“Này, Tazuna.”
“Gì, Saejima.”
“Mày có bạn gái hay gì đó à?”
“Hả?”
Saejima đột nhiên hỏi điều gì đó kỳ lạ.
“Mày nói gì vậy?”
“Tao không biết, nhưng mà phòng mày trông sạch sẽ hơn lúc trước tao đến đây nhiều….”
Bây giờ là khoảng thời gian sau giờ học.
Hôm nay, Saejima kêu tôi chơi một tựa game mới trong căn phòng của tôi.
Bọn tôi ngồi kề nhau trước cái màn hình 21 inch.Trên thực tế, bọn tôi đang đấu đá lẫn nhau và tranh giành những vật phẩm hiếm.
“Con trai thì không thể dọn phòng à.”
“Ý tao không phải thế.Kiểu như tao thấy mày có sức hút giới tính thôi.”
“Sức hút giới tính…”
Cách bố trí phòng tôi giống với phòng của Sumeragi, với một chiếc giường trắng, một cái bàn học màu đen và kệ sách. Thực tế là hôm nọ khi tôi đến phòng của cô ấy, tôi cảm thấy cách bố trí phòng của cô ấy rất ngầu và muốn làm y hệt.
Tôi hỏi cô ấy mua đồ đạc,v.v ở đâu, và cô ấy đưa cho tôi một số đồ cô ấy không dùng đến rồi nói:”Tôi chỉ còn có nhiêu đây thôi.”
“Tao đang thắc mắc vì sao tao ngửi thấy mùi của con gái trong phòng này.”
Saejima có khứu giác thật đáng sợ. À không, nếu bạn nghĩ kĩ lại thì, thằng này có một cái mũi khá điếc vì nó thậm chí còn chả nhận ra Sumeragi là con gái.
“Đó chỉ là mày tưởng tượng ra thôi.Nào chơi tiếp .”
“Nhưng trước hết, hãy thay đổi không khí một tí nào.”
Nói xong rồi Saejima đứng dậy đi mở cửa sổ.
“Hả?Mày đang làm gì đấy?”
“Ồ, à, ……, không, …….”
Cho đến khi tôi bình tĩnh, tôi đã đứng trước mặt Saejima rồi.
Nó sẽ rất tệ nếu cửa sổ được mở.
“Nào ,nào, mày đang muốn thay đổi không khí mà. Mày biết mà, nó khá quan trọng khi tạo ra một con đường giúp cho không khí được lưu thông đúng không? Phòng mày có hai cái cửa sổ, nên mở cả hai ra đi.”
“Tao biết mà.Nhưng cái cửa này có hơi…”
Đột nhiên, tôi nhìn qua khe hở trên rèm sang phía bên kia.
“~♪”
Sumeragi đang mặc bikini và có tâm trạng rất vui vẻ.Cô ấy thậm chí còn tạo dáng trước cái gương đặt trong phòng cô ấy.Tôi không nghe được cô ấy nhưng tôi khá chắc cô ấy đang ngân nga một giai điệu bài hát.
“Tao đoán cậu ấy đã rất vui khi mặc được….đồ bơi…”
“Hở?Có gì ngoài cửa sổ à?”
“Không có gì.”
“Eh?Nhưng mà mày thử nhìn ra bên ngoài bây giờ…”
“Không có gì thật mà.”
Thằng ngu! Mày quên mất mấy thứ tao thấy mấy ngày trước thật à.
Tôi không thể để Saejima biết Sumeragi là ai được.Tôi phải làm một điều gì đó.
“……”
“……”
Tôi và Saejima lườm nhau trước cửa sổ - và chính Seajima ra tay hành động trước.
“Tou!”
“!”
Tôi chặn tầm nhìn của Saejima khi nó cố nhìn ra ngoài cửa sổ. Saejima không bỏ cuộc và lặp lại hành động tương tự hai ba lần nhưng tôi đã ngăn cản tất cả.
“Hahaha~n? Có điều gì mày không muốn tao xem đúng không?~”
"Không có gì!?"
“Thế thì chắc chắn là có rồi.”
“…….”
“Tao hiểu rồi. Nếu mà mày đã không muốn tao nhìn đến thế thì tao bỏ cuộc.”
“Cảm ơn, Saejima…….”
"Không sao đâu. Chúng ta là bạn mà, phải không?"
Có vẻ như tôi đã có những người bạn tốt.
“Mày tin điều tao nói thật à!”
Shhhh!
Tấm rèm bảo vệ bí mật về danh tính của Sumeragi đang được bàn tay của Saejima mở ra một cách tàn bạo.
“Saejima! Tình bạn của chúng ta biến đâu mất rồi!”
“Đôi khi mày phải sẵn sàng từ bỏ tình bạn đôi bên đúng không?”
Ít nhất, bây giờ không phải lúc cho việc đó.
“Chà, chúng ta có gì ở đây nào~? Chờ đã, không có gì à?”
Khi tôi nhìn sang phòng Sumeragi, rèm đã đóng lại và tôi không thể nhìn thấy phòng cô ấy nữa.
Chắc hẳn cô ấy đã chú ý và đóng nó lại khi tôi đang đánh nhau với Saejima. Tôi ước gì cô ấy nhận ra điều đó sớm hơn.
“Chết tiệt, thật là nhàm chán!”
“Haaaaaa……”
Và thế là, bằng cách nào đó, mọi chuyện đã được giải quyết.
Hôm sau, tôi đã dạy cho Saejima biết thế nào là “ý thức cấp bách”.
※
“Cậu đến muộn.”
Sau giờ học.
Sumeragi có vẻ phấn khích và hỏi tôi, “Hôm nay cậu có muốn đến nhà tôi không?!” Tôi không có việc gì đặc biệt để làm nên tôi gật đầu nhưng rồi cô ấy lại nói: “Xin lỗi! Tôi quên mất hôm nay tôi phải trực! Cậu có thể đợi tôi ở cổng trường được không?”
Đó là lý do tại sao tôi đang đợi ở cổng trường. ……
Tôi tự hỏi liệu cô ấy có đang ở đây không.
Công việc ban ngày lẽ ra chỉ là dọn dẹp lớp học và viết nhật ký về lớp, nhưng tôi đã đợi được khoảng 30 phút rồi. Có chuyện gì đã xảy ra à?
“Dù sao thì, tôi tự hỏi điều gì đang xảy ra khiến cho cô ấy hào hứng vậy.”
Tôi chắc chắn lý do cô ấy mời tôi đến nhà là vì tình huống hôm qua.
“Tch…… cái thằng học sinh chuyển trường đó, nó thành công rồi…”
“Chỉ vì nó đẹp trai một tí mà các cô gái bu quanh nó quá trời.”
Đột nhiên có hai nam sinh đi ngang qua cổng trường. Có vẻ như họ đang phàn nàn về việc cô ấy nổi tiếng.
Nếu bạn là đàn ông, không có gì lạ khi bạn cảm thấy hơi ghen tị. Là một người biết danh tính thực sự của cô ấy, tôi có khá nhiều cảm xúc đan xen nhau khi suy nghĩ về nó.
“Ý tôi là, cô ấy thực sự vẫn chưa đến…Tôi không chịu được nữa rồi.Có lẽ nên đi tìm cô ấy thôi.”
Tôi tự hỏi cô ấy thực sự đã đi đâu.
Hơi co người lại, tôi quay lại trường và bất ngờ tôi tìm thấy cô ấy sớm hơn tôi tưởng.
“Ư-ừm……! Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã giúp đỡ tôi lúc đó.Tôi có thể làm gì đó để trả ơn cậu không?”
“Không, tôi chỉ làm những gì tôi phải làm thôi. Đừng lo lắng về điều đó.”
Tại chỗ sân nằm giữa hai dãy nhà đông tây.
Mái tóc vàng dài và thẳng dài đến thắt lưng xen lẫn chút màu đỏ ở phần đuôi.Đôi mắt cô ấy hơi đỏ, như thể cô ấy đang đeo kính áp tròng màu.
Cô ấy có khuôn mặt được trang điểm gọn gàng với phấn mắt quanh mắt và son bóng trên miệng.Nếu ai thấy được sự khác biệt trên khuôn mặt cô ấy thì nó khá giống với của Sumeragi.
Bộ đồng phục học sinh cũ kỹ của cô để lộ xương quai xanh khỏe mạnh và bộ ngực vừa phải ở trên chiếc áo của cô.Chiếc váy của cô ấy được điều chỉnh ngắn hơn nhiều so với quy định của trường, để lộ đôi chân khỏe mạnh của cô.
Cô ấy có vài chiếc khuyên trên tai và trông không giống một học sinh nghiêm túc.
Tôi biết cô ấy.
Cô ấy học cùng khối với tôi và được mệnh danh là cô gái xinh đẹp nhất trường, tôi đoán vậy.
Tôi không nhớ tên cô ấy.
“Chà, tốt hơn hết là tôi nên quay về….”
“Đ-đợi đã! Đợi thêm một chút nữa…… ừm……”
Sumeragi dường như đã bị cô gái xinh đẹp nhất trường giữ chân.
Ngay khi chuyển đến trường mới, cô đã làm say lòng cả nam sinh và nữ sinh nổi tiếng. Tôi cảm thấy mình có thể hiểu được cảm giác muốn chửi rủa của các chàng trai lúc trước.
“Tôi có một số việc cần giải quyết. …”
"Chỉ một chút nữa! Chỉ một chút nữa thôi ……"
Tôi hiểu rồi, cô gái này thực sự muốn giữ chân cô ấy.
Sumeragi đang gặp rắc rối và có lẽ tôi nên cử ít nhất một chiếc tàu cứu sinh cho cô ấy.
“Này, này. Cậu định bắt tôi đợi bao lâu nữa?”
“Ồ, Tazuna-kun”
Cô ấy chú ý đến tôi và cụp lông mày xuống với vẻ có chút hối lỗi.
Cô gái kia nghiêng đầu: “Ừm, có lẽ nào.”
“Là…… Tazuna-kun học cùng lớp với Sumeragi-kun phải không?”
"Hở? Làm sao cậu biết tên tôi?”
“Chà~, chúng ta học cùng khối~ Ít nhất tôi cũng nhớ tên cậu~”
Không đời nào! Có gần 300 học sinh trong một khối ở trường cao trung của chúng tôi.
Cô nữ sinh đang tươi cười này nghĩ mình có thể nhớ hết tên tất cả sao?
Chà, có lẽ đây là lý do tại sao cô ấy lại nổi tiếng đến vậy. Cô ấy rất khác với tôi. Ngay cả bây giờ tôi cũng không thể nhớ được tên cô ấy.
“À, dù sao thì.
“Tôi xin lỗi, nhưng Sumeragi đã có hẹn trước với tôi. Đi nào đi nào.”
“Ừ đúng rồi. Hẹn gặp lại"
Khi tôi đang cố kéo Sumeragi đi được nửa đường, “Ahhhh…”, tôi nghe thấy một giọng nói từ một nữ sinh có vẻ đang hối hận.
Sau đó, sau một thời gian dài trì hoãn so với thời gian dự kiến, hai chúng tôi cùng nhau bước qua cổng trường, Sumeragi thở dài, “Haa …….”
"Cảm ơn vì đã cứu tôi."
“Nổi tiếng khó khăn lắm đúng không.”
“Mỉa mai kiểu gì vậy hả?”
“Này, muốn trao đổi thông tin liên lạc không?”
"Hở?"
“Nếu chuyện này xảy ra lần nữa, cậu sẽ gặp rắc rối phải không? Hôm nay tôi mới tình cờ tìm thấy cậu, nhưng không biết lần sau có tìm được cậu không. Sẽ rắc rối lắm nếu cậu đi đâu mất.”
“Uh,chuẩn đấy.”
“Hở? Có chuyện gì à?”
“À, không, tôi không… biết tại sao. Tôi đã quen trao đổi thông tin liên lạc với các chàng trai,… nhưng tôi lại nghĩ đó là bởi vì cậu biết tôi. Tôi cảm thấy lo lắng ……."
“Này, dừng lại đi. Đây là lần đầu tiên tôi nhờ một cô gái trao đổi thông tin liên lạc với mình. Nếu cậu nói điều gì đó như thế, tôi sẽ cảm thấy lo lắng mất.”
“À, tôi-tôi xin lỗi.”
“……”
“……”
Cuối cùng, chúng tôi cảm thấy hơi khó xử và về nhà mà không làm gì cả.
Lát sau, khi tôi hỏi tại sao lại mời tôi đến, cô ấy nói …….
“Tôi có một bộ đồ tắm mới!”
Điều đó không thú vị lắm đâu……, tôi nghĩ thầm.