Chương 10: Ăng ten của tình yêu
Lớp trưởng đáng kính à, có vẻ như cậu có ‘hơi’ quá nhiều ác ý đối với tôi trong việc đánh giá phần nhân cách xấu bên trong nhỉ!
Cậu đã thấy tôi đe dọa Tiểu Cần bao giờ chưa! Nhìn cái khuôn mặt tươi cười hạnh phúc như vừa trúng xổ số của cô ấy kìa! Làm sao cậu có thể nghĩ rằng khuôn mặt đó với việc đe dọa có liên quan với nhau được?
Nhắc đến đe dọa mới nhớ, cô ấy tới giờ vẫn chưa chịu trả bất kỳ con robot nào trong 25 con robot biến hình mà cô ấy cướp từ tôi. Thấy chưa lớp trưởng, cô ấy mới là kẻ khủng bố đích thực, cô ấy đã bắt cóc người anh em Optimus Prime của tôi.
Chúng tôi lại bắt đầu một cuộc trò chuyện vô nghĩa nữa cho đến khi cô ấy chịu thả chúng tôi ra sau tiếng chuông reo báo hiệu vào lớp. Tôi chưa bao giờ cảm thấy muốn yêu cái chuông của lớp đến vậy.
Tiết học của tôi sau đó trôi qua một cách yên bình. Tôi đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh ngay khi vừa hết tiết. Thư Sa, tôi tự hỏi không biết liệu cậu có đuổi theo tôi không nếu tôi chạy vào nhà vệ sinh nam.
Quay lại lớp học sau khi đã nhẹ nhõm bản thân thì tôi nhận ra là Tiểu Cần đã không còn ngồi ở chỗ của cô ấy nữa. Cô ấy đang tụ tập với ‘Miệng Rộng” và nhóm của cô ta ngay ở giữa lớp học. Tiểu Cần đang bị tra hỏi và vây quanh bởi 4 hay 5 cô gái gì đó. Bầu không khí chỗ đó có vẻ hơi náo nhiệt quá rồi.
Khi đến cửa lớp, tôi không đi vào ngay mà quan sát một cách cẩn thận từ bên ngoài để đề phòng Thư Sa và mấy con chó trung thành của cô ta phục kích tôi.
May mắn thay là chẳng có chuyện gì như vậy xảy ra cả
Nhưng những âm thanh tám chuyện của cái đám giữa lớp thì lại bắt đầu lọt vào tai tôi
“Này, này–Cậu và Diệp Lân là bạn thuở nhỏ à? Thế hai cậu đã lớn lên cùng nhau luôn sao?”
“Cậu ta trông như thế nào khi còn nhỏ vậy? Có hung dữ như bây giờ không?
“Tớ nghe đồn rằng tập đoàn tội phạm Hồng Kông muốn kết nạp cậu ta vào hội, đó có phải là sự thật không?”
“Này, đừng có làm phí thời gian quý báu của chúng ta bằng mấy câu hỏi vô dụng của các cậu nữa”
“Đúng, đúng, chính xác đó! Tiểu Cần kể cho bọn tớ sự thật nào. Dù gì thì hai cậu đã quen biết nhau từ nhỏ. Nói cho bọn tớ đi, cả hai cậu đã có đính ước kết hôn bởi phụ huynh hay thề non hẹn biển sẽ lấy nhau gì hay chưa?”
Một tràng cười đáng quan ngại nổ ra từ nhóm con gái.
Tôi đột nhiên có dự cảm chẳng lành về điều này.
Về câu hỏi cuối cùng đó, Tiểu Cần đã nắm chặt quyết tâm của mình và tuyên bố một cách tự hào rằng “Tất nhiên là rồi, bạn học Diệp Lân đã quyết định rằng cậu ấy sẽ chỉ kết hôn với mỗi tớ, và tớ cũng đã quyết định rằng tớ sẽ chỉ thuộc về duy nhất mỗi cậu ấy mà thôi!”
Tôi không nhớ mình đã từng nói cái đ*o gì như vậy hết! Tiểu Cần đừng nói với tôi là cô diễn như vậy để biến chuyện của chúng ta thành một cuộc hôn nhân sắp đặt nhé? Sao không nói luôn là chúng ta đã có vài đứa bé đi?
Trước cái tuyên bố thái quá của Tiểu Cần, tất cả các bạn nữ đều ngạc nhiên, một số thậm chí còn ghen tị.
Ghen tị cái quần què á! Mấy người lậm drama Hàn Quốc quá rồi sao? Xách cái mông vào bàn học ngay đi. Có biết ở cửa hàng trực tuyến của bố tôi đã có bao nhiêu người ăn hại đáng thương chỉ biết xử lý nhu cầu bằng đồ chơi vì không chịu học hành tử tế rồi không!
Tôi hùng hổ bước tới
Nhìn thấy tôi đến gần các bạn học nữ vây quanh Tiểu Cần đều trở nên sợ hãi và tỏ ý trốn tránh.
Tiểu Cần nghiêng nhẹ đầu và tỏ ra hơi chán nản
“Không thể khác được nhỉ…Người bạn thuở nhỏ này cứ thích bắt nạt tớ mãi thôi…Tớ đã phải quen với nó luôn rồi”[note41850]
Tôi nhớ lại lời hứa của mình về việc sẽ không bắt nạt Tiểu Cần trong suốt cả buổi chiều vào tiết đầu tiên sau giờ nghỉ trưa
Lời hứa của một người đàn ông có sức nặng rất lớn, vì vậy tôi nuốt cục tức của mình và quay về chỗ ngồi.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Tiểu Cần ngay lập tức lộ ra vẻ mặt tự mãn. Cô ấy chuyển tay giả thành hình khẩu súng và bắn hai phát về phía tôi khiến cho các nữ sinh khác cười khúc khích.
Vị trí trong lớp của tôi đang bị hạ thấp.
Kể cả đám bạn học nữ yếu đuối đó cũng có gan để mà chọc ghẹo tôi!
Đám con gái mà tôi đã cho là sinh vật vô hại. Cái kiểu con gái khờ khạo mà tương lai chỉ có thể bị bán sang các nước Đông Nam Á khác.
Tiết tiếp theo là tiết chính trị. Giáo viên môn đó chỉ là một cô giáo trẻ vừa mới bước chân ra khỏi giảng đường đại học, vì vậy nên nhiều bạn học khác thậm chí còn lôi bài môn khác ra làm trong giữa giờ cô ta.
Thôi kệ, tôi đánh một giấc đã
Haaaa, tôi vẫn còn hơi buồn ngủ, thức khuya đúng là không tốt cho sức khỏe tí nào.
Khi vừa thiêu thiêu rơi vào giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng Tiểu Cần bị gọi ra bởi lớp trưởng. Cô ấy đi đến phòng hậu cần để nhận đồng phục của mình
Để nói về đồng phục của trường tôi thì có 3 loại tất cả:
Đồng phục thể dục cho tiết thể chất, đồng phục cho mùa hè và còn thêm một bộ dành cho mấy dịp trang trọng như đồng phục kiểu Mao nữa.
Bộ đồ thể dục thì siêu đúng đắn, với mấy sọc trắng xanh chẳng bao giờ chịu thay đổi cả. Một khi đã mặc lên rồi thì trông chả khác gì lính Bát Lộ Quân, dù sao thì việc mặc đồng phục cũng là bắt buộc.
Đồng phục mùa hè chỉ mới được thêm vào năm nay, áo sơ mi và quần ngắn cho nam, áo sơ mi và váy ngắ….,không, không, không váy dài cho nữ
Khi mà bộ đồng phục này đang trong quá trình thiết kế, ban lãnh đạo còn làm lớn đến mức tham khảo ý kiến của học sinh toàn trường. Vì vậy đã có một ông thần nào đó đã thiết kế ra một bộ đồ như của mấy battle girl với cái váy ngắn đến mức lộ rõ cả pantsu ra ngoài. Một thằng biến thái ẩn danh nào đó khác thì lại thiết kế nó chả khác gì mấy bộ bikini 3 mảnh,và để thêm phần kịch tích thằng cha đó còn minh họa khuyến mãi thêm một bộ ngực siêu to khổng lồ nữa. Dĩ nhiên là nhà trường cực kì không hài lòng về chuyện này, nên cuối cùng đồng phục mùa hè dành cho nữ được đổi thành áo sơ mi và váy dài qua đầu gối.
Tuy nhiên chuyện xảy ra đối với bộ đồng phục dành cho mấy dịp lễ của nam mới là nghớ ngẩn nhất. Có một xưởng may gia công quần áo đã thuê một mảnh đất do trường làm chủ, họ đã bị thâm hụt ngân sách trong nhiều năm và đang trong bờ vực phá sản, vì vậy số tiền rất lớn mà họ nợ nhà trường hoàn toàn không có năng chi trả. Do đó họ đã lập một cam kết sẽ may bộ lễ phục mới cho tất cả học sinh hằng năm (Đó luôn là áo khoác và quần tây đen cho cả nam và nữ). Chúng tôi thường chỉ phải mặc bộ đồng phục này trong ngày kỷ niệm thành lập trường hoặc khi một cán bộ nào đó tới khảo sát xung quanh. Bởi vì bộ đồng phục này tương đối dày, nên vào mùa đông cũng có một vài học sinh mặc nó để giữ ấm.
Nhìn chung, thì đại đa số học sinh đều công nhận rằng nam sinh trông đẹp nhất khi đang mặc lễ phục và nữ sinh thì xinh nhất trong chiếc váy mùa hè.
Bạn cũng có thể phối giữa các bộ đồng phục với nhau, một số học sinh thậm chí còn có thể phối chúng một cách thời trang nữa.
Ngày mai liệu Tiểu Cần có mặc váy mùa hè như các nữ sinh khác không nhỉ?
Nghĩ lại thì, chính tôi là người đã làm bẩn bộ đồ của cô ấy ngày hôm nay? Liệu có cơ hội nào để được nhìn cô ấy mặc bộ đồng phục mùa hè ngay ngày hôm nay không?
Bởi vì một bộ đồ thường được mặc xuyên suốt trong 3 năm, nên kích cỡ của chúng thường được may lớn hơn một chút, để dành khoảng trống cho sự phát triển thể chất của học sinh.
Đặc biệt là bộ đồ thể dục, một số học sinh năm nhất khi mặc nó vào, vài người trong số họ cứ như đang lắc lư lắc lư trong bộ quần áo của chính mình.
Không biết Tiểu Cần sẽ như thế nào trong bộ đồng phục nhỉ?
Tôi thẫn thờ bước vào một giấc mộng khác
Tiểu Cần trong giấc mơ đang vừa mặc bộ đồ thể dục với kích cỡ rộng hơn một chút vừa chạy trên đường đua. Nhìn thấy tôi cô ấy vừa vẫy vẫy tay vừa tiến lại gần.
Cơ thể trẻ trung của cô ấy được bao bọc bên ngoài bởi bộ đồng phục. Dưới cái nắng chói chang, tôi gần như có thể nhìn thấy được những cong bên trong ấy
Bởi vì đã chạy trong một thời gian dài nên khuôn mặt cô ấy ướt đẫm những giọt mồ hôi lấp lánh và mờ ảo trong khi khẽ thở dốc.
Cô ấy dừng lại trước mặt tôi với khuôn mặt đỏ bừng và không nói một lời.
Nhắm mắt lại, chu đôi môi hồng chúm chím đó lên và khẽ nhón chân hôn nhẹ vào má tôi một cái.
Tim tôi bỗng loạn nhịp hết cả lên
Cái gì đây? Một giấc mơ ướt át à? Từ khi nào mà tôi lại coi Tiểu Cần là nữ chính trong giấc mơ của mình thế này?
Nếu phải so sánh một nữ chính trong giấc mơ ướt át và một diễn viên JAV, thì điểm chung là cả hai là đều phải mặc những bộ đồ nhạy cảm, với những cơn gió thổi ngược từ dưới lên trên. Trái ngược lại với cô ấy, mặc đồng phục thể dục kín toàn thân, cô ấy muốn lọt vào giấc mơ của tôi chỉ bằng cách lộ mặt và bàn tay sao! Đạo đức nghề nghiệp của cô đâu cả rồi?
Xin lỗi tới toàn bộ diễn viên khiêu dâm nữ trên toàn thế giới này đi kẻ giả mạo!
Điều, điều đáng ghét nhất là, thể loại nữ chính khiêu dâm nữa vời đó lại là nguyên nhân khiến tôi bị dựng lều
Một cái lều, ngay giữa lớp học!
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây!
Tôi không bao giờ là loại người có những tưởng tượng tình dục với các bạn học nữ khác để rồi phản ứng với nó.
Đã qua tiết tiếp theo rồi đúng không? tiết lịch sử à? Giáo viên môn này thích yêu cầu mọi người đọc bài trong im lặng, còn ông ta thì đi đi lại lại khắp cả phòng. Ông ta thậm chí sẽ còn đứng sát bên một học sinh nào đó và yêu cầu chúng phải đứng lên và trả lời câu hỏi nữa.
Nguy kịch quá! Nếu ông ta mà gọi tôi, cái lều bên dưới sẽ không thể che được! Tất cả bạn học sẽ coi tôi như một thằng biến thái đáng kinh tởm mất.
Không bao giờ, không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ, Tôi phải bĩnh tĩnh đã (thanh lọc tâm trí)
Nam mô a di đà phật, Nam mô a di đà phật, chị Phụng, chị Phụng đâu rồi ra giúp tôi với!
Tôi vừa vội vàng nghĩ ra cái ý tưởng rùng rợn gì thế trời!
“Bạn học Diệp Lân”
Đừng có bắt chuyện với tôi, tôi đang không muốn nói gì với ai hết, đặc biệt là cô đó
“Diệp Lân…”
“...”
“Diệp Lân…”
M* n*, cái quái gì mà cô cứ gọi tên tôi càng lúc càng thân mật thế! Còn nữa, cô đã có đồng phục rồi, sao còn chưa thay bộ đồ cũ ra? Cả ba bộ đồng phục đều được gấp gọn và để trong cặp cô ấy… Tại sao cô ấy lại phải treo cái cặp ngay trước mắt tôi chứ! Cô ấy phải treo bên trái để làm cái gì! Bên phải cũng có móc mà, treo lên cho người anh em đeo kính chiêm ngưỡng đi! Tôi không có quan tâm gì tới quần áo của cô hết!
Tôi sẽ chắc chắn không muốn nhìn vào bộ đồng phục trong cặp của cô ấy đâu! Nó còn chẳng phải là bộ đồng phục mà cô ấy mới thay ra! Nó chỉ là bộ đồng phục mới tinh mà cô ấy vừa được nhận thôi! Nếu ai mà có thể tưởng tượng được mấy giấc mơ tình dục với nó thì họ thật sự hết thuốc chữa rồi. [note41851]
“Cậu trông lạ quá, bạn học Diệp Lân”
Tôi cong người như cây cung thì lạ lắm hay gì? Chưa bao giờ nghe câu đi như cơn gió ngồi như cây cung à? Đó chỉ là một hình thức tập luyện võ thuật thôi, đồ kém hiểu biết
“Bạn học Diệp Lân…Có phải cậu đang nghĩ về tớ không”
Tiểu Cần dựng cuốn sách giáo khoa của cô ấy lên như một vách ngăn , quay mặt lại và cười khúc khích hỏi.
“Biến! Ai mà thèm nghĩ về cô chứ! Đừng có ảo tưởng nữa”
“Nhưng có vẻ tớ nhận được sóng (radio?) từ bạn học Diệp Lân đó”
“Đừng có quậy nữa, cô nghĩ cô là cái gì, đài phát thanh chắc”
“Tớ nói thật mà, tớ thực sự cảm nhận được sóng đã truyền đi đó” Tiểu Cần trịnh trọng thề
“(* ^ __ ^ *) Haha… Có lẽ là do bạn học Diệp Lân đã nâng ăng ten tình yêu lên, và phát sóng tình yêu về tớ đó!”
Ăng ten tình yêu là cái quái gì? Cái ăng ten duy nhất đang dựng đứng ở đây chỉ có chiếc ăng ten của ham muốn tình dục thôi và nó đang phát ra làn sóng của những suy nghĩ đen tối!
“Bạn học Diệp Lân, cho tớ chạm vào nó nhé!”
Cô đang phát ngôn cái gì đó? Chạm vào đâu cơ? Cô vừa làm công sức nửa ngày tụng kinh của tôi đi xuống sông xuống biển cả rồi!
“Đùi…tớ muốn cảm nhận cặp đùi vạm vỡ của cậu, bạn học Diệp Lân. Cậu có thể chạy nhanh như vậy, chứng tỏ cậu phải rất cơ bắp…Cho tớ chạm vào đi mà, được không?
Đừng có nhìn tôi bằng đôi mắt cún con kiểu đó! Tự chạm vào cặp đùi trắng nõn nà và tinh tế của mình đi! Cô làm gì có quyền nói ai đó chạy nhanh trong khi cô thậm chí còn có thể dịch chuyển tức thời chứ.
Không! Tôi sẽ không nói chuyện với cô ấy nữa! Sẽ rất tệ nếu làm ông thầy lịch sử để ý tới!
“Bạn học Diệp Lân…Nếu cậu không trả lời, tớ có thể hiểu là cậu đồng ý rồi không?”
“Vậy thì tớ chạm vào nó đây!”