Mọi người thường nói rằng ai cũng là nhân vật chính… nhưng thực tế không phải vậy.
Lý do là bởi tôi, Sagami Asahi, đã là một nhân vật nền ngay từ khi tôi sinh ra.
Vẻ ngoài cuốn hút, giỏi cả việc học hành lấn thể thao, nhân cách tốt,...
Một người chị gái sở hữu tất cả những thứ trên, Sagami Hanabi, đã là một người hoàn hảo ngay từ đầu.
Đối lập với Hanabi, tôi phải cố gắng trong tất cả mọi việc để có thể trở nên giỏi hơn, vì tôi kém cỏi ở việc học, thể thao và cả giao tiếp nữa.
Tôi vẫn luôn bị đem ra so sánh với chị gái chỉ vì tôi là em trai của chị ấy.
Vì tôi là em trai của Hanabi, mọi người luôn muốn tôi cũng phải hoàn hảo như chị ấy.
Và tôi đã phải thấy khuôn mặt thất vọng của họ không biết bao nhiêu lần.
Dù cho tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn không thể nào vượt qua Hanabi, và kể cả tôi có thành công, chẳng ai khen ngợi tôi cả.
Khi nào tôi còn là em trai của Hanabi thì tôi vẫn sẽ còn bị đem ra so sánh với chị ấy.
Tôi không muốn phải chịu đựng nữa.
Vậy nên tôi sẽ khiến cho Hanabi tỏa sáng hơn nữa.
Trở thành một người bình thường để làm nổi bật sự phi thường của chị ấy.
Để cho bông hoa đẹp nở rộ.
Thành một vật trang trí cho sự cuốn hút của chị ấy.
Làm một nhân vật phụ hỗ trợ cho nhân vật chính tỏa sáng hơn.
Làm những việc đó khiến cho một phần nào đó trong tôi cảm thấy tốt hơn.
Trong khi tôi vẫn sống một cuộc sống yên bình và hỗ trợ chị mình có một cuộc sống hạnh phúc, thì…
"Asahi-kun, chị sẽ chăm sóc em đến hết đời luôn~"
"Này, Asahi. Không phải chị muốn ở cạnh cậu hay gì đâu !"
"Asahi-san, hãy giữ bình tĩnh. Em đúng là một người vô vọng mà…
Tại sao tôi, một nhân vật nền, lại được bạn của chị gái mình yêu thích vậy chứ?!
Sao nó lại thành ra như thế này????!!
— — —
Một buổi sáng thứ Hai trong tháng Sáu, trời hôm nay có hơi oi bức.
Tất cả học sinh tập trung ở sân trường để dự buổi nhắc nhở đầu tuần như thường lệ.
Tôi đứng ngây người ở nửa sau của hàng, ngáp một cái, rồi nghe thấy tiếng thì thầm ở đâu đó đằng sau tôi.
"Hội trưởng Hanabi cứ như nhân vật chính trong mấy cuốn sách ấy nhỉ."
"Sao tự nhiên thở ra câu gì thế bây? Mà tao cũng nghĩ vậy."
Người mà hai khứa kia đang nói tới, 'Hội trưởng Hanabi', người vừa mới phát biểu trên sân khấu với tư cách hội trưởng hội học sinh.
Là chị gái tôi, Sagami Hanabi.
Dáng người cao ráo, mái tóc dài đen bóng, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy là đôi mắt sắc sảo tỏa ra bầu không khí điềm tĩnh.
Trường tôi bắt đầu chuyển sang đồng phục mùa hè, nên làn da trắng muốt cả chị ấy đang lộ ra trước ánh mắt của toàn trường.
"—Kiểu… làm sao chúng ta có thể gặp được một người như thế ở một cuộc sống bình thường được, đúng chứ? Tạ ơn trời đất đã độ cho con vào được trường này… À không, phải là tao tự hào về bản thân vì đã qua được kì thi đầu vào chứ!"
"Mày cứ làm quá lên, loại như mày làm sao mà đến gần được chị ấy chứ."
"Mà mày nói cũng đúng. Nhưng mà vẫn quá sớm để có thể bỏ cuộc mà, chưa kể lớp mình còn có…"
Hai đứa đằng sau tôi tự nhiên im lặng.
"Nhìn đi, Sagami kìa. Cậu ta là em trai của Hội trưởng đấy. Nếu như làm thân với câu ta thì ắt hẳn sẽ có cơ hội thôi."
"Mày ngu à? Thằng đó nhạt nhòa lắm, lúc mà tao bắt chuyện với nó thì nó tỏ ra chẳng thân thiện tí nào luôn."
"Ừ… Tao vẫn không thể tin nó là em trai của Hội trưởng cơ."
"Nó như nhân vật nền ấy."
Nói rồi hai đứa kia bắt đầu cười khúc khích với nhau.
Xong hai đứa nó đột nhiên che miệng lại.
"Khẽ thôi không nó nghe thấy bây giờ."
Tao nghe thấy hết rồi, hai thằng ngu
Tôi quay lại nhìn hai đứa nó, cơ mà chúng nó chắc cũng chẳng để ý đến tôi đâu.
Hai đứa kia cũng đã chuyển sang nói chuyện khác, và tôi nghĩ tôi cũng đã hòa mình vào hậu cảnh rồi.
Và nó như thế đấy, họ cứ nói những gì mà họ muốn nói, chẳng có gì mới mẻ cả.
Phù… Tôi thở dài và nhìn Hanabi đang kết thúc buổi phát biểu và cúi đầu cảm ơn toàn trường.
Rồi, cả sân trường tràn ngập tiếng vỗ tay.
Khung cảnh cứ như thể một nghệ sĩ vừa biểu diễn trên sân khấu vậy.
Nhìn Hanabi đáp lại tiếng vỗ tay bằng nụ cười điềm tĩnh, nhắc lại cho tôi một điều.
Sagami Hanabi là một nhân vật chính từ khi sinh ra, và tôi, em trai của chị ấy, sẽ luôn là một nhân vật phụ hỗ trợ cho chị.
… Tôi bắt đầu vỗ tay, hòa vào không khí dưới sân trường như một nhân vật nền.
Lúc đó, tôi vẫn chưa nhận ra.
Đứng sau Hội trưởng là chị tôi, còn có,
Hội phó, Kohanai Futaba.
Thư ký, Tachibana Juri.
Thủ quỹ, Natsume Nagisa.
Ba người tiền bối đang nhìn chằm chằm tôi bằng ánh mắt khả nghi…