“Ờm, sao Takuto lại ở đây?”
Yuika nhướn mày hỏi, nhìn bọn tôi đầy nghi ngờ.
Bầu không khí căng như dây đàn.
Rina-san thả lỏng, mỉm cười nhẹ nhàng.
“Takuto-kun đưa chị về nhà thôi.”
“Hmm, có hơi bất ngờ đấy nhỉ. Em không nhớ là Onee-chan với Takuto thân thiết đến mức đó á.”
Yuika nghiêng đầu hỏi một câu lạ lùng.
Cho đến lúc này, Rina-san và tôi chưa bao giờ trực tiếp liên can đến nhau mà không có Yuika làm trung gian.
Mối quan hệ của chúng tôi chỉ đến mức chào nhau nếu ngang qua thôi.
Nên Yuika thắc mắc như vậy âu cũng là điều hiển nhiên.
Kiếm một cái cớ chẳng khó gì cả, nhưng tôi nào làm gì sai đâu đúng chứ. Tôi nhìn thẳng vào mắt Yuika.
“Thực ra, tớ đang hẹn hò với Rina-san.”
“Hm... Eh? Xin lỗi, cậu nhắc lại được chứ.”
“Tớ đã quyết định sẽ hẹn hò với Rina-san, nên tớ đưa chị ấy về nhà thôi.”
“Cái gi vậy chứ... Trời ạ, mình chưa load kịp.”
Yuika đặt tay lên trán với vẻ mặt như gặp chuyện gì khó khăn lắm.
Dường như hàng loạt câu hỏi đang nổ ra trong đầu cô.
Như để tiếp lời Yuika đang hoang mang, Rina-san tiếp tục.
“Yuika, em chia tay với Takuto-kun rồi, phải chứ?”
“...Vâng, nhưng mà.”
“Thế thì, chị lấy Takuto-kun đi được mà, phải không?”
“...”
Rina-san mỉm cười nghiêm túc.
Yuika nhìn lên, khẽ cắn môi. Cô chẳng hề nói có hay không, chỉ giữ im lặng.
“Em đột ngột chia tay với Takuto-kun, và lại còn không muốn người khác có được cậu ấy cơ à?”
“...Hm. Vì bọn em chia tay rồi, nên cậu ấy thích làm gì cũng được.”
“Chị hiểu rồi. Vậy chị cứ làm như mình thích thôi.”
“Chỉ là.”
Tôi có thể lập tức cảm nhận được rằng tâm trạng cô ấy đang tệ đi.
Tôi bất giác lui lại khi đón cái lườm sắc lẹm từ Yuika.
“S-Sao thế?”
“Nếu cậu chỉ đang cố trả thù tớ, thì vô ích thôi.”
“Hả?”
“Cậu hẹn hò với chị tớ chỉ vì cậu không ưa được chuyện tớ đột ngột đá cậu chứ gì.”
Yuika cũng có những giả định của riêng mình.
Tôi vẫn chưa tin vào việc mình bị đá. Nhưng đây chắc chắn không phải trả thù hay gì cả.
“Cậu sai rồi. Tớ không có ý đó.”
“Tớ có hơi thất vọng đấy. Làm sao cậu lại có bạn gái mới nhanh như thế được chứ?”
Yuika lạnh lùng nhìn tôi mà nhún vai.
Sao cổ lại phải nói kiểu đó nhỉ...
Cậu cũng đi với một người khác thôi mà.
Chưa có gì chắc chắn rằng đó có phải bạn trai mới của cô không, nhưng tôi nghĩ cũng khó lệch lắm.
Dù không có vụ đó đi chăng nữa, thì tôi cũng không đồng ý với việc cổ nói chuyện với mình kiểu này.
Tôi cắn môi nhìn xuống.
Và rồi, Rina-san tiến đến đứng trước tôi, như muốn che chắn tôi sau lưng cô.
“Không phải thế hơi quá ích kỷ sao?”
“Huh?”
“Em chỉ luôn áp đặt cậu ấy thôi, Yuika à, và em thậm chí còn ngang nhiên chấm dứt mối quan hệ với Takuto-kun mà không một lời giải thích nữa.”
“Thì sao?”
“Và hơn hết, em bắt Takuto-kun khong được có bạn gái mới trong một thời gian sao? Em nhiều quyền lực đến vậy cơ à, Yuika?”
“...E-Em chỉ đang nói là mình thấy thất vọng thôi mà.”
Yuika đảo mắt liên hồi khi lẩm bẩm.
Rina-san không hề bỏ lỡ cơ hội đó. “Vậy có nghĩa là em vẫn còn cảm xúc đối với Takuto-kun sao?”
“K-Không phải. Em không có gì như thế hết...”
“Nếu vậy, tại sao em phải thất vọng? Lẽ nào em thất vọng vì vẫn đang còn mong đợi?”
“...T-Thôi đi! Đừng có lúc nào cũng thuyết giáo em thế!”
Như một sợi dây bị đứt, cảm xúc của Yuika bùng nổ. Tôi và Rina-san chỉ biết nhún vai trước cơn giận dữ đó.
“Hai người không hề hiểu được cảm xúc của tôi...”
“C-Cậu không nói thì làm sao tớ biết được chứ?”
“Tôi không thể! Tôi đã nghĩ về chuyện này rất nhiều đấy. Và hơn hết, tôi đã chấm dứt với cậu rồi, Takuto!”
“Y-Yuika...”
Cô hét lên như muốn xả giận.
Không hề quan tâm đến hàng xóm, cô ấy chỉ đơn giản đang ném ra hết những điều cất trong tim mình thôi.
“E-Em đi đâu đấy...?”
“Cửa hàng tiện lợi. Mà, đừng có lúc nào cũng phải săm soi em thế.”
Yuika hung hăng đáp lại. Rina-san và tôi chẳng biết nói gì nữa, chỉ có thể đứng nhìn bóng lưng kia bước đi.
“A-Ahaha... Chị làm Yuika giận rồi.”
“Đ-Đúng vậy nhỉ.”
“Xin lỗi nhé.”
“Sao chị lại xin lỗi?”
“Vì chị cảm giác như đã phản tác dụng rồi... Chị chỉ cố khiến con bé thấy ghen thôi mà...”
Đưa tay lên gãi đầu, Rina-san cười khổ.
“Ừm... Nhắc mới nhớ, đó là lí do khiến em hẹn hò với Rina-san mà nhỉ?”
“Không phải em quên hơi nhanh sao?”
“Xin lỗi, nhưng đầu em giờ loạn hết lên rồi.”
“Oh, đúng nhỉ...”
Rina-san đan hai bàn tay vào nhau và cất giọng.
“Ừm, vậy thôi, hẹn mai gặp lại nhé.”
“À, vâng, gặp chị sau.”
Bọn tôi vẫy tay tạm biệt nhau. Sau khi Rina-san vào nhà, tôi cũng quay người cất bước.