“Oh?”
Nó diễn ra nhanh chóng sau khi tôi đi cùng Edgar Điện Hạ. Một hình ảnh của một cô ấy đang được phản chiếu trước mắt tôi. Tôi chưa từng gặp cô ấy trước đây, nhưng tôi biết cô ấy. Cô ấy là Emily Lushan, con gái của Bá Tước.
Trong tiểu thuyết, cô ấy là bạn thân của nữ chính. Cô ấy là một nhân vật luôn đứng lên chống lại Claudia mọi lúc cô ấy bắt nạt nữ chính và thậm chí đôi khi còn động viên khi sự việc qua đi.
Mái tóc đỏ và đôi mắt xanh ngọc lục bảo, cùng với
ý chí mạnh mẽ. Cô ấy có vẻ cũng đang ăn mặc như một dân thường, nhưng bộ quần áo đỏ của cô ấy rất nổi bật. Dù trong tiểu thuyết cô
thích mặc những bộ quần màu đỏ như mái tóc đỏ của cô ấy vì vậy tôi nhận ra đây chắc chắn là cô ấy.
Trong khi tôi nhìn chằm chằm vào cô, một gã đàn ông nhìn đáng sợ tiếp cận cô ấy. Tôi có linh cảm xấu về nó. Chắc chắn, người đàn ông đó nở một nụ cười nham hiểm và tóm lấy bàn tay của Lushan.
“Ông đang làm gì vậy?! Bỏ tay ra khỏi tôi ngay!”
Người đàn ông nhìn vào tiểu thư Lushan người đang lên tiếng với một giọng ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào cô như thể muốn liếm láp cô ấy.
“Tiểu thư đang lạc đường phải không? Tôi sẽ tốt bụng chỉ đường cho cô.”
“Không cảm ơn!”
Có vài người dừng lại sau khi nghe thấy cuộc trao đổi của cả hai, nhưng có lẽ vì họ không muốn phải rước họa vào thân, nên không ai cố gắng giúp đỡ cô ấy.
Mặc dù tiểu thư Lushan cố gắng đẩy bàn tay của người đàn ông, nhưng cô ấy không đủ sức để đẩy và cô ấy không thể trốn thoát.
Tôi không thể chịu được nữa và xoay người về phía cô ấy.
“Này, có chuyện xảy ra thế?”
Edgar Điện Hạ hỏi, thật ra thì ngài ấy đang tìm tôi vì đột ngột chuyển hướng. Có vẻ như ngài đã biết được cuộc cãi vã sau khi nhìn về phía tôi đang tiến tới.
“Điện Hạ, làm ơn hãy đi gọi các hiệp sĩ. Gerald, chế ngự người đàn ông.”
[Để đó cho tôi.]
Như câu trả lời ngắn gọn của Gerald, cái bóng của người đàn ông quấn quanh cơ thể hắn và hắn ta ngay lập tức không thể di chuyển.
Tiểu thư Lushan và những người xem kịch có vẻ như bối rối sau khi nhìn thấy người đàn ông bị trói lại bởi chính cái bóng của hắn. Cuối cùng, người đàn ông bị đưa đi bởi các hiệp sĩ đã được Điện Hạ gọi.
Tiểu thư Lushan đứng nhìn chết lặng, không thể tiêu hóa nỗi những gì đã diễn ra.
Một hiệp sĩ, người hiểu lầm cô ấy đang shock do bị hành hung, dịu dàng gọi cô ấy và đưa cô ấy đi đâu đó. Tôi tự hỏi nếu họ đang định hỏi vài câu hỏi.
Trong khi họ ngiêng đầu, những người xem kịch cuối cũng giải tán trong đám đông.
“Cô có bị thương không?”
Edgar Điện Hạ lo lắng hỏi. Gerald sẽ chăm sóc mọi thứ nên tôi không thể bị thương được, nhưng lo lắng về nó như vậy làm tôi hạnh phúc.
“Tôi không có.”
“Tôi hiểu rồi…Có một chút chậm trễ, nhưng tôi nghĩ trong những lúc đó cô nên là người đi gọi các hiệp sĩ. Nó sẽ an toàn hơn.
Edgar Điện Hạ cau có, nhưng tôi không nghĩ đó là một cách xử lí xấu trong tình huống đó. Tôi không nên gây nguy hiểm cho cho một người hoàng gia được và tôi có Gerald nên tôi mạnh hơn.
“Vậy sao? Nhưng không có vấn đề gì phải không?”
“Nếu có chuyện gì xảy ra với cô thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ!”
Edgar Điện hạ hét lên. Tôi biết ngài ấy thật sự rất tức giận. Tôi rất ngạc nhiên. Trước đây không có bất kỳ ai mắng tôi. Mọi người đều sợ tôi trả thù, vì vậy họ không thể nói hết.
“Sẽ không có vấn đề gì nếu có chuyện gì xảy ra với ngài sao?”
“Tôi có anh trai.”
Đó là tại sao nó không phải vấn đề, Edgar Điện Hạ nói vậy đấy.
“Thật là trùng
hợp. Tôi cũng có một người.”
Sự thật sẽ có người khác thừa kế có nghĩa là không có vấn đề gì cả tôi cũng có một người anh trai. Khi tôi nói như vậy, Edgar Điện Hạ câm lặng.
Trong lúc đó, một trong các hiệp sĩ gián đoạn cuộc trò chuyện.
“U-Um~ Tôi có một vài câu hỏi muốn hỏi cô bé trong chuyện này, vì vậy cô bé có thể theo tôi về trại canh gác được không?~”
Một hiệp sĩ với giọng nói chậm đến kỳ lạ đang cố gắng nhìn lén khuôn mặt tôi. Tôi đang mang một chiếc mũ kéo sâu xuống mắt tôi vì vậy tôi có thể bị nghi ngờ vì thứ gì đó.
Tôi chưa làm bất cứ điều gì mờ ám, nhưng nếu tôi tới trại canh gác như lời vị hiệp sĩ thì sẽ có vài vấn đề.
Cha đang ở đó. Dù cho nếu ông ấy vắng mặt khi đó, ngay khi họ nhìn thấy tôi, danh tính của tôi chắc chắn sẽ bị phát hiện và chắc chắn nó sẽ được báo cáo cho cha.
Một tia hi vọng giải quyết vấn đề ngay tại đây, tôi lên tiếng.
“Một tiểu thư đang bị quấy rối bởi một tên du côn nên tôi giúp cô ấy. Đây là tất cả những chuyện đã xảy ra.”
Ngay khi tôi nói và cố gắng bỏ đi, vị hiệp sĩ nắm lấy tay tôi để dùng tôi lại.
“Làm ơn đợi đã~”
“Có chuyện gì nữa vậy?”
Tôi đáp mà không nghoảnh mặt lại nó sẽ giúp khuôn mặt tôi không bị lộ.
“Có lý do gì đó mà cô bé không thể tới trại canh gác vậy?~”
Nó đó! Cha sẽ phát hiện tôi đã lẻn ra ngoài biệt thự mà không xin phép!
“Tôi đang có chuyện cấp bách nên làm ơn thả tay ra”
“Trong trường hợp đó, ít nhất hãy cho tôi xem khuôn mặt của cô, cô bé?~”
Không đợi chờ tôi trả lời, vị hiệp sĩ đó chạy tới ngay trước chiếc mũ của tôi.
“Dừng lại.”
Edgar Điện Hạ lên tiếng dừng lại thật đúng lúc. Khi tôi nhìn về phía ngài ấy, ngài ấy đang lườm vị hiệp sĩ với khuôn mặt khó chịu thường thấy.
“Tôi bảo đảm danh tính của cô ấy. Anh có vấn đề gì với nó không?”
“K-Không thưa ngài.”
Vị hiệp sĩ có lẽ đã nhận ra danh tính thực sự của Edgar Điện Hạ.
Anh ta nhanh chóng bỏ tay tôi ra và vội vàng rời đi.
Chỉ khi nhìn thấy anh ta khuất bóng, tôi thể hiện lòng biết ơn của mình tới Edgar Điện Hạ.
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Ngài đã cứu tôi rồi.”
Điện Hạ quay về phía tôi với không mặt ủ rũ không thay đổi và nói.
“Tôi không biết chi tiết, nhưng cô không muốn bị phát hiện cô đang ở đây, đúng không? Tôi sẽ hộ tống cô về dinh thự của cô, nên hôm nay hãy về đi.”
“Vâng, tôi sẽ làm như vậy. Tuy nhiên, tôi sẽ trở về với ma thuật nên ngài không cần phải hộ tống tôi.”
Nghe thấy những từ đó, Edgar Điện Hạ tròn mắt nhìn tôi.
“Cô có thể sử dụng chuyển bóng?”
“Đó là Gerald…ma thuật của Ảnh Tinh Linh Vương.”
“ Tôi hiểu rồi…vậy thì tốt. Đi thẳng về nhé.”
Ngay sau khi tôi cảm ơn Edgar Điện Hạ một lần nữa, tôi hỏi Gerald sử dụng chuyển bóng. Sau đó thị giác của tôi đang được bao bọc trong bóng tối cũng như lần tôi đến đây và ngay sau đó tôi đã đứng ở giữa căn phòng.
“Chào mừng trở lại, oujo-sama.”
Đột nhiên, tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ phía sau.
“Kyaa!”
Khi tôi quay ra sau khi bất ngờ, tôi nhìn thấy Jordan với nụ cười thánh thiện đứng đó. Nhưng đôi mắt ông ấy không cười và tôi có thể nhìn thấy con quái vật Hannay phía sau ông ấy.
“Tôi đang chờ đợi người quay lại, oujo-sama”
“T-Tôi về rồi đây.”
Nhìn vào một Jordan im lặng tức giận, Gerald bực tức nói.
[Đó là tại sao tôi nói người sẽ tốt hơn nếu nói cho quản gia.]
Im lặng nào, Gerald.
Sau sự kiện này, tôi bị Jordan khiển trách nặng nề vì rời khỏi dinh thự mà không xin phép.
Một vài ngày sau, sau khi buổi học với Jordan kết thúc như thường nhật, ông ấy đưa cho tôi hai phong bì thư.
“Thư? Cho tôi?”
Trong số hai lá thư tôi nhận được, một là từ tiểu thư Lushan người tôi đã giúp đỡ trong khu trung tâm trước đó và cái thứ hai là từ Edgar Điện Hạ.
Bên trong lá thư của tiểu thư Lushan được viết là cô ấy muốn cảm ơn tôi vì những gì tôi đã làm. Tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại biết đó là tôi mặc dù tôi đã che mặt đi? Có thể là Edgar Điện Hạ đã nói với cô ấy?
Vì một lí do nào trong lá thư của Edgar Điện Hạ viết là ngài ấy muốn đến thăm chúng tôi với Levy Điện Hạ.
Trong tiểu thuyết, không có bất kỳ điều gì ngụ ý rằng Claudia đã trò chuyện bình thường với họ. Có lẽ là do hành động của tôi ngày trước đã làm thay đổi kịch bản?
Nhưng điều đó không có nghĩa rằng nguy cơ lưu đày của tôi sẽ biến mất. Nữ chính còn chưa xuất hiện vì vậy tôi không thể hạ thấp cảnh giác xuống.
Trong trường hợp đó, sẽ tốt hơn nếu sử dụng cơ hội này để gần gũi hơn với
tiểu thư Lushan và Edgar Điện Hạ. Sau tất cả, họ đều là những nhân vật quan trọng có liên quan đến nữ chính. Không giới hạn chỉ họ, đây cũng là cơ hội của tôi để trở nên thân mặt hơn với Levy Điện Hạ.
Vấn đề là ngay cả khi tôi mời cả hai Hoàng Tử đến nhà tôi, tôi có thể sẽ không thể tiếp tục cuộc trò chuyện một mình. Nếu tôi lấy biểu hiện lạnh lùng như trong buổi tiệc trà, và tôi có thể bị ghét.
Nếu có một người nào đó nữa ngoài các Hoàng Tử, có thể địa điểm đó sẽ không quá buồn chán?
Nghĩ vậy, tôi cũng mời luôn cả tiểu thư Lushan tham gia với chúng tôi và quyết định tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ.
Ngay sau khi tôi hỏi ý kiến của Jordan, anh trai tôi Liam xuất hiện từ đâu đó và tuyên bố cũng sẽ tham gia buổi tiệc.
Anh ấy rất hòa đồng với Levy Điện Hạ và có thể khiến buổi tiệc trở nên thú vị hơn.
Với một
ý định thầm kín, tối đồng ý cho anh trai tham gia.
Một một ai đó qua thư từ là thứ tôi chưa bao giờ làm trong cuộc đởi của tôi. Hình dung một ngày bận rộn tràn trề với một nụ cười, Tôi rất phấn khích với mong đợi.
Và ngày tổ chức buổi tiệc trà đã đến.
Tôi rất lo lắng về lần đầu tổ chức.
Tôi hi vọng tôi có sử dụng cơ hội này để kết bạn. Tránh khỏi BAD END rất quan trọng nhưng tôi hoàn toàn chỉ muốn kết bạn. Lúc trước nó không thể giúp được gì bởi vì tôi không được phép rời khỏi biệt thự, nhưng tôi không muốn lúc nào cũng chỉ [một mình] dù cho sau khi tôi rời khỏi biệt thự. Cả ba tới vào buổi trưa. Sau khi chào hỏi cùng với Jordan, tôi hướng dẫn họ tới phòng trà.
Edgar Điện Hạ đang mặc một bộ đồ trắng, được trang trí với những sợi chỉ vàng được thêu lên. Ngài ấy vẫn mang khuôn mặt khó chịu thường ngày nhưng ngài không tỏa ra không khí thù địch.
Chiếc váy màu cam của tiểu thư Lushan rất hợp với mái tóc đỏ của cô ấy.
Bộ quần áo của Levy Điện Hạ có màu đen, mà không trang trí. Nó nhìn rất đơn giản, nhưng bạn có thể nói ngay từ lần đầu nhìn thấy, nó được làm từ một chất liệu rất tốt.
Xung quang chiếc bàn tròn, chúng tôi ngồi xuống theo thứ tự anh trai tôi ngồi bên tay phải tôi, kế bên anh ấy là Levy Điện Hạ, sau đó là Edgar Điện Hạ và cuối cùng là tiểu thư Lushan.
Sau khi biết tất cả mọi người đều yên vị, tôi mở đầu buổi tiệc bằng một lời chào hỏi.
“Tôi rất biết ơn vì mọi người đã tới đây. Đó là những chiếc bánh quy do chính tay tôi làm. Tôi chân thành hi vọng nó hợp với khẩu vị của mọi người…”
Làm đồ ngọt là sở thích của tôi từ kiếp trước. Vì họ sẽ đến đây, tôi nghĩ mình cần phải thể hiện lòng hiếu khách của mình và quyết định làm những chiếc bánh cookie, món đặc biệt của tôi.
Tôi nghĩ rằng nếu tôi mang ra những chiếc bánh quy tự làm, tôi sẽ có một biểu hiện tốt, nhưng nếu suy nghĩ sâu hơn về nó, tôi tự hỏi nó sẽ là lợi thế nếu một tiểu thư quý tộc có thể tự nấu ăn? Tôi dần dần trở nên mâu thuẫn.
Sau đó Levy Điện Hạ mỉm cười và lên tiếng.
“Cảm ơn, tiểu thư Letsya. Nếu nó là do tiểu thư
làm, tôi nghĩ nó chắc hẳn sẽ ngon lắm.”
Ngài ấy nói ra một lời khen dễ đàng như hít thở vậy. Tôi tự hỏi nếu trở thành một quý ông sẽ trở nên như thế này? Trong trường hợp đó, Edgar Điện Hạ một người luôn luôn khó chịu có thể sẽ không phổ biến.
Nghĩ vậy và nhìn vào Edgar Điện Hạ, ngài ấy sửa lại tư thế ngồi của mình và bắt đầu nói.
“Tiểu thư Letsya, cảm ơn tiểu thư đã gửi lời mời đến cho tôi tới đây. Hôm nay tôi tới để xin lỗi về hành động thô lỗ trong buổi tiệc trà do mẹ tôi tổ chức…hãy quên nó. Dù lí do như thế nào, không thể có lời biện minh nào để nhìn xuống mọi người như thế. Tôi thật sự cảm thấy hối hận.”
Không thể tin được, một Edgar Điện Hạ hiền lành này cứ như một người hoàn toàn khác vậy. Tôi rất ngạc nhiên và hơi mở to mắt.
“Hãy để tôi xin lỗi nữa. Trong buổi tiệc trà lần trước, Edgar bị những tiểu thư
theo dõi một cách dai dẳng. Nó là một điều bình thường với những người ở tầng lớp cao như chúng tôi, nhưng Edgar chỉ mới bắt đầu tham gia những buổi tiệc trà và chưa quen với nó…”
Thật rắc rối, Levy Điện Hạ mỉm cười.
“Vì đó, Edgar bắt đầu ghét phụ nữ. Ngày đó cũng vậy, em ấy cằn nhằn đến khi kết thúc là em ấy không muốn tham gia buổi tiệc. Nó là bởi vì mẹ và tôi bắt em ấy tham gia nó…”
Trong khi nói, Levy Điện Hạ nhìn về phía em
trai của ngài. Sau đó Edgar Điện hạ thả lỏng vai và một lần nữa lên tiếng.
“Tôi đã xả giận trên tiểu thư Letsya vì một điều không liên quan đến tiểu thư. Hơn nữa, nói những từ đó trước mặt mọi người…tôi thật sự xin lỗi.”
Ngài ấy cúi đầu trước tôi.
“Ngài đến chỉ để nói những lời đó? Mặc dù nó sẽ ổn nếu ngài chỉ nói một vài từ duy nhất khi chúng ta gặp vào lần trước…”
“Tôi sẽ làm điều đó. Đây là tại sao tôi xin lỗi. Tôi sẽ rất biết ơn nếu tiểu thư có thể nhận lấy nó.”
Nói vậy, Edgar Điện Hạ lấy ra một chiếc hộp hình vuông được đóng gói đẹp mắt khỏi túi của ngài và để trên bàn.
“Cảm ơn ngài rất nhiều. Tôi có thể mở nó ra không?”
“Ừm.”
Khi tôi mở ra giấy gói quà ra. Trong đó có một chiếc hộp nhỏ bên trong, trong đó một mặt dây chuyền được đính kim cương.
Hình dạng của viên cương nhỏ như một hạt tiêu vậy và nó có vẻ có một chút ít ỏi để tặng một tiểu thư quý tộc. Tuy nhiên, đã từng là một thường dân trong kiếp trước, tôi chết lặng để nhận một món quà như thế này để xin lỗi.
“Tôi không thể một thứ quý giá như thế này được.”
“Làm ơn đừng nói như thế và hãy chấp nhận. Nó có thể không hợp với tiểu thư Letsya, nhưng…”
“Vấn đề không nằm ở đó, Nó rất đáng yêu! Có phải ngài tự chọn một mình không, thưa Điện Hạ?
Vòng cổ rất đơn giản và nó có một thiết kế rất tốt cho tốt người không thích những đắt tiền.
“Không, tôi nhận được lời khuyên từ anh trai. Tôi không biết phụ nữ sẽ thích những gì vì vậy tôi không thể chọn nó một mình.”
Edgar Điện Hạ mỉm cười cay đắng trong sự lúng túng.
“Có lẽ…ngày trước ngài xuống khu trung tâm để…”
“Đúng vậy. Lần đầu, tôi cố gắng chọn một mình mà không hỏi ý kiến của anh trai, nhưng cuối cùng tôi đã do dự, bỏ cuộc và tìm sự giúp đỡ.”
Edgar Điện Hạ nhìn về phía Levy Điện Hạ. Nó chắc hẳn sẽ rất hiếm thấy khi hai người trong hoàng gia xuống phố bí mật để mua đồ. Có lẽ nhớ đến thời gian đó, Edgar Điện Hạ vui vẻ cười. Nhìn về phía một Edgar Điện Hạ như vậy, Levy Điện Hạ cười cay đắng trong khi nâng tách trà lên miệng.
“Em thật ngu ngốc, Edgar. Cũng không sao miễn là em im lặng.”
Levy Điện Hạ nói như thể đó chọc ghẹo ngài ấy. Anh tôi nhìn về phía ngài ấy một cách bực tức và thở ra hơi dài có chủ ý.
“Tớ nghĩ là cậu nên học hỏi sự thẳng thắn của ngài ấy, Levy.”
Levy Điện Hạ bất ngờ lườm anh trai.
“Cậu đang nói là tớ là một kẻ dối trá?”
“Tớ tự hỏi?”
Từ cuộc trao đổi đó, tôi hiểu rằng cả hai đều là những người bạn tốt. Trong khi anh trai tôi và Levy Điện Hạ đang trò chuyện, Tôi hỏi Edgar Điện Hạ.
“Có ổn không nếu tôi nhận nó?”
“Ừm, hãy nhận nó mà không do dự.”
Được nói như vậy bởi Edgar Điện Hạ, tôi biết ơn nhận lấy chiếc vòng cổ.
Sau đó tôi chuyển ánh mắt về phía tiểu thư Lushan phía bên trái.
“Cả tiểu thư Lushan nữa, cảm ơn tiểu thư vì đã tới đây.”
“Không, làm ơn đừng để ý. Đó là những gì người như tôi cần nói cảm ơn vì đã cứu tôi từ tình huống nguy hiểm lần trước.”
Tiểu thư Lushan cúi đầu sâu xuống.
“Tiểu thư Lushan làm ơn hãy ngẩng đầu lên. Tôi chỉ làm điều đo như mong đợi của một con người mà thôi.”
“Tuy nhiên, không có điều gì thay đổi rằng tiểu thư đã cứu tôi. Um, nếu tiểu thư thích, làm ơn hãy nhận lấy nó.”
Thứ được đưa cho tôi là một chiếc khăn tay màu lưu ly.
“Ôi, thật là một màu sắc đẹp đẽ. Có ổn không nếu tôi nhận nó?”
“Vâng, đây sự biết ơn của tôi vì đã cứu tôi.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
Edgar Điện Hạ và tiểu thư Lushan. Những món quà từ họ làm tôi rất vui. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ được nhận được quà từ người khác.
Nghĩ rằng nhận được lòng tốt từ mọi người làm tôi rất hạnh phúc…
Tôi có lẽ chỉ quá hạnh phúc vì tôi luôn luôn [cô đơn]
Dù cho tôi có muốn truyền đạt những cảm xúc tới họ, cơ mặt tôi không thể di chuyển tốt được. Như một cách giải quyết, cuối cùng tôi vô cảm nhận cả hai món quà và gửi lại những lời cảm ơn không ngớt.
Như để che đậy nó đi, tôi thay đổi nội dung cuộc trò chuyện.
“——Tại thời điểm đó tôi có mang chiếc mũ đúng không? Làm thế nào mà tiểu thư có thể biết đó là tôi được?”
Trong khi tôi tra hỏi tiểu thư Lushan, tôi quay về phía Edgar Điện Hạ với sự nghi ngờ, hỏi bằng ánh mắt [Có phải ngài tiết lộ nó không?]. Sau đó, ngài ấy lắc đầu.
Nhìn thấy như vậy, Levy Điện Hạ nhanh cóng ngẩng đầu lên.
“Tôi là người nói với cô ấy.”
Tại sao Levy Điện Hạ lại đến đó? Ngài ấy không nên ở tại nơi đó.
Levy Điện Hạ cười với tôi, với những nghi ngờ hiện lên khuôn mặt tôi, và tiết lộ bí mật của ngài ấy.
“Để nói sự thật thì, tôi cũng đã ở gần đó. Thật sự, tôi không nhìn thấy mặt của tiểu thư Letsya, nhưng ma thuật đã trói chặt người đàn ông không thể phủ nhận là của nguyên tố hắc ám. Một ánh mắt đầy kinh nghiệm có thể dễ dàng nhận ra đó là sức mạnh của Ảnh Tinh Linh Vương.”
Nghĩ rằng ngài ấy cũng đã ở đó. Có phải hoàng tộc có thể dễ dàng xuống phố một cách liều lĩnh như thế?
“Sau đó, tôi cùng Edgar đi tới trại canh gác. Giữa đường , tôi gặp tiểu thư Lushan người vừa mới hoàn thành xong các câu hỏi của cô ấy và đang trở về nhà. Tôi chỉ nói với cô ấy vì cô ấy muốn biết ân nhân của cô ấy là ai, nhưng…tôi làm gì sai rồi sao?”
Levy Điện Hạ hỏi với môt nụ cười mát mẻ.
“Không, nó không phải là vấn đề.”
Khi tôi chỉ trả lời như thế, cả bàn tiệc trở nên im lặng.
Những lúc như thế này, tôi, người tổ chức, nên là người mở ra chủ đề mới, nhưng tôi không có đủ kĩ năng xã hội để nghĩ về những lời nói có thể bứt phá cho những tình huống như này.
Trong khi tôi đang gặp rắc rối, Levy Điện Hạ cứu vớt tôi kịp thời.
“Tiểu thư Letsya, ngài quản gia người đã chào mừng chúng ta với cô là Jordan, phải không?”
“Hun?Vâng…Đúng vậy. Tại sao ngài lại biết tên của ông ấy?”
Tôi hơi ngạc nhiên vì một câu hỏi bất ngờ. Mặc dù ông ấy phục vụ nhà Công Tước, tại sao một Hoàng Tử lại biết tên của một quản gia?
“Jordan là một cựu hiệp sĩ. Nếu ông ấy chưa nghĩ hưu, ông ấy sẽ làm việc như cánh tay phải của đội trưởng hiệp sĩ, cha của tiểu thư. Nghe nói rằng những năm hoạt động gần đây của ông ấy, sức khỏe của ông ấy ngang bằng với một người lãnh đạo xã hội.”
Tôi không nói nên lời.
“Có phải ngài không biết điều này không?”
Tiểu thư Lushan tự hỏi. Đây hẳn là câu chuyện nổi tiếng trong giới quý tộc.
“Vâng…Jordan thường không nói về bản thân ông ấy và tôi cũng chẳng lắng nghe. Bên cạnh đó, tôi chưa bao giờ rời khỏi biệt thự cho tới khi buổi tiệc của Nữ Hoàng lần trước, vì vậy tôi không có cơ hội để biết nó từ những người khác.”
Khi tôi nói như vậy, tiểu thư Lushan dè dặt lên tiếng.
“Um, tiểu thư Letsya. Erm, nếu tiểu thư thấy ổn…tiểu thư có muốn tới một buổi tiệc trà được tổ chức bởi tôi?”
Có vẻ như tôi đã làm cô ấy thương hại mình.
“Cảm ơn tiểu thư rất nhiều về lời đề nghị. Nhưng——“
Tiểu thư Lushan nhấn mạnh trong khi tôi cô gắng từ chối lời đề nghị của cô ấy.
“Tôi không có thương hại tiểu thư! Um…Tớ muốn trở thành bạn với cậu, tiểu thư Letsya!”
Eh? Có phải việc thiếu đi bạn bè trở nên tồi tệ khiến tôi bắt đầu nghe thấy những ảo giác?
“Xin thứ lỗi, tiểu thư có thể lặp lại những gì cô vừa nói hay không?”
“Vâng! Tớ muốn trở thành bạn với tiểu thư Letsya!”
Huh? Nó không phải là ảo giác.
“Tôi có sự bảo hộ của Ảnh Tinh Linh Vương…”
“Tớ biết.”
Cô ấy nghiêng đầu, như thể đang nói [Vậy có chuyện gì với nó?]
“Trở thành bạn với tôi có nghĩa là cô cúng sẽ trở thành đối tượng của sự phân biệt đối xử.”
“Tớ sẽ không bao giờ bị tổn thương bởi những gì người phân biệt đối xử và những người khác nói với tớ.”
Tiểu thư Lushan tuyên bố kiên quyết. Như mong đợi từ một nhân vật mạnh mẽ khuyến khích nữ chính. Tôi rất biết ơn với những từ ngữ đó, nhưng…
“Rất tự nhiên để sợ hãi người nắm giữ sự bảo hộ của Ảnh Tinh Linh Vương. Sau tất cả, anh ấy đã một lần hủy diệt cả một vương quốc.”
Rất tự nhiên cho những người sợ hãi mọi thứ có khả năng làm hại họ. Hơn nữa, màu sắc của làn da tôi, mái tóc, và cả đôi mắt không bình thường ở Laycia và được coi là kì lạ hơn tất cả. Đó là tại sao, nó không phải thứ có thể trợ giúp được.
Trong khi tôi suy nghĩ, tiểu thư Lushan lại nghiêng đầu.
“Oh, vậy có khi nào cậu làm tổn thương người khác với sức mạnh đó chưa, tiểu thư Letsya? Tớ không biết đó.”
“Nhưng, trong truyền thuyết thành lập vương quốc, được viết rằng người nắm sự bảo hộ của Ảnh Tinh Linh Vương gần như hủy diệt cả thế giới…”
“Cậu có ý định hủy diệt thế giới không, tiểu thư Letsya?”
Điều đó là không bao giờ, không cần biết định mệnh của tôi bị ghét bởi mọi người, tôi sẽ không bao giờ mong muốn nguyền rủ thế giới.
“Người duy nhất làm mọi người đau khổ bằng sức mạnh của Ảnh Tinh Linh Vương là [anh hùng] trong truyền thuyết thành lập vương quốc không phải cậu. Mặt khác, cậu giúp đỡ tớ với sức mạnh đó. Đó là tại sao tớ muốn trở nên gần gũi hơn với cậu, tiểu thư Letsya.”
Lý do của tiểu thư Lushan rất chân thành.
“Có phải nó không tốt?”
“Không, tớ vô cùng hạnh phúc.”
Nó không phải dối trá, tôi nên rất hạnh phúc, nhưng vì một số lý do tôi không thực sự vui mừng với cả trái tim.
Nó là vì tiểu thư Lushan sẽ trở thành bạn thân của nữ chính trong tương lai hay trái tim tôi trở nên quá xoắn lại.
Cậu ấy đưa một nụ cười rạng rỡ về phía tôi người đang rơi vào trong tâm trạng phức tạp.
“Cảm ơn cậu rất nhiều! Hãy gọi tớ là Emily.”
“Vậy thì, gọi tớ là Claudia nữa.”
Cậu ấy người bạn đầu tiên của tôi. Nghĩ vậy, lồng ngực tôi dần dần bắt đầu ấm lên.