Còn gần 10 phút mơi hết giờ nghỉ trưa.
Hình như tiết sau Rina-san học thể dục thì phải, nên bọn tôi chia ra sớm hơn một chút.
Kéo ghế chỗ mình ra, tôi nhìn sang Yuika.
“...Mừng quay lại.”
“Ờ-ờm. Tớ về rồi?”
Tôi trả lời theo phản xạ, nhưng “Tớ về rồi” có phải điều nên nói?
Ngay từ đầu, “Tớ về rồi” đã là một cách kỳ lạ để mở đầu một cuộc trò chuyện rồi.
“Cậu vừa ở chỗ Onee-chan à?”
“Ừ, nhưng mà...”
Sao cậu lại hỏi thế chứ?
Yuika là kiểu người khá nghiêm túc, và thường có xu hướng theo dõi từng đường đi nước bước của tôi.
Nếu vẫn còn hẹn hò, thì tôi có thể hiểu được, nhưng giờ chia tay rồi cơ mà.
Hơn nữa, chúng tôi chia tay còn là vì lí do riêng của Yuika nữa.
Tôi không hề vui về chuyện cổ quá để tâm đến người tôi đi cùng trong giờ nghỉ trưa.
“Hai người đã làm gì?”
“Tớ có cần thiết phải nói không?”
Biểu cảm trên gương mặt Yuika cứng lại.
Hồi còn hẹn hò, tôi luôn thành thật trả lời, nên có lẽ đây là điều cô không ngờ tới được.
“Nếu khong muốn thì cậu không cần nói đâu.”
“Hiểu rồi.”
“...”
“...”
“Cậu không định nói thật à?”
“Cậu bảo tớ không cần nói còn gì..."
Yuika nhìn tôi khó chịu, còn tôi chỉ biết thở dài.
“Tớ chỉ đi ăn trưa cùng chị ấy thôi mà.”
“...Hừm.”
Nghe xong, cổ chẳng có vẻ gì hứng thú với chuyện này cả.
Yuika chống cằm nhìn ra cửa sổ.
“Vì Onee-chan rất xinh, nên chắc cũng phải khó lắm cậu mới hẹn hò được với chị ấy nhỉ?”
“Cậu mà cũng nói thế được à, Yuika?”
“Eh?”
“Yuika này, cậu xinh kém gì Rina-san đâu.”
“...Khụ. T-Tại sao lại tự dưng tấn công người yêu cũ thế hả!?”
“Huh? Tớ không cố ý...”
Yuika đỏ mặt kỳ lạ mà liến thoắng.
Đôi mắt ngọc bích của cô đảo qua đảo lại, và cô quay đi.
“...Đừng nghĩ tớ và Onee-chan cùng đẳng cấp. Cậu sẽ khiến người ta buồn đấy.”
Có lẽ vì là chị em nên cả Rina-san và Yuika đều xinh đẹp, hai người chỉ khác mỗi màu tóc thôi.
Dù sao đi nữa, cũng là lỗi tôi diễn đạt không rõ.
Lần này tôi là người phải xin lỗi rồi.
“Xin lỗi. Tớ không có ý xúc phạm cậu.”
“...Phù... Mà, nhất thiết phải là Onee-chan sao?”
Tôi nhướn mày.
“À ừm, ý cậu là sao?”
“Là thế đấy. Nhất thiết cậu phải hẹn hò với Onee-chan sao?”
“Tớ muốn độc thân đến hết đời...”
“Không, ý tớ không phải thế. Có rất nhiều cô gái khác ngoài kia mà.”
Nói cách khác, cổ muốn hỏi rằng liệu có phải tôi không còn biết ai khác nên mới hẹn hò với Rina-san.
“Nếu cậu muốn hỏi thế, thì chẳng có lí do gì bắt buộc phải là Rina-san cả.”
“...N-Nếu thế thì...”
“Nhưng mà, tớ cũng chẳng thấy lí do gì để người ấy không phải là Rina-san. Mà, cậu hỏi thế làm gì?”
“K-Không có gì đâu, chỉ là tớ thấy tò mò thôi...”
Cái khuôn mẫu kiểu “Người đó phải là cô ấy” có lẽ khá hiếm
Đó chính xác là những gì xảy ra trong mối quan hệ mà người ta xác định tiến tới hôn nhân.
Tôi không chắc ý định của Yuika khi hỏi vậy là gì nữa.
Điện thoại tôi rung lên, đó là tin nhắn từ Rina-san.
[Chiều nay học tốt nhé ♡]
Một bức ảnh kèm tin nhắn ngắn gửi cho tôi.
Rina-san trong bộ đồ thể dục.
Cơ mà, cổ đang dùng tay nâng ngực lên, khoe ra cặp đồi tuyệt phẩm.
Tuy không nhìn thấy đồ lót, nhưng thung lũng ở đó lại lộ ra rõ ràng.
“Khụ khụ!?”
Tôi ho liên hồi.
“S-Sao vậy? Cậu ổn không thế?”
“Ừ-Ừm... Tớ không sao.”
Dù có đang hẹn hò đi nữa, thì không phải Rina-san đang táo bạo quá sao...
Cái này thì đúng vào phạm trù dâm nữ rồi.
Dù tôi không hề nói gì, cổ vẫn gửi mà không thèm biết ý tôi sao.
Tôi lưu tấm hình lại. Tôi đã lưu nó lại... Chuyện quan trọng nhắc hai lần.
“Nhắn tin với Onee-chan à?”
“À, ừ.”
Thấy phản ứng của tôi nên có lẽ Yuika đã đoán được.
Tôi nhanh chóng nhắn tin lại cho Rina-san.
[Em giữ lại được chứ?]
Và nhận được phản hồi ngay lập tức.
[Chị chỉ cho Takuto-kun xem thôi, nhưng lẽ nào em định đăng lên mạng ư?]
[Em sẽ không bao giờ làm thế.]
Thế thì cứ yên tâm. Em có thể dùng nó tối nay mà.]
[Em không biết chị đang nói về cái gì đâu đấy.]
Cổ đúng là một dâm nữ mà, phải không?
[Oh, vậy như này là chưa đủ sao?]
[Em hoàn toàn không biết chị đang nói về cái gì cả, nhưng có lẽ, không, em nghĩ vậy chưa đủ đâu.]
[Vậy à. Mà, chị cũng sẽ không cho em thêm gì đâu.]
[T-Thế à.]
Tôi rũ vai thất vọng, nói thật, tôi cũng đã có chút kỳ vọng...
Tôi đã quá tập trung vào điện thoại mà quên đi mất Yuika.
Cô đang nhìn tôi chua chát.
“S-Sao thế?”
“Không có gì. Tớ chỉ nghĩ hai người đang có khoảng thời gian vui vẻ thôi nhỉ.”
“Không được sao?”
“...Không phải là không được.”
Phải chăng cô ấy không thích việc tên con trai mà cổ đá đang được vui vẻ à.
Khi tôi đang tự hỏi về cảm xúc của Yuika, tiếng chuông báo quen thuộc vang lên, và giáo viên vào lớp ngay sau đó, khiến bầu không khí thư giãn trong lớp học biến mất.
Tôi cất điện thoại đi và quay lên bảng.
Dù thế, hẳn là sẽ rất vui đây...
Tôi tự hỏi, liệu khi đang nói chuyện cùng Rina-san trông tôi vui lắm chăng.
Tôi đã kết thúc buổi học chiều trong tâm trạng có hơi khó chịu một chút.