cho thuận chứ quái thú nghe chán lắm) trong đó phải bị tiêu diệt sạch, và muốn làm được điều đó thì không ai phù hợp hơn là các tầm thủ, chuyên gia trong lĩnh vực này.
Hơn nữa, những thứ mà một con demon để lại sau khi bị tiêu diệt là nguyên liệu rất quan trọng, phục vụ nhiều cho việc nghiên cứu và phát triển các công cụ tiên tiến của nền văn minh nhân loại– các công cụ ma pháp.
Giờ đây, ở thời kì mà ngay cả những con tàu có thể bay trên trời – khinh khí cầu – cũng đã trở thành hiện thực, người dân có thể có một cuộc sống sung túc tột bậc, tận hưởng mọi tiện ích do những công cụ ma pháp đem lại, thì việc nguồn cung nguyên liệu cho mấy thứ đó là rất cần thiết. Vì vậy, các tầm thủ nhanh chóng nổi lên như một ngôi sao của thời đại này, nhiều người trong số đó còn trở nên giàu có, thu được nhiều tiếng tăm, danh vọng chỉ nhờ sức mạnh của bản thân mình.
「Noel, là một người đàn ông, cháu không thể để mình bị kẻ khác khinh thường」
Ông của tôi từng là một tầm thủ rất có tiếng tăm ở Etorai, kinh đô của Đế chế Werunant. Không chỉ thế, ông còn được rất nhiều người tôn sùng, coi như là biểu tượng cho sức mạnh của nhân loại – một anh hùng .
「Noel, hãy trở thành một người đàn ông mạnh mẽ tới mức buộc tất cả những kẻ khác phải luôn tỏ rõ sự tôn trọng với cháu」
Bàn tay rắn chắc tựa như đá của ông, từ đó có thể thấy được những vết tích từ lúc ông còn là một tầm thủ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi.
Job của ông là [Chiến binh], và quả không phụ lòng cho cái tên đó, thân hình của ông to lớn và vạm vỡ như người khổng lồ vậy.
Nói đến Job, giải thích chút nó là thứ chỉ được phát hiện thông qua thẩm định, nó cho thầy tiềm lực phát triển của một cá nhân bất kì, giới hạn về khả năng thể chất cũng như các kĩ năng mà họ có thể sử dụng. Tất cả mọi người đều bắt đầu Job của mình từ rank C, nhưng bằng việc chăm chỉ luyện tập cộng thêm tài năng thiên bẩm, hạng của họ có thể được tăng lên.
Lấy ví dụ về một loại Job phổ biến như kiếm sĩ chả hạn, hệ thống tăng hạng của họ có thể được hiểu như sau:
Rank C: Kiếm sĩ -> Rank B: Đấu sĩ -> Rank A: Kiếm sư.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, trong một số trường hợp đặc biệt cực kì hiếm, có những người đã vượt qua rank A để đạt tới được rank EX . Ông của tôi là một trong số họ. Đại khái, hệ thống tăng hạng của ông nó kiểu như thế này:
Rank C: Chiến binh -> Rank B: Tiên phong-> Rank A: Berserker -> Rank Ex: Kẻ hủy diệt
Bản thân việc đạt được hạng cao hơn không có nghĩa là nó thay đổi đi bản chất của Job từ đầu mình nhận được, cái khác biệt ở đây là các chỉ số của cơ thể và số lượng những kĩ năng có thể sử dụng sẽ tăng lên rất nhiều sau mỗi lần hạng thay đổi.
Nếu có thể diễn tả ra một cách gần đúng về sức mạnh của mỗi hạng, thì ở Rank C sẽ ngang với người bình thường, Rank B là siêu nhân, Rank A sẽ vượt qua tiêu chuẩn mà nhân loại có thể hiểu được, còn khi đạt được rank EX, người đó sẽ trở thành một tồn tại đã gần chạm tới ngưỡng cửa của những vị thần.
Hồi còn trẻ, ông tôi quả thực là rất mạnh mẽ, thô bạo nhưng cũng đầy kiêu ngạo.
Tuy nhiên, ai mà ngờ được người như vậy lại đi yêu bà của tôi, một phụ nữ dù vô cùng xinh đẹp và tốt bụng nhưng cơ thể thì lại rất yếu đuối, mỏng manh.
Với tình yêu thương bà ngoại vô bờ bến, ông quyết định nghỉ hưu và rời bỏ không khí ô nhiễm của kinh đô để chuyển về sống ở vùng nông thôn. Ở đó, với số tài sản tích cóp được của mình, ông mua đất, thuê người làm và bắt đầu kiếm sống bằng nghề nấu rượu.
Nhìn vào cuộc sống của ông lúc bấy giờ có thể nhận thấy được ông đang có một nơi lí tưởng để nghỉ hưu. Sống một cuộc sống chậm rãi nhưng thanh bình.
Và như vậy, ông nội, người được người khác kính sợ gọi với danh xưng Over Death (Quỷ bất tử) đã trở thành một người đàn ông trung niên điển hình hết lòng vì gia đình kể từ sau khi chuyển đến ở nông thôn.
Cả hai người yêu nhau hết lòng hết dạ, là một cặp vợ chồng có cuộc sống đắm chìm trong hạnh phúc hôn nhân.
Nhưng vui vẻ chả được bao lâu thì tai ương đã ập tới, bà đã qua đời ngay sau khi vừa hạ sinh ra mẹ của tôi.
Cơ thể bà vốn dĩ rất yếu ớt, điều đó đã định trước rằng bà không có khả năng sinh nở, vì vậy, với ngoại, việc sinh đứa bé ra giống như một trận chiến vô vọng với cái chết là điều không thể tránh khỏi.
Gạt đi nỗi đau từ cái chết của người mà ông yêu thương nhất, không để bản thân chìm trong tuyệt vọng, ông vực dậy, quyết tâm nuôi dưỡng món quà mà bà đã để lại cho mình.
Những nỗ lực của ông dần được đền đáp khi mẹ tôi lớn lên và trở thành một người phụ nữ cực kì lộng lẫy. Bà có ngoại hình giống hệt ngoại hồi còn trẻ, chỉ khác mỗi màu tóc và đôi mắt. Bà ngoại có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh lục, còn mẹ tôi thì lại thừa hưởng mái tóc đen cùng đôi mắt màu hạt dẻ của ông.
Vì Job của mẹ tôi thuộc về loại hình chuyên sản xuất, nên khi trưởng thành, bà quyết định làm việc trong nhà máy rượu của ông, rồi sau đó kết hôn với cha của tôi, đồng thời cũng là người bạn thuở nhỏ của bà.
Ít lâu sau đó thì tôi ra đời, khởi đầu cho một cuộc sống gia đình bốn người hạnh phúc, vui vẻ bên nhau.
Đó đáng lẽ là những gì sẽ phải xảy ra, tuy nhiên, kí ức của tôi về gia đình vô cùng mập mờ, không rõ ràng.
Kí ức sớm nhất mà tôi còn nhớ được là khung cảnh ông ngoại dù đã lớn tuổi nhưng vẫn còn vạm vỡ vừa khóc nức nở vừa ôm lấy tôi vào lòng, lúc đó tôi cảm thấy thật ấm áp.
Còn cha mẹ tôi thì đã qua đời trong một vụ tai nạn xe ngựa trước khi tôi đủ lớn để hiểu được những gì đang xảy ra xung quanh mình.
「Noel, cháu thật là một đứa trẻ đáng thương...nhưng đừng lo, cháu vẫn còn có ông, ông sẽ không bao giờ để cháu ở lại một mình đâu. Ông... nếu là ông, ông chắc chắn sẽ không chết cho dù có chuyện gì xảy ra! Ông thề dưới danh nghĩa cái tên Over Death! 」
Nhiều người đồn rằng những điều đó xảy ra là do lời nguyền từ demon, bởi vì ông đã tàn sát chúng quá nhiều và hình thành nên lời nguyền khiến gia đình ông phải chết trẻ.
Tất nhiên, ông không để những kẻ rêu rao tin đồn ấy được yên. Dù không đến mức chết người nhưng với quả đấm sắt của mình, ông dễ dàng nhồi cho từng tên, từng tên một ăn đủ số lượng hành mà những tên đó đáng lẽ phải ăn trong cả đời.
Và sau mỗi lần như thế, ông đều chốt lại bằng một câu nói quen thuộc của bản thân:
「Là một thằng đàn ông, cháu không được để mình bị coi thường. Danh dự của cả gia đình phải được đặt lên hàng đầu」
Tôi vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên mà ông nói tôi nghe câu đấy, đó là vào buổi đêm sau khi ông nổi xung lên và dần bọn nhóc đã bao vây hòng trêu trọc tôi là một đứa trẻ bị nguyền rủa ra bã.
Ông ngoại cũng thường kể cho tôi nghe những câu chuyện từ lúc ông còn hoạt động với tư cách là một tầm thủ. Trong mắt tôi hồi ấy, ông và những người đồng đội của mình chính là những vị anh hùng đích thực
Nhờ lớn lên cùng với những câu chuyện kiểu như vậy nên việc tôi ngưỡng mộ các tầm thủ là điều hiển nhiên.
「Noel, dù bề ngoài cháu có giống hệt mẹ của mình, nhưng ông có thể nói rằng, khác với mẹ cháu, người không có nó, cháu sở hữu trong mình tố chất để trở thành một tầm thủ giống như ông 」
Và quả đúng như những điều ông đã nói, ở buổi thẩm định của tôi hồi 10 tuổi, Job của tôi đã được xác nhận là thuộc về loại có thể chiến đấu.
Nhưng cái Job đó lại là một thứ khác rất xa so với những gì mà tôi đã hi vọng.
[Diễn giả] - một Job có nhiệm vụ chính là hỗ trợ cho các party (tổ đội).
Bằng việc nói ra những từ có khả năng buff cho những người khác, vai trò của Job [Diễn giả] là nâng cao khả năng chiến đấu tổng thể của cả một party. Hay hiểu cách khác thì là một Buffer.
Thành thực mà nói, Job mà tôi mong ước có là [Chiến binh]. Không phải chỉ bởi nó là Job giống với ông ngoại của tôi, mà còn vì nó là một Job có thể thành thục trong cả việc tấn công lẫn phòng thủ đồng thời cho phép chiến đấu một cách rất ổn định.
Ngược lại, những người mang Job chuyên biệt cho việc hỗ trợ kiểu như [Diễn giả] mặc dù có thể buff cho đồng đội rất tốt đi nữa, thì khả năng chiến đấu của họ thực sự quá kém, kém nhất trong số các loại hình kiểu chiến đấu. Họ thậm chí còn không thể tự mình đơn chiến mà bắt buộc phải luôn đi kèm với một tổ đội. Nói thẳng ra, [Diễn giả] là một Job vứt đi.
Kể cả khi họ có được một tanker trong party của mình đi chăng nữa, thì việc một tầm thủ không thể tự vệ cũng đã là một điểm yếu nghiêm trọng rồi. Do đó mà trong cộng đồng các tầm thủ, buffer thường bị cười nhạo vì là lũ có Job yếu ớt nhất.
Càng nghĩ về những điều đó, tôi lại càng muốn khóc hơn.
Thấy vậy, ông ngoại vẫn cứ cười sảng khoái và vỗ về cái đầu đang chán nản của tôi.
「Gahahaha! Đừng khóc, Noel! Dù là [Diễn giả] hay cái khác, ta chắc chắn vẫn sẽ huấn luyện cháu để trở thành một tầm thủ giỏi nhất! Cứ tin tưởng vào ta!」
Tin tưởng vào một tương lai tươi đẹp mà ông đã vẽ ra trước mắt, thứ được đảm bảo bằng lời hứa của một anh hùng, tôi bắt đầu cuộc đào tạo của mình để trở thành một tầm thủ.
Có thể nói, khóa đào tạo thực sự quá khắc nghiệt. Người ông hiền lành, luôn cùng tôi đi vệ sinh vào ban đêm do tôi sợ ma, đã hoàn toàn biến mất.
Thay vào đó, người đứng trước tôi lúc bấy giờ, là một tầm thủ, một người có danh hiệu Over Death, một người đã làm thịt rất nhiều những con demon khổng lồ, khiến ngay cả đồng nghiệp của ông cũng phải sợ hãi mỗi khi nhắc đến.
「Đứng lên ngay, Noel! Bọn demon sẽ không chờ đợi cháu đâu! Dù có đang mang bao nhiêu vết thương đi nữa, hãy đứng dậy ngay lập tức và sốc lại tinh thần chiến đấu của mình! Cháu còn định ngủ đến bao giờ nữa! Đứa đồ đệ ngu ngốc này!」
Mặc cho việc tôi thường xuyên bị thương và gục ngã chỉ bởi ăn một cú đá của ông, thậm chí ở giai đoạn ban đầu, tôi còn nôn mửa mỗi ngày và đi tiểu ra máu rất nhiều lần, thì cuộc huấn luyện địa ngục ấy vẫn cứ diễn ra đều đều từ sáng sớm đến tối muộn.
Tuy vậy nhưng kể cả có đau đớn hơn đi chăng nữa, tôi vẫn đặt trọn vẹn niềm tin vào ông ngoại, bởi dù rất nghiêm khắc, nhưng rất rõ ràng rằng ẩn trong đó là một tình yêu thương và sự lo lắng rất lớn mà ông ngoại đã dành cho tôi.
Hơn nữa, như ông đã luôn nói, lũ demon sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến khả năng của tôi. Nếu chểnh mảng luyện tập và vẫn yếu ớt như trước, thì cho dù đã trở thành một [Diễn giả], tôi chắc chắn vẫn sẽ chết ngay sau đó.
Nên đó là lý do mà tại sao ông ngoại, người không muốn tôi phải chết, đã điên cuồng huấn luyện tôi mọi phương thức chiến đấu mà một [Diễn giả] phải có, đồng thời tôi cũng cố hết sức mình để học được chúng dù là có hơi vô vọng.
Cứ như vậy, bốn năm đã trôi qua kể từ lúc tôi bắt đầu được đào tạo. Những lời dạy của ông ngoại cuối cùng đến nay đã thu lại được kết quả, trái tim, kĩ thuật và vóc dáng của tôi đều được tinh chỉnh lại hoàn toàn, tôi cũng đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc trước khi tập luyện.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì ngay cả với Job là [Diễn giả], khá chắc kèo là tôi vẫn sẽ trở thành một tầm thủ vĩ đại không thua gì ông của tôi.
Tuy nhiên, để được chấp thuận trở thành một tầm thủ chính thức, trước tiên tôi cần phải đạt 15 tuổi và có được sự công nhận từ một người trưởng thành. Cho nên, việc bây giờ tôi cần làm là tiếp tục cuộc huấn luyện của mình dưới sự dẫn dắt của ông ngoại và kiên nhẫn chờ ngày đó đến.
Nhưng, một tai nạn đã bất ngờ ập đến vào ngày hôm ấy.
「Cháu có nghe thấy ta nói gì không, Noel! Cháu tuyệt đối không được rời khỏi chỗ này!」
Ông ngoại, người luôn toát ra một khí chất cực kì nam tính, đã đưa tôi cùng những hầu vào hằm trú ẩn với một gương mặt kinh hoảng tột độ mà tôi chưa bao giờ từng thấy trước đây.
Đêm ấy, đột nhiên, thị trấn nơi tôi đang sống bị biến thành Abyss.
Vốn Abyss để hình thành được phải cần một lượng mana nhất định tích tụ lại trong không khí, do đó, mỗi một nơi có người sinh sống đều phải thực hiện một nghi lễ định kì để phân tản số mana đó, nhưng vì một lí do nào đó mà buổi lễ diễn ra không được êm xuôi, kết quả lại khiến cho dòng chảy mana bị đảo nghịch, tụ lại lớn đến mức khó tin.
Điều tai hại hơn là, khi ông ngoại sử dụng thiết bị đo lường của mình để kiểm tra, độ sâu mà nó hiển thị ở mức nguy hiểm trên 12 và sát mức 13. Nếu mức độ liên kết của Abyss với Void càng lớn, thì có nghĩa là nơi đó càng nguy hiểm, rất nhiều quái vật mạnh khủng khiếp sẽ tràn ra từ cái chỗ đó.
Nói cách khác, thị trấn của chúng tôi đã trở thành một vùng đất của tai họa. Ngay cả với một tầm thủ nghiệp dư như tôi cũng hiểu được rằng, con demon đóng vai trò làm lõi của cái Abyss này, là thực thể mà được các tầm thủ gọi là [Lord].
Giờ đây chẳng còn dấu hiệu gì của một thị trấn tôi từng quen thuộc nữa, chỉ còn lại là một địa ngục rực lửa đang từ từ mở rộng kích thước của bản thân ra. Trên bầu trời của Abyss, mặt trăng lúc này đang tỏa ra thứ ánh sáng màu đỏ rực, có lẽ do bị ảnh hưởng của loại mana đặc biệt của nơi đây.
Trong cái khung cảnh đáng sợ này, liên tục vọng lên âm thanh gầm rú của bọn demon đang săn mồi, ngay sau đó là tiếng thét chói tai đầy thống khổ của những nạn nhân đang bị chúng nhắm vào.
「Đừng lo gì cả, ông ngoại chắc chắn sẽ có thể bảo vệ được con dù có phải hi sinh cái tính mạng này」
Với đầy đủ trang bị trên người, ông nở một nụ cười khích lệ tinh thần của tôi, sau đó ra ngoài một mình và đóng cửa hầm lại, để lại tôi đang mặc sức kêu gào can ngăn ông.
Vì Abyss đã mở rộng ra toàn bộ các khu vực xung quanh, nên việc đưa tôi và người hầu trốn thoát được khỏi nơi đây là cực kì khó khăn, ngay cả khi đó là ông ngoại. Ngoài ra, dù cho tất cả mọi người đều đã đi ẩn nấp và chờ đợi trong các hầm trú ẩn, thì hi vọng mong manh về một cuộc giải cứu kịp thời quả thật rất khó mà xảy ra.
Do đó, ông tôi quyết định rằng để nâng tỉ lệ sống sót của mọi người lên thì chính ông sẽ là người ra ngoài và đánh bại con quái đóng vai trò là lõi đấy.
Chẳng bao lâu sau, tiếng kêu thảm thiết của lũ demon đồng loạt vang lên, chả biết đó là âm thanh đến từ một trăm, hay hai trăm con, tôi chỉ biết rằng có vẻ như tất cả chúng đều bị ông tôi dùng cây rìu chiến của mình xả ra làm đôi chỉ với một phát duy nhất. Nhưng kể cả với điều đó đi nữa thì sự bất an của tôi vẫn cứ tăng lên dần theo thời gian.
Vào lúc ấy, tôi lo lắng rằng, không biết đã có bao nhiêu con demon lọt vào thế giới này. Và tôi sợ, từ sâu thẳm trong trái tim mình, sức mạnh của cái thứ gọi là [Lord] có khả năng chỉ huy được tất cả đám quái vật ấy.
Dần dà, từ chỗ của những con demon đã chết, ầm lên một thứ âm thanh dữ dội, khốc liệt vốn chỉ tồn tại trong những cuộc đấu mang tầm quy mô mà không một ca từ nào có thể miêu tả được.
Vậy là, trận chiến giữa ông và Lord đã bắt đầu khai màn.
Cuộc chiến ác liệt đó kéo dài cỡ chừng hàng tiếng đồng hồ bỗng đột nhiên ngừng lại, không khí u ám đặc trưng của Abyss cũng đã có dấu hiệu tan dần.
Tin rằng ông ngoại đã chiến thắng, tôi nhanh chóng lao ra khỏi hầm trú ẩn.
Ở bên ngoài lúc này mặt trời đã mọc, khu vực xung quanh đã trở thành bình địa, đất đai cháy xém đen thui vì bị ngọn lửa càn qua suốt đêm, xác người và demon nằm ngổn ngang chất đống khắp nơi.
Và ngay kế đó, tôi đã thấy...
Người ông của tôi gục ngã, cơ thể bê bết máu, bị mất phần thân dưới cùng với cánh tay phải.
Tôi vội vàng chạy đến vực ông dậy trong vòng tay của mình, nhìn ông cố gượng để nặn ra một nụ cười.
「… Có vẻ như ta đã quá già để làm những việc như thế này rồi. Thật nực cười khi ta vẫn nghĩ mình còn là Over Death … 」
Vừa nghe ông nói tôi vừa khóc. Tôi khóc thật to như thể đang cố trút hết số nước tôi có trong người vậy. Với bàn tay còn lại của mình, ông ngoại nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
「Noel thật là một đứa trẻ hay khóc, nhìn cháu bây giờ thật sự rất giống với ta ngày xưa 」
Nói đoạn, ông hơi ngừng lại nhìn tôi và lần này trong đôi mắt đó có pha thêm một chút sự lo lắng.
「… Đây là cái kết mà mọi tầm thủ đều phải nhận. Chừng nào cháu còn chiến đấu để kiếm sống, cháu sẽ luôn luôn được đồng hành cùng với cái chết. Noel. Ngay cả khi như thế, cháu vẫn còn muốn trở thành tầm thủ chứ? Để rồi lại tiếp tục bước trên con đường giống với gã già khờ này? 」
Tôi ngừng khóc và lau đi những giọt nước mắt của mình. Tiếp đó, nở một nụ cười rộng hết cỡ với ông ngoại, tôi gật đầu lia lịa.
Nếu được nói thật, tôi thực sự đã sợ đến chết khiếp, thậm chí còn không giữ nổi bình tĩnh để mỉm cười, cái tôi muốn bấy giờ chỉ là được ôm chặt lấy ông, khóc thật to để ông không chết, để ông không bỏ tôi lại một mình.
Nhưng tôi không muốn để ông nội nhìn thấy một mặt yếu đuối như vậy của mình. Ông dù bị thương rất nặng nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ, là cháu trai của ông, tôi chắc chắn phải thật cứng rắn cho ông yên lòng.
Bởi tôi vẫn còn chưa kịp trả nợ cho ông... Thậm chí còn chưa được một chút nào...
「…Ta hiểu rồi. Vậy thì, hãy trở thành một tầm thủ bất khả chiến bại. Hãy trở thành một người đàn ông không bao giờ đem đến sự xấu hổ cho cái tên Stollen của chúng ta. Đó là điều mà ông đã luôn mong mỏi ở cháu」
Ông ngoại nhìn thẳng vào mặt tôi đồng thời vỗ về đầu tôi thêm một lần nữa.
「Noel, cháu có thể hứa với ta về điều đó không?」
「… Cháu hứa. Cháu chắc chắn sẽ trở thành tầm thủ mạnh mẽ nhất 」
「 Hahaha, thế… thế mới là cháu trai của ta chứ… Noel… Ngay cả khi… cháu không thể… giữ được … lời hứa… ta vẫn sẽ… luôn luôn… yêu… cháu… 」
Và rồi, người anh hùng vĩ đại nhất đã ra đi yên bình trong vòng tay của tôi.
Hai năm sau, thừa hưởng ý chí từ ông ngoại đáng kính của mình, tôi – Noel Stollen, giờ đang sống ở kinh đô với tư cách là một tầm thủ.