I’m Not Going to Be Bullied By a Girl

chương 12: người bảo vệ hoa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 12: Người bảo vệ hoa

Tôi cố ý tránh ra xa khỏi Tiểu Cần sau khi phải chịu đựng tiết học lịch sử chẳng khác nào sự tra tấn kinh khủng kia.

Mãi tới tận 5 giờ chiều, tôi cuối cùng cũng có thể yên ổn mà trở về mái ấm của mình.

Nhà tôi rất gần trường, chỉ mất khoảng 10 phút cuốc bộ

Khác hẳn với nhà của Tiểu Cần, cô ấy trước hết bắt buộc phải tới trạm dừng của tàu điện ngầm, sau đó chờ tàu qua 2 trạm, cuối cùng đi bộ thêm một đoạn nữa rồi mới có thể về tới nhà.

Có lẽ là phải tốn ít nhất nửa giờ?

Thậm chí còn có thể lâu hơn nếu trong giờ cao điểm

Rõ ràng ở gần nhà cô ấy có cả khối trường học tốt hơn cơ mà, tại sao lại không học ở những chỗ đấy? Hơn nữa gần đó còn có một trường tư thục của tập đoàn giáo dục Thanh Tử vượt trội hơn trường trung học cơ sở số 28 chúng tôi về tất cả mọi mặt kể cả giáo viên hay cơ sở vật chất.

Tuy học phí rõ ràng là rất đắt và chỉ toàn là mấy đứa richkid ở trong đó.

Nhưng, dựa vào danh tiếng của dì Nhậm trong giới võ lâm, hẳn là nhà cô ấy đâu có thiếu tiền?

Gần đây tôi có nghe được bố kể rằng dì Nhậm hiện đã lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và đang giữ vai trò là một đạo diễn chỉ đạo võ thuật.

Nhắc đến 2 chữ võ thuật mà nói, đó chính là niềm đam mê của tôi khi còn nhỏ, tôi thậm chí còn muốn…

Đó chỉ là một giấc mơ thời còn trẻ trâ…., Thôi đừng bận tâm.

Sau khi thầy Vu vừa thông báo tan tiết, tôi lập tức với lấy cái cặp và chạy biến ra ngoài, tôi xách chiếc balo gần như chẳng có gì bên trong và nhanh như chớp tốc hành đến cổng chính của trường.

Tiểu Cần chắc chắn sẽ không thể đuổi kịp được tôi! Cuối cùng thì cái ngày đau khổ hôm nay cũng có thể chấm dứt!

Tôi lấy tay lau mồ hôi trên trán nhưng trước cả khi kịp thở phào nhẹ nhõm, thì lại bỗng cảm thấy có ai đó đang kéo kéo một góc áo đồng phục của mình

Đó là Nhậm Tiểu Cần. Cô ấy đang đứng cúi đầu ở trước cổng trường. Tôi chịu, không biết cô ấy đã đứng đợi ở đó từ lúc nào

Cô ấy đang đeo một chiếc balo Hello Kitty màu hạt dẻ. Bên trong chắc là đựng toàn

sách giáo khoa mới, cô ấy cũng cầm theo một chiếc túi đựng đồng phục trên tay nữa. Trông như được vũ trang chẳng khác nào lính Hồng quân chuẩn bị để leo núi tuyết và băng qua đồng cỏ cả

Cô ấy vẫn có thể chạy nhanh hơn tôi kể cả khi mang theo một đống đồ như vậy ư? Đồ quái vật!

Với phần tóc mái che khuất mắt và dáng điệu rất dè dặt. Nếu ai đó đi ngang qua chắc chắn họ sẽ chỉ nghĩ rằng cô gái này là một cô gái trầm lắng, chỉn chu và sống nội tâm.

Nội tâm cái mông của tôi á!

Mấy cái cổng của trường tôi là loại tự động, có thể tự đóng vào mở ra dưới sự điều khiển của nhân viên bảo vệ trường. Người bảo vệ làm nhiệm vụ ngày hôm nay có vẻ chính là người trẻ tuổi đó, anh ta là cháu của một bác bảo vệ đã làm việc ở đây từ rất lâu rồi. Và tôi thì không có quen biết gì với anh ta cả.

Người bảo vệ trẻ đó nhìn thấy chúng tôi thông qua tấm kính chắn của phòng trực và nhếch mép cười ẩn ý. Anh ta giơ ngón tay cái về phía tôi như để nói “Bạn gái cậu đã đợi ở đây được một lúc rồi, không tệ đâu, hảo hán”

Làm thế quái nào mà anh ta có thể bà tám đến vậy trong khi vẫn là đàn ông cơ chứ? Hơn nữa lúc nãy chắc chắn là anh ta đang ngủ gật đúng không? Thế nào ngủ ngon chứ, có trúng số trong lúc mơ không? Nếu không chẳng có lý gì mắt anh ta lại không thể thấy lúc Nhậm Tiểu Cần mở cổng dịch chuyển tới đây cả? Bọn lưu manh có thể lợi dụng và cướp của ở cửa sau cũng chính là do bọn bảo vệ các anh lúc nào cũng buông thả và lười biếng đấy!

Tiểu Cần giữ chặt đồng phục như thể không cho phép tôi rời đi và nghoéo các ngón chân lại vào nhau

“Bạn học Diệp Lân, cậu có thể đi về chung với tớ được không?”

“Cô đang đi quá giới hạn rồi đấy! Tôi chỉ hứa là không bắt nạt cô vào buổi chiều thôi, tôi chẳng nói cái quái gì liên quan đến chuyện phải hộ tống cô về nhà hết”

Và còn nữa buông cái tay ra! Cô lại đang cố lan truyền đống tin đồn nào nữa đây! Tên bảo vệ kia đang được thưởng thức một bộ phim truyền hình đời thực từ phòng trực của mình luôn kìa!

“Nhưng, nhưng sáng nay, tớ đã bị quấy rối trên tàu điện ngầm…”

“Hả? Ngừng kể truyện cười đi! Tên nào lại muốn tự sát đến mức đi quấy rối cô cơ chứ! Tatsumaki và Hadouken của cô đâu rồi nhanh mà KO hắn ta đi !”

“Chẳng phải tớ đã nói với bạn học Diệp Lân rồi sao. Để trở nên nữ tính hơn tớ đã cấm bản thân không được sử dụng tới bạo lực”

“Dù thỉnh thoảng tớ vẫn chơi game đối kháng, nhưng đánh nhau ngoài đời thì tớ không còn nữa…” Tiểu Cần ngây thơ chờ đợi câu trả lời của tôi

Cô ấy thực sự để bản thân bị quấy rối chỉ vì lý do nực cười như vậy sao? Có chó nó mới tin, nhưng nghĩ lại một lần nữa thì lý lẽ thông thường chẳng mấy khi áp dụng được lên Nhậm Tiểu Cần.

“Thế tên khốn nạn đã quấy rối cô trông như thế nào?”

“Un… Ông ta là một người đàn ông trung niên cầm một chiếc cặp. Lúc đó, tàu điện ngầm rất đông đúc, Ông ta đã lợi dụng đám đông để lén lút luồn lách qua và sờ vào mông tớ…”

Tôi sôi máu hết cả lên

Đừng có hiểu lầm, không phải vì mấy thứ suy nghĩ như Tiểu Cần là bạn gái tôi nên cơ thể của cô ấy cũng thuộc về tôi đâu. Tôi chỉ tin rằng những người lớn làm ra thể loại chuyện này thực sự quá đáng khinh bỉ. Giống như bố tôi, hối hận vì đã lỡ làm tổn thương con cái mình, nhưng họ thì lại thản nhiên làm điều đó với những đứa trẻ khác. Có lý lẽ nào tốt hơn của bố tôi không?

Thuần túy chỉ vì sự mất kiểm soát ham muốn của bản thân, những kẻ đó đúng là cặn bã của xã hội! Tôi thực sự không muốn trở thành một người lớn như vậy .

“Kể cả khi không sử dụng được bạo lực, cô không thể chỉ hét lên một tiếng để yêu cầu sự giúp đỡ à?”

“Ưm, bạn học Diệp Lân nói phải, nhưng khi tớ mới biết mình bị sàm sỡ, tớ đã quá hoảng hốt để có thể làm bất cứ điều gì”

Chậc, cứ chọc vào mắt và đá vào 2 hòn bi của hắn ấy!

“Tớ luôn nghĩ rằng chuyện này chỉ có thể xảy ra trong manga thôi, vì vậy tớ đã rất bất ngờ. Tớ chỉ có cảm nhận kiểu Wow,Chikan thực sự có tồn tại này” [note42163]

“Ngừng ngay cái cách sử dụng tiếng Nhật đó, hơn nữa hắn ta chỉ là một tên dâm ô, một tên cặn bã!”

“Eh, nhưng sau khi cảm thấy bị sốc, thì tớ lại hơi vui một chút…”

“‘Vui!’ Cô vui khi bị sàm sỡ á? Đừng có nói với tôi cô là một chijo đấy?” [note42164]

“Vì đây là lần đầu tớ mặc váy, nên nó cứ có cảm giác như tớ được công nhận là một cô gái ấy…”

“Không thể tin cô được! Vậy là cô đã để hắn sờ vào mình suốt cả chuyến đi sao?”

“Dĩ nhiên là không, tớ đã bỏ chạy rất nhanh đó” Tiểu Cần thè lưỡi tinh nghịch

“Nhưng, tớ có thể sẽ lại bắt gặp kẻ đó khi về nhà. Nên tớ mong rằng bạn học Diệp Lân cậu có thể hộ tống tớ như một người bảo vệ”

“Tôi từ chối!”

“Cậu, cậu thực sự không quan tâm ngay cả khi bạn gái của mình bị sàm sỡ sao?”

“Ai nói cô là bạn gái của tôi? Với lại chỉ vì cô bị bắt gặp bởi hắn ta khi đi học không có nghĩa là cô sẽ gặp lại hắn. Hơn nữa trên một chuyến tàu điện ngầm cũng có rất nhiều toa khác nhau, hầu như chẳng có cách nào cô có thể gặp lại hắn hết!” Tôi chuẩn bị bỏ đi nhưng Tiểu Cần vẫn nhất quyết không chịu buông tha.

“Nếu cậu sẵn sàng đưa tớ về nhà, tớ sẽ trả lại Optimus Prime cho cậu” tôi sốc như bị đóng đinh vào sàn và không thể di chuyển được lấy một inch nào.

Mặc dù tôi hiện đã 14 tuổi và không còn thích chơi đồ chơi robot nữa, nhưng nếu có thể tôi không ngại lấy lại đội trưởng Optimus Prime của mình

“Cô thực sự sẽ trả lại nó sao”

“Nếu cậu không tin tớ thì chúng ta có thể ngoéo tay” Tiểu Cần chìa ngón út cho tôi, “Nếu cậu đưa tớ về nhà, tớ sẽ trả lại Optimus Prime cho cậu. Có thể đợi bên ngoài hoặc vào trong giám sát tớ tùy cậu. —Nhưng đừng nghĩ rằng chỉ vì mẹ tớ không có nhà là cậu có thể muốn làm gì thì làm với tớ đâu đó!”

Ai mà thèm! Nếu cô mà chịu trả Optimus prime lại cho tôi, tôi sẽ lập tức một đi không ngoái lại!

Tôi và cô ấy lãng phí khá nhiều thời gian để nói chuyện. Vì vậy đã có một số học sinh đi ngang qua chúng tôi và rời đi

“Trời ạ 2 người bọn họ khá đấy, dám tán tỉnh nhau trước cổng trường! Chẳng phải nhà trường vừa mới ban hành 100 quy tắc cấm tiếp xúc giữa những người khác giới sao…?”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi! Mắt mày mù không thấy đó là ai à! Ngay cả bà hiệu trưởng cũng phải rén cậu ta đấy”

Một nhóm các cô gái tụm ba tụm bảy thậm chí còn tò mò hơn, họ nhìn chằm chằm vào chúng tôi cứ như muốn bao vây và hóng chuyện bằng hết sức bình sinh của mình vậy

“Tiêu Hồng, Tiêu Hồng, cậu nghĩ cô gái đó có tự nguyện hẹn hò với hắn không” [note42165]

“Ai mà biết,... Một người trong lớp 3 nói rằng cô ấy đang bị cưỡng bức”

“Mọi người nghe tớ nói này, lúc trưa ở căng tin… ah ah ah hắn đang trừng mắt với chúng ta kìa! Đáng sợ quá!”

Tôi đột nhiên phát hiện ra một ánh lườm nghiêm khắc hướng về phía mình, khi nhìn lại thì đúng như tôi nghi ngờ, lớp trưởng Thư Sa đang rời khỏi trường. Theo sau cô ấy là ‘Loa phóng thanh’, và người bạn buôn chuyện cùng hội cùng phường, chú cún trung thành số một 4 mắt. [note42166]

Mặc dù khoảng cách giữa tôi và nhóm cô ta còn khá xa, nhưng với thị lực của Thư Sa có lẽ cô ta đã nhìn thấy tôi đang nói chuyện với Tiểu Cần rồi. Hẳn là cô ấy cũng có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Cần và nụ cười cam chịu của tôi.

Liệu chúng tôi có trông đáng ngờ? Không, cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ tôi lại tiếp tục quấy rối Tiểu Cần ngay cả khi lớp học đã kết thúc

Để tránh rắc rối, tôi nắm lấy tay Tiểu Cần và nhanh chóng kéo cô ấy ra khỏi cổng chính của trường.

Nếu bình tĩnh và suy nghĩ về điều đó, thì có lẽ tôi không nên làm như vậy. Lớp trưởng có thể nghĩ rằng tôi đang cưỡng bức đưa Tiểu Cần đến nơi mà cô ấy không muốn.

AHHH, trời ạ, ai thèm quan tâm cơ chứ! Tôi sẽ giải quyết chuyện đó vào ngày mai! Cũng may là lớp trưởng không thể chạy nhanh bằng chúng tôi nên không thể đuổi kịp từ phía sau.

Tiểu Cần gần như đã chạy cùng tôi suốt cả quãng đường đến tận trạm dừng tàu điện ngầm

Sau khi dừng lại, khuôn miệng nhỏ nhắn của cô ấy thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, cả người thì ướt đẫm mồ hôi.

Cô ấy đang trêu tôi sao, không thể nào đoạn đường ngắn như vậy có thể làm khó cô ấy được?

Hay là cô ấy chưa nâng giảm hồi chiêu cho khả năng dịch chuyển tức thời?

“Bởi vì đang được bạn học Diệp Lân nắm tay, nên tớ đã kích động tới mức tim đập thình thịch đó…”

Tôi vội vàng buông tay Tiểu Cần ra

Cảm giác nhẹ nhàng và mềm mại đó vẫn còn vương vấn trên lòng bàn tay tôi. Nó mềm mại hơn tôi tưởng và còn rất tinh tế nữa. Tay cô ấy có hơi lạnh, nhưng cái hơi mát thoải mái đó lại làm máu tôi sôi hết cả lên.

“Chỉ duy nhất một lần này thôi, tôi sẽ đưa cô về nhà!”

Hừm, một khi tôi mà lấy lại được đội trưởng Optimus Prime của mình thì Tiểu Cần cũng chỉ là sinh vật vô hại mà thôi

Sau khi đi qua cửa quay, tôi đến sân ga tàu điện ngầm, đợi một lúc sau thì một đoàn tàu màu trắng cập bến. Một hồi chuông reo cảnh báo trước khi cửa tàu mở ra

Có rất nhiều người, Mặc dù không phải giờ cao điểm nhưng mọi người trên chuyến tàu đã phải đứng san sát tới mức vai kề vai nhau rồi. Nhiều hành khách mặt cứ cay xè như thể cúc hoa của họ vừa bị nứt ra ấy.

Tiểu Cần và tôi tìm được một chỗ trống gần bình cứu hỏa, cả hai đứng đối mặt với nhau

Tôi thì có thể dễ dàng bám vào tay treo trên tàu, nhưng có vẻ chiều cao của Tiểu Cần thì lại không cho phép điều đó

Mọi thứ thực sự đã thay đổi quá nhiều trong thời gian qua, cô ấy đã từng cao hơn tôi, nhưng có vẻ 3 năm vừa rồi cô ấy chẳng lớn hơn được chút nào.

Có lẽ từ giờ trở đi mỗi khi nhìn Tiểu Cần, góc độ này sẽ không bao giờ thay đổi được nữa

Khi tàu điện ngầm bắt đầu rời bến, vì Tiểu Cần không nắm chắc nên theo quán tính cô ấy sa vào vòng tay của tôi

Cô ấy thuận tiện giữ lấy luôn cánh tay đang bám vào tay treo trên tàu

Tôi không tỏ ra một chút khó chịu nào

“Có muốn tôi giữ hộ túi đồng phục giùm luôn không” Tôi hỏi vì cô ấy đang mang rất nhiều thứ

“Cảm ơn cậu, nhưng đừng lo lắng về điều đó, cậu chỉ cần hết lòng bảo vệ tớ là được rồi”

Tôi gật đầu đồng ý và đảo mắt xung quanh để tìm xem có kẻ biến thái nào đang lẩn trốn không

Một người đàn ông trông giống kỹ sư đang cảnh giác bảo vệ túi của mình

Một nữ sinh trung học với lớp trang điểm phấn mắt đậm vô tình chạm mắt với tôi đã vội vàng bỏ chiếc Iphone đang chơi vào túi xách của mình

Một người mẹ đội chiếc khăn hoa cài đầu nhanh chóng ôm chặt con mình hơn

Trông tôi thực sự giống kẻ xấu đến vậy sao! Tôi ổn với việc họ cất túi và điện thoại đi nhưng còn đứa bé, tôi làm cái quái gì với nó được chứ

[note42167]

Truyện Chữ Hay