◆◆◆
Một vài tuần trôi qua kể từ khi tôi trò chuyện cùng với cha. Tôi đã quen với việc không còn người hầu và mỗi ngày trôi qua trong thoải mái. Trong một ngày bình thường như mọi ngày, tôi ghé thăm văn phòng cha tôi vì tôi có một số việc cần thảo luận với ông ấy.
Khi tới trước cánh cửa, tôi nghe thấy cha tôi hét lên “Claudia không phải chỉ là phong cảnh!”
Tôi dừng lại trước cửa và nghiêm túc lắng nghe. Cha có vẻ đang bàn chuyện với quản gia-Jordan. Chắc chắn rằng, một lời mời tới tiệc trà đã được gửi tới cho tôi.
Khi những đứa con của quý tộc đã được 6 tuổi, thì họ đã bắt đầu tham dự những buổi tiệc trà, và đó là nơi gặp nhau của họ với những đối tác.
Các bậc cha mẹ sẽ quan sát gia cảnh và cẩn thận lựa chọn ứng cử viên cho tương lai cho những đứa con của họ và làm quen với những quý tộc khác.
Trở thành quý tộc có lẽ thì rất hào nhoáng nếu chúng ta nhìn mặt đầu tiên, nhưng nó thật sự rất khó khăn.
Tôi đã 6 tuổi rồi, vì vậy những lời mời tới những buổi tiệc trà như thế chắc chắn sẽ tới.
Tôi luyện đôi tai để có thể nghe rõ hơn những gì cha nói, nhưng tôi chỉ có thể nghe thấy phần còn lại của câu chuyện.
Theo kế hoạch để che dấu sự thật rằng tôi nằm dưới sự bảo hộ của Ảnh Tinh Linh Vương, tôi chưa giờ gặp những người ngoài. Đó là tại sao tôi được gọi là viên ngọc trai nằm trong lòng bàn tay của gia tộc Letsya.
Có những tin đồn xấu đang được truyền tai nhau bởi vì những người hầu lần lần lượt lượt từ chức, nhưng dường như, có những người tin rằng tôi quá xinh đẹp và khiến cho họ lơ đãng.
Như là kết quả của những lời đồn, những quý tộc rất muốn nhìn thấy tôi chưa bao giờ đầu hàng và hiện tại tôi đã 6 tuổi những bức thư mời cứ đổ vào như nước.
Viên ngọc trai nằm trong lòng bàn tay là một cái tên mỉa mai. Tôi mỉm cười tự chế giễu.
Nếu tôi thực sự tham gia vào những buổi tiệc trà, địa điểm đó sẽ trở thành một trận đấu so tài của những tiếng thét khủng khiếp. Tôi thực sự rất xin lỗi nhưng, không còn sự lựa chọn nào ngoài việc từ chối tất cả lời mời cả.
Tôi đi tới kết luận này và gõ cửa văn phòng.
Sau đó giọng nói của cha tôi dừng lại và cánh cửa bật mở. Người mở là Jordan.
“Claudia có chuyện xảy ra sao?”
Cha hỏi tôi khi tôi vừa mới bước vào văn phòng. Ông ấy đang hết sức cố gắng cười, nhưng như dự đoán, khuôn mặt của ông ấy vẫn còn chút co giật. Tôi phớt lờ nó và tập trung vào việc chính.
“Tôi có một yêu cầu.”
“M-Một yêu cầu? Con có? Với ta?”
‘Vâng”
Đây là lần đầu tôi đòi hỏi cho một thứ gì đó vì vậy không chỉ cha mà Jordan cũng rất ngạc nhiên.
“Y-Yêu cầu của con là gì vậy?”
“Tôi muốn ngài đề cử một gia sư cho tôi.”
Có lẽ yêu cầu của tôi quá bất ngờ mà đôi mắt cha mở rộng hơn và cứng lại.
Mặt khác, Jordan có vẻ cũng không phản đối và có một nụ cười thân thiện trên mặt.
Trong tiểu thuyết, Claudia bị tránh xa khỏi mọi người vì vậy cô ấy còn không có một gia sư riêng . Bởi vì nó, trình độ học thuyết của cô ấy chỉ ở mức thường dân hoặc có thể thấp hơn.
Tại thời điểm tới trường, cô ấy không thể đọc và có cách cư xử thích hợp như một qúy tộc. Đó là tại sao cô ấy bị cô lập trong giới thượng lưu. Nó có nghĩa, nếu tôi có học thức, tôi sẽ không làm điều gì đó khiếm nhã khi tôi ra mắt ngoài xã hội. Dù thế nào đi chăng nữa, mục tiêu tôi là trở thành một cô con gái của Công Tước, và có thể tôi sẽ có một hay hai người bạn. Nghĩ vậy, tôi cố gắng tự học càng nhiều càng tốt, nhưng càng lâu sau đó tôi cảm thấy giới hạn của việc tự học.
“Có vẻ tiểu thư rất có tâm huyết với việc học. Cô ấy luôn tự đứng dậy trong thư viện và lấy những cuốn sách khác nhau.”
Có vẻ như Jordan đã biết tôi đã từng bí mật học. Như mong đọi từ một quản gia Công Tước, không thể đánh giá thấp ông ấy được.
“Tiểu thư, làm ơn hãy để tôi giúp người học tập. Có vẻ như người đã có kiến thức nền tảng nhờ vào việc tự học vì vậy tôi sẽ sắp xếp lịch học sao cho phù hợp với người.”
Bây giờ tôi lại là người trở nên kinh ngạc với một lời đề nghị bất ngờ như này.
“Tôi rất vui về điều đó nhưng không phải ông có việc cần phải hoàn thành sao?”
“Nó ổn mà, tôi sẽ dạy người giữa thời gian hoàn thành công việc. Ngài nghĩ sao, Công Tước?”
Vì Jordan đã nói vậy, cha nhíu mày trong khi suy ngẫm.
“…Ông nói đúng. Vậy thì Jordan, ta sẽ để việc này cho ông.”
“Như ngài mong muốn.”
Cuộc hội thoại diễn ra trôi chảy. Đây là kết quả tốt nhất cho tôi. Nếu nghĩ lại thì, nếu chúng ta thuê một gia sư từ bên ngoài, họ thường sẽ từ chức như những gì người hầu đã từng làm. Trong trường hợp đó, nước đi tốt nhất của tôi là chấp thuận đề nghị của Jordan.
Tôi xoay người về phía Jordan và chậm rãi hạ thấp đầu.
“Jordan, hãy chăm sóc cho tôi.”
“Vâng, tất nhiên rồi. Hãy chăm sóc cho cả tôi nữa.”
Jordan nở nụ cười thật tươi. Cha, người đang nhìn vào chúng tôi, cất giọng như muốn làm gián đoạn chúng tôi.
“Vậy thì, Claudia chúng ta có thể để Jordan nhận trách nhiệm về mặt học thuyết nhưng còn mặt lễ nghi thì sao đây?”
Lễ nghi thường được các bà mẹ chỉ dạy.
Tuy nhiên, cũng như Claudia trong tiểu thuyết, tôi chưa bao giờ nói chuyện với bà ấy cả, vì vậy chắc chắn tôi chưa được học cánh ứng xử từ bà ấy. Mặc dù, tôi không muốn để bản thân hành động khiếm nhã trước mọi người nên tôi đã cố gắng ghi nhớ từng cử chỉ, hành động bằng cách bí mật nhìn những người khác. Nó còn được gọi là [Học bằng cách nhìn.]
“Tôi chưa từng được học từ Phu Nhân, tuy nhiên…tôi nghĩ mình đã hiểu được phần tổng thể của nó.”
Khi tôi trả lời, cha nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Nó rất dễ hiểu. Rằng có một quý cô nào trên thế giới học lễ nghi bằng cách nhìn trộm mọi người chứ? Cha còn chẳng thể hình dung ra nữa.
“Hãy để Isana kiểm tra lễ nghi của con một lần. Ta sẽ nói với cô ấy về chuyện này.”
Isana là tên mẹ tôi. Tôi nghe nói rằng sức khỏe của bà ấy đang dần được cải thiện nhưng sau khi gặp tôi liệu bà ấy có ổn không? Mặc dù, tôi có chút lo lắng, tôi cũng rất tò mò để tìm hiểu xem cách hành xử của bản thân có thích hợp không?
“Tôi hiểu rồi. Tôi để việc đó lại cho ngài.”
Nói vậy, tôi cúi đầu chào cha và rời khỏi căn phòng.
Một vài ngày sau cuối cùng tôi cũng có một bữa ăn với mẹ để học cách cư xử.
Nhưng như dự đoán, mẹ có vẻ như đang rất sợ hãi tôi. Bà ấy ngồi đối diện tôi và đảo mắt xung quanh. Ngoài ra, khuôn mặt của bà ấy cũng trông rất nhợt nhạt.
“Làn da của ngài dường như không tốt. Ngài có sao không ạ?”
Mẹ run rẩy khi tôi nói với bà.
“V-Vâng.”
Mẹ gần như không thể điều khiển được cơ thể để trả lời. Tay bà, đang vươn về phía dao, nĩa, đang run rẩy không ngừng.
“Vậy thì, b…bắt đầu nào. Erm…đ-đầu tiên…”
“Không cần phải chỉ tôi từ đầu. Ngài chỉ cần nhìn từng cử chỉ của tôi khi ăn và chỉ ra sai xót của tôi nếu ngài nhìn thấy.”
“Eh?”
Mẹ mở to đôi mắt ra.
Không đợi bà trả lời, tôi lặng lẽ bắt đầu thưởng thức bữa ăn đang được mang lên.
Trong khi tôi ăn, chưa một lần nào bị mẹ dừng lại. Khi cả chiếc dĩa đã được ăn sạch, bà ấy mở miệng ra đầy ấn tượng.
“T-Thật tuyệt vời. Nó thật hoàn hảo đến nỗi không còn gì để ta có thể dạy nữa rồi.”
Tôi hiểu rằng đó là một lời tán thưởng chân thành và cảm thấy có một chút vui sướng.
Sau đó, suốt cả tuần bà ấy kiểm tra tất cả cách ứng xử của tôi trong nhiểu lĩnh vực khác nhau nhưng không có vấn đề gì về nó cả.
Kể từ khi tôi biết được cách hành xử của tôi đang ở tầm chấp nhận được ở giới thượng lưu, tôi cảm thấy an tâm từ tận con tim.
Sau khi khóa học về cách ứng xử của mẹ(mặc dù không có gì để dạy tôi cả) kết thúc, tôi đã được gọi tới văn phòng của cha. Khi tôi vào phòng tôi nghĩ rằng thật hiếm thấy khi tôi được gọi tới, tôi được tiếp bằng một câu hỏi.
“Chuyện học lễ nghi sao rồi? Isana nói rằng nó đã kết thúc nhưng…”
“Đúng vậy. Nó kết thức một cách rất thuận lợi. Tôi được nói bởi Phu Nhân rằng là ngài ấy không còn gì để dạy tôi nữa.”
“Hoo, vậy sao? Có phải đó chỉ mới một tuần từ khi con bắt đầu phải không?”
Cha ngạc nhiên nói.
“Tôi đã có được phần cơ bản để bắt đầu vì vậy không có gì còn để dạy cho tôi nữa.”
“T-Ta hiểu rồi.”
Đó có phải những gì ông ấy cần phải hỏi không? Ngay khi tôi nghĩ tới nó tôi có thể đã định rời đi, cha tôi nói một lần nữa.
“Con có…nói chuyện gì với Isana không?”
“Chúng tôi nói về lễ nghi.”
Ông ấy đang định nói gì vậy? Khi tôi mơ hồ đưa ra câu trả lời ngắn gọn. Cha nhanh chóng lắc đầu.
“Ah không, ta không có ý đó…con có nói chuyện gì ngoài lề không…?”
“Tôi nghĩ rằng tôi nên cẩn thận lựa chọn từ ngữ thích hợp vì vậy chúng tôi không nói một vấn đề bên ngoài.”
Mẹ lo sợ về tôi. Nếu tôi vô tình để bà ấy lo lắng, nó có thể làm sức khỏe của bà ấy tệ hơn, vì vậy trò chuyện với bà nhiều hơn cần thiết là không tốt. Ở nơi đầu tiên, tôi đã rất biết ơn vì bà ấy đã kiểm tra về cách ứng xử của tôi.
Nghĩ vậy, tôi thực sự đã không nói chuyện trừ khi cần thiết.
“T-Ta hiểu rồi. Chắc chắn rồi, nói chuyện riêng trong khi học là không tốt. Suy nghĩ rất tốt…”
Mặc dù nói vậy, cha nhìn lại tôi với khuôn mặt thất vọng.
“Còn chuyện gì nữa à?”
“Ah~không, không còn gì nữa.”
Jordan nhìn vào cha như ông ấy muốn nói gì đó, nhưng cha không nói gì nữa.
“Tôi hiểu rồi, vậy thì, xin thứ lỗi cho tôi.”
Tôi không còn gì để nói, vậy nên tôi rời khỏi văn phòng của cha.