Chương 6: Tình huống càng lúc càng tồi tệ
Tôi quay mặt lại trừng mắt nhìn Tiểu Cần một lần nữa, nhưng cô nàng lại đang giả vờ rằng mình là một học sinh ngoan ngoãn chỉ biết chăm chú nghe giảng. Cô ấy thực sự biết rằng tôi đang nhìn chằm chằm vào cổ, nhưng vì đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ tôi, cô ấy đang cố diễn như mình là một cô gái với nhiều suy tư lo lắng trong tâm trí lắm vậy.
“Khỏi cần phải chờ câu trả lời của tôi nữa, tôi nhất quyết không bao giờ làm bạn trai của cô!”
Tôi nói với cô ấy những lời đó một cách to và rõ ràng nhất có thể, và tôi cũng xé toạc mảnh ghi chú mà Tiểu Cần đưa cho tôi thành những mảnh nhỏ.
Mong sao cho trái tim thiếu nữ của cô nhanh chóng mà vỡ vụn đi!
“Nhưng, nhưng tớ đã mặc váy dài rồi mà! Cậu có biết tớ cần phải có bao nhiêu quyết tâm không! Tớ đã mặc nó chỉ đặc biệt dành cho cậu thôi đó, Diệp Lân”
Tiểu Cần đang thực sự hoảng loạn như thể cô ấy chưa bao giờ ngờ được rằng cô ấy sẽ bị tôi từ chối thêm một lần nữa.
“Này, thêm hai chữ ‘bạn học’ trước khi gọi tên của tôi! Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi tôi rất là không ưa cô! Và sự thật này chẳng liên quan gì tới cách cô trưng diện đâu! Đúng vậy, tôi rất là ghét cô! Tốt nhất là cô nên biến đi đâu đó cho khuất mắt tôi!”
Đón tấn công nhân ba sát thương này có lẽ đã đủ làm cô ấy bị sốc
Đúng như tôi dự đoán,đôi mắt của cô ấy bắt đầu tối sầm lại và biểu cảm thì cứ như bị ai vứt bỏ vậy
Cô ấy đã im lặng hơn 10 phút rồi
10 phút hơn nữa là tiết học của chúng tôi sẽ kết thúc.
Bây giờ đến lượt Tiểu Cần mới là người nằm bần thần trên bàn học. Cô ấy nhìn tôi một cách đau khổ làm tôi cứ lo lắng rằng cô ấy sẽ khóc toáng lên trong lớp.
“Cậu chỉ đang… chơi đùa với cảm xúc và thân xác của tớ!”
Cô ấy lẩm bẩm. Kết hợp với biểu hiện hiện tại của cô ấy tôi phải thừa nhận việc này có sức sát thương khá cao.
“Này, này, dừng dừng lại ngay! mọi người sẽ hiểu lầm tôi mất! Tôi không nhớ là tôi đã làm bất cứ việc gì như là chơi đùa với cơ thể của cô.”
“Tóc không phải một phần cơ thể tớ sao? Tớ đã để tóc dài vì cậu! Tớ chỉ thích để tóc ngắn thôi! Mái tóc dài của tớ lúc nào cũng bị đè xuống khi tớ cuộn người lại trong giấc ngủ hết.
Không ai yêu cầu cô phải để tóc dài cả, hơn nữa tóc cô chẳng phải nên được coi là ngắn sao, đừng có đem tóc con trai ra mà làm thước đo so sánh chứ.
Có một điều lạ lùng là, tại sao tôi lại bắt đầu thích nhìn cô ấy giận dữ nhỉ? Có phải là do cô ấy có sức hấp dẫn của Tiểu Bá Vương không? hay là do tôi nhớ kẻ thù cũ của mình!
Khi tôi còn đang bối rối, Tiểu Bá Vương bắt đầu nấc những tiếng khóc nhè nhẹ với đầu nằm kẹt giữa cuốn sách giáo khoa. Mặc dù tiếng khóc không lớn lắm nhưng so với cái giọng giảng bài uể oải của thầy Vu, nó chẳng khác nào tiếng còi báo động không kích cả.
“Thầy ơi, có ai đó đã làm học sinh mới phải khóc!” Nữ lớp trưởng Thư Sa đứng lên báo cáo. Cô ấy ngồi ở hàng cuối cùng, bên phải lớp học, vị trí ở gần cửa sau. Về cơ bản là nó đối xứng so với chỗ ngồi của tôi. Đó không hẳn là một chỗ ngồi tốt, nhưng cô ấy đã tự nguyện nhường chỗ ngồi trước đó của mình cho một bạn học có thị lực kém hơn.
Tôi đã quên đề cập đến chuyện này, nhưng Thư Sa là một trong số ít những người trong lớp 2-3 đủ can đảm để đứng lên đối chọi lại với tôi.
Thị lực của cô ấy tốt đến mức có thể so sánh với mắt của 'Hawkeyes' trong Avengers
Cùng với đôi mắt sắc lẹm, mái tóc cô ấy đen dài óng ả và mang khí chất của một người chị cả. Đôi khi, cô ấy còn mang thần thái có vẻ còn giống một giáo viên hơn là giáo viên thực sự của chúng tôi.
Bởi vì là một người chị của một cậu em trai , cô ấy dường như nắm rõ cách sai khiến những thằng con trai xung quanh trong lớp. Mặc dù cô ấy thường chẳng bao giờ đưa ra bất kỳ yêu cầu quá mức nào, nhưng nó vẫn mang lại cho tôi một cảm giác tồi tệ không thể giải thích được.
À phải rồi. Trong hệ thống phân vai của lớp tôi, vai trò của cô ấy là ‘Ác quỷ công lý’
Cô ấy sẽ luôn luôn tìm kiếm sự bình đẳng và cố gắng cố gắng bảo vệ lợi ích của mọi người, mặc dù điều này chẳng khác nào nhiệm vụ bất khả thi, chả phải sao? Nhưng cũng bởi vì cái tính cách đó mà Thư Sa được tất cả mọi người yêu mến không chỉ cả nam lẫn nữ. Có cả khối thằng sẵn sàng đáp lại tiếng gọi của cô ấy, giống như mấy con chó trung thành quẫy đuôi dưới chân của nữ hoàng, toàn một lũ yếu đuối.
Nếu một ngày nào đó Thư Sa và tôi bỗng trở nên xung đột, dám cá mấy con chó trung thành đó cũng có gan để cắn lại tôi lắm.
Nhưng thật sự tôi phải thừa nhận rằng Thư Sa làm lớp trưởng cũng mang lại một vài điều tích cực. Chẳng hạn, thường thì lớp học nào cũng sẽ có vài vụ bắt nạt, nhưng vì có cô ấy mà điều này tuyệt nhiên hiếm khi xảy ra ở lớp tôi.
Chờ đã, hình như nó vừa mới xảy ra luôn rồi
Bên cạnh đó, hình như tôi cũng là kẻ bắt nạt luôn
“Eh, em ấy đang khóc à, có phải em ấy cảm thấy mệt trong người không?” Thầy Vu rụt rè liếc nhìn tôi, nhưng lại lập tức đảo đi tránh giao tiếp bằng mắt. “Nhậm Tiểu Cần đã yếu đuối từ khi còn nhỏ, tất cả chúng ta đều phải nên quan tâm chăm sóc cho cô ấy”
Yếu đuối từ khi còn nhỏ? Sao ông ấy dám sử dụng cái thiết lập này một cách vô trách nhiệm như vậy? Kể từ khi còn nhỏ cô ấy đã mạnh hơn cả Tyson rồi!
Ngoài ra, thầy Vu rõ ràng đang ám chỉ rằng tôi nên ngừng bắt nạt cô ấy, nhưng nếu ông ấy nghĩ rằng cô ấy bị ốm sao ông không đưa cô ấy xuống phòng y tế luôn! Sao ông không nói thẳng ra những thứ trong đầu ông đi? Nếu ông ấy nói điều đó với tôi, tôi thậm chí còn có thể nhận lỗi.
“Em không nghĩ bạn học Tiểu Cần đang cảm thấy không khỏe”——Lớp trưởng chẳng để tôi có một giây để thở nào “Em nghĩ bạn học Diệp Lân đang bắt nạt cô ấy!”.
Thư Sa bắt đầu tròng trọc nhìn xoáy vào tôi với đôi đồng tử đen xuyên thấu của cô ấy, cái nhìn của cô ấy làm tôi bất an cứ như bị tay bắn tỉa nào đó nhắm vào đầu vậy.
Mặc dù Tiểu Cần trông khá đang thương khi nằm thút thít trên bàn, nhưng tôi cũng có vai trò của mình.
Nếu một người đàn ông chịu khuất phục, ông ta sẽ không bao giờ có thể ngóc cái đầu lên được nữa
Tôi bắt chéo chân và đáp trả lại cái nhìn của lớp trưởng, tỏ thái độ rằng tôi sẽ không khách khí.
Bây giờ tốt nhất là tôi nên diễn sao cho giống một nhân vật phản diện.
Với việc có lớp trưởng là đầu tàu, một làn sóng thảo luận riêng đã xảy ra trong lớp của tôi.
“Đúng vậy, tôi cũng đã thấy nó. Tôi nghĩ Diệp Lân đã đánh cô ấy bằng một cây thước… ”
“Quả nhiên không ai nên ngồi ở chỗ đó! Học sinh mới thật xui xẻo… ”
“Này, này” một cô gái thích buôn chuyện lẻo mép “Tớ nghĩ tớ đã thấy Diệp Lân đưa tay vào váy của học sinh mới…Thật biến thái!”
“Thật không thể tin được, tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta lại là loại người này! Chúng ta có nên ngừng việc mặc váy tới trường luôn không…”
Nó gần giống như một quả bom nổ chậm bên cạnh tôi vậy, các bạn cùng lớp gần như tức tôi đến chết.
Khi cả lớp sắp biến thành một mớ hỗn độn, thì một cậu bạn đeo kính ngồi bên phải Tiểu Cần đột nhiên giơ tay đứng dậy
“Đừng có bịa chuyện nếu mấy cậu không nhìn thấy gì!” Cậu ta chỉnh lại cặp kính gọng đen của mình và nói một cách tự tin như thể cậu ta có nội gián biết chính xác điều gì đang xảy ra vậy
Cậu ta được gọi là gì nhỉ? À tôi nhớ rồi con chó trung thành số một của nữ hoàng! Cậu ta thực sự sẽ bảo vệ tôi sao? Đúng là người tốt vẫn còn tồn tại trên cái thế giới này!
Cậu bạn đeo kính đợi cho đến khi tất cả sự chú ý đều đổ dồn hết vào mình. Sau đó cậu ta chỉ vào khoảng trống giữa tôi và Tiểu Cần như thể đó là hiện trường của một vụ án mạng, và lớn tiếng tuyên bố:
“Tôi đã nghe rõ tất cả những gì bạn học Nhậm Tiểu Cần nói rồi! bạn học Nhậm Tiểu Cần nói… Bạn học Diệp Lân chơi đùa với thân thể của cô ấy!!”
Thằng khốn?! Mày chỉ nghe được mỗi câu đó? Đừng có trích dẫn nó ra khỏi ngữ cảnh, tao không vô liêm sĩ đến mức không biết xấu hổ khi chơi đùa với cơ thể của một bạn nữ ngay trong lớp?!
Trong một tích tắc tôi bị bao vây bởi ánh nhìn khinh bỉ của tất cả mọi người
Bây giờ hình tượng của tôi ngoài giết cả chục người giờ còn thêm cả việc tôi đã từng chơi qua rất nhiều cô gái
Hình ảnh của một con sói đơn độc của tôi sẽ biến thành hình ảnh của một kẻ biến thái mất! Tất cả đều là lỗi của cô đấy Nhậm Tiểu Cần! cô sẽ chịu trách nhiệm cho việc này thế nào đây! Hình ảnh mà tôi đã miệt mài nỗ lực xây dựng trong suốt một năm học! Đừng có chỉ nằm trên bàn của cô và khóc! Tôi còn không biết cô ấy có đang thực sự khóc hay không? Cô ấy đang cười? Đó có phải là kiểu cười hai mặt độc ác không? Tôi đã bị cả lớp vu oan cho việc mà tôi còn chẳng làm!
Mặc dù lòng tôi đang dao động dữ dội như một cơn bão đủ mạnh để đánh chìm con tàu Titanic tận hai lần, nhưng bề ngoài tôi vẫn giữ được vẻ mặt bình thản. Giống khi thần cờ bạc bịp giở trò, bạn không được phép cho đối thủ đọc vị cảm xúc của mình
May mắn thay, tiếng chuông báo hết giờ đã vang lên kịp lúc trước khi nó biến thành một cuộc họp để chỉ trích tôi.
Thầy Vu vội vàng tan tiết và rời khỏi lớp học
Để khỏi phải dây vào mớ hỗn độn này, tôi chuồn vào nhà vệ sinh ngay khi hết tiết, dù sao thì cũng chẳng ai đủ gan để mà cản tôi lại cả
Trước khi rời khỏi lớp học, tôi thấy Thư Sa và hai cô gái khác chạy đến bên cạnh Tiểu Cần, có vẻ như họ muốn an ủi cô ấy.
Mặc dù cô ấy bị tôi bắt nạt, không phải cô ấy vẫn có thể kết bạn với người khác ngay vào ngày đầu tiên sao?
Không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy vui một chút vì điều đó
Nhưng trái với Tiểu Cần, ánh mắt của Thư Sa nhìn về phía tôi cực kỳ rất không thân thiện, khiến tôi phải bất giác nhanh chóng bước đi. Nếu cô ấy có đôi mắt đầy thù địch đó vào thời chiến quốc, có lẽ tôi đã bị một mũi tên găm vào đầu từ lúc nào đó rồi.
Hôm nay đường ruột tôi không được thông thoáng lắm, khỉ thật nó đau quá.
Phòng vệ sinh của trường nồng nặc mùi thuốc lá, hẳn là có vài thành phần cá biệt đã cúp tiết xuống đây làm vài điếu.
Tôi đang vừa ngồi xổm trong nhà vệ sinh vừa co thắt cơ bụng. Thì nghe được tiếng hai nam sinh đang trò chuyện ở phía bên ngoài trong khi đang giải quyết nỗi buồn.
“Này nghe nói lớp 3 có một học sinh nữ mới, cô ấy trông khá xinh đấy”
“Quên cô ấy đi, mày nên tự biết giữ cái mạng của mình thì tốt hơn! mày có biết Diệp Lân biến thái và thích bạo lực rất ghiền cô ta không, nhưng vì cô ấy đã cự tuyệt nên hắn đã bắt nạt cô ấy”
Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh phủ đầy mùi khói thuốc, biểu cảm của hai tên đó câm nín, một trong hai thậm chí còn tè ra khỏi quần
Chết tiệt, chuyện này đã lan sang các lớp khác rồi! Tệ hơn là nó còn bị thay đổi thành phiên bản này nữa chứ
Tôi bị hiểu lầm là người theo đuổi Nhậm Tiểu Cần, và khi cô ấy không đồng ý tôi lại dùng vũ lực để đe dọa cô ấy
Tôi không nhớ đã từng làm ra thể loại chuyện này! Tôi là một con sói đơn độc không phải là một kẻ biến thái
Hãy bình tĩnh và suy nghĩ lại đã, Tiểu Cần có phải là người bịa ra tin đồn này không? Chỉ cần đó là những gì cô ấy nói với Thư Sa và những kẻ ngốc xung quanh, cái tin đồn này sẽ dễ dàng được lan truyền.
Có vẻ như tôi chưa bắt nạt cô ấy đủ rồi…