Dù hôm nay là ngày bọn tôi sẽ đi du lịch, nhưng vì Rina chưa hồi phục hoàn toàn nên cuối cùng đã phải hủy.
Không biết việc đem tờ đăng kí kết hôn kia đến có giúp ích gì không nữa, nhưng Rina đã đồng ý hủy chuyến đi lần này.
Sau kỳ nghỉ hè, Rina bắt đầu tập trung vào ôn luyện để thi đại học.
Vì cô đã đặt mục tiêu của mình là vào một trường đại học danh tiếng.
Dù học lực của Rina có tốt đến mức nào đi nữa, thì nếu không nghiêm túc học hành thì cũng khó mà qua được bài thi đầu vào.
Cơ mà, bọn tôi vẫn thường hẹn hò để thư giãn đầu óc.
Khi Rina học, tôi cũng sẽ ngồi học ngay cạnh.
Thời gian thấm thoát trôi, thoắt cái đã sang đông.
Ngày 18 tháng 12.
Hôm ấy, tôi đã làm cao một chút mà đến một nhà hàng mình không thường đến.
Tiết kiệm tiền lương bán thời gian cho hôm nay đúng là đáng mà.
“C-Có ổn không vậy? Chỗ này đắt lắm á...”
Rina lo lắng nhìn tôi.
“Không sao đâu, cứ để đó cho anh.”
“N-Nhưng...”
Ngay từ đầu, dành tiền cho buổi hẹn hôm nay chẳng phải việc gì khó, vì tôi không thật sự muốn nhiều thứ lắm.
Và bên cạnh đó, tôi tự hỏi cô ấy đòi tôi mua quà sinh nhật từ hôm nào nữa.
“Em không vui sao?”
“Không đâu, em vui lắm chứ.”
“Mừng là em thấy thích.”
“Vậy thì, em xin phép tận dụng sự hào phóng của anh nhé.”
“Cứ tự nhiên.”
Tôi mỉm cười đáp lại.
Không lâu sau, món khai vị được đem lên.
Dù trông không nhiều, nhưng tôi biết rằng chỗ đó cũng đắt xắt ra miếng đấy.
“Em nghĩ đây là lần đầu tiên em được ăn món gì đó như thế này đấy.”
“Anh cũng chưa từng ăn như vậy trước đây. Mà, có ổn không nếu mấy đứa học sinh cao trung đến một nơi như này?”
“Em nghĩ anh không nên nói vậy đâu Takuto... Đừng có lui bước khi đồ ăn được đem lên rồi chứ.”
“Nhưng Rina này, nhờ vẻ đẹp của em mà anh không trở nên nổi bật đấy.”
“...Ư. K-Không phải thế. Anh ngầu lắm mà Takuto.”
“...Hưm. Anh chỉ là một nam sinh cao trung bình thường có thể tìm thấy được ở bất cứ đâu thôi.”
“”Xung quanh chẳng có ai giống anh đâu.”
“Thế à?”
“Đúng rồi đấy. Chả có tên nào khác ngoài Takuto lại có thể chinh phục được cả hai chị em nhà Tsukise đâu.”
...N-Nghe có vẻ hơi phiền phức đây.
“A, để cho chắc thôi, nhưng anh không làm gì mờ ám với Yuika sau lưng em đâu đúng chứ?”
Rina lườm nguýt tôi.
“Không hề. Anh một lòng với em mà, làm gì có khả năng yêu được hai người một lúc đâu.”
“Hmm, thế thì được.”
“Em thì sao Rina?”
“Em cũng chung thủy với Takuto mà. Em không ngại cho anh xem điện thoại em có gì đâu.”
“Ồ, đáng tin cậy quá đi nhỉ.”
“Takuto này, anh cũng làm thế được phải chứ?”
“Eh, điện thoại á?”
“Ừm.”
Cái ngày ai đó thấy lịch sử tìm kiếm trong điện thoại của mình sẽ là ngày tận thế.
Tôi không xóa gì đi vì không nghĩ sẽ có ai đó xem được.
“Anh có thể cho em xem, chờ một phút thôi.”
“Cái gì thế? Nghe đáng nghi quá à nha.”
“Không, không phải anh lừa dối em hay gì hết. Đàn ông con trai cũng có những bí mật riêng mà.”
“Oh, vậy sao. Em không phiền đâu.”
“Em nên thế đi!”
“Thật ra em còn hứng thú với nó cơ. Cho em xem đi.”
“Từ từ, thật đấy, đừng mà.”
Rina phồng má lên.
“Em định sẽ dùng làm tài liệu tham khảo cho một lúc nào đó mà.”
“N-nếu em mà nói thế, anh sẽ nghiêm túc luôn đấy, biết không hả?”
“Được thôi. Thay vào đó, anh mà lóng ngóng quá thì rắc rối to đáy.”
“Ugh... Nào, ăn đi cái đã.”
“Trời ạ, anh đánh trống lảng cũng nhanh đấy.”
“A-Ăn thôi nào.”
Tôi cầm dao nĩa lên, mặt đỏ bừng. Có vẻ tôi trong mắt người ngoài cũng gọi là biết cách cư xử.
Chẳng hiểu tại sao nữa, mà gạt chuyện đó sang một bên, Rina cũng rắc rối thật mà.
Mà khoan, tôi thì lóng ngóng cái gì cơ? Chúng tôi chưa làm gì quá việc hôn cả. Hai đứa đã hẹn hò cũng được gần nửa năm rồi.
“Fufu... Takuto này, trên má anh dính sốt á.”
Thấy tôi im lặng dùng bữa, Rina khúc khích.
Cô lấy khăn ăn ra lau má tôi.
“A-Anh tự lo được mà.”
“Đừng xấu hổ chứ.”
“Không phải thế...”
“Hm? Cái gì rơi ra kia.”
Tôi quay đầu về hướng ngược lại giấu đi gương mặt đỏ bừng của mình. Rina-san đứng dậy nhặt thứ gì đó vừa rơi ra khỏi túi tôi.
“A, cái đó!”
“Hm?”
Tôi giật lại từ tay Rina. Cô nhìn tôi nghi ngờ.
“Em không được thấy thứ đó à?”
“...Không phải vậy.”
Rina bối rối vì câu trả lời ngập ngừng của tôi.
Thật ra, tôi định đưa cho cổ sau cơ.
Chết tiệt, làm gì được giờ...
Dù sao thì, cũng đã bị nhìn thấy rồi, cứ thế này tôi sẽ không tập trung ăn được mất.
“À, ừm.”
“Sao vậy?”
Tôi mở lời, còn Rina ngồi thẳng lưng dậy.
“Em có muốn đi cùng anh không?”
“Eh?”
Tôi đưa Rina cặp vé cho chuyến đi đến một suối nước nóng.
Rina đứng hình, chớp mắt liên tục.
“Em đã phải học hành vất vả để chuẩn bị thi... Và anh cảm thấy dạo nay em hơi quá sức. Ừm, nên là, nghỉ ngơi một chút được chứ?”
“V-Vậy có ổn không? À thì, được mời đến đây thôi là quá đủ cho quà sinh nhật của em rồi.”
“Anh tính khiến em bất ngờ hai lần cơ, nhưng xin lỗi vì không giỏi lắm nhé.”
“K-Không, đừng xin lỗi mà. Em... vui lắm.
Cầm lấy hai tấm vé, Rina gãi má ngượng ngùng.
Mừng vì cô ấy thích. Vì chúng tôi đã không thể đi đâu đợt nghỉ hè rồi.
“N-Này, cái này không phải là vào Giáng sinh à?”
“Đúng rồi đấy, vậy không được sao? Anh nghĩ mình đã hỏi em sắp xếp thời gian hôm Giáng sinh rồi chứ nhỉ.”
“Ah, không, không có vấn đề gì hết.”
“Vậy thì tốt.”
Tôi đã đặt lịch từ trước rồi. À thì, hôm đó là Giáng sinh, và có khi nhà tôi sẽ nghi ngờ mất, cơ mà...
Em gái tôi thì chả biết ý gì cả, và tôi lo rằng con bé sẽ tọc mạch chuyện tình yêu của tôi đấy, nhưng giờ thì đừng nghĩ đến mấy chuyện răc rối nữa. Ừ, vậy tốt cho tinh thần hơn.
Rina nhìn chằm chằm cặp vé.
“Em nên chuẩn bị tinh thần nhỉ?”
“Hm!? Không, không, anh... không biết nữa. Anh không mời em đi lần này với ý định đó đâu.”
“Dù anh đã nhất quyết chọn Giáng sinh?”
“...E-Em ác lắm Rina.”
Rina cười trêu tôi. Tôi làm sao thắng được đây.
“À đúng rồi.”
“Sao thế?”
Đột nhiên Rina lên giọng như mới nhớ ra chuyện gì đó.
“Lần này em sẽ thưởng cho Takuto.”
“Ờ, nghĩ lại mới nhớ nhỉ.”
Hồi nghỉ hè, cổ nói rằng nếu tôi hoàn thành hết bài tập trước chuyến đi, tôi sẽ được thưởng.
Nhưng kết cục chuyến đi ấy bị hủy, nên phần thưởng cũng theo đó mà biến mất luôn.
“Takuto, anh đã làm rất nhiều việc vì em rồi, nên em cũng phải đáp lễ đàng hoàng chứ.”
“Không, đừng để tâm mà. Anh làm vì anh thích thế thôi.”
“Em cũng thế.”
“Vậy sao? Thế thì anh hóng đó nha.”
“Ừm.”
Rina nở nụ cười tươi như hoa, và rồi thoáng cúi đầu xuống.
Nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng mối quan hệ của tôi với Rina dường như sẽ không chấm dứt đâu.
Tôi nghĩ chúng tôi rất hợp nhau, dù là do có chung giá trị quan, hay đơn giản chỉ là có cùng khiếu hài hước cũng chẳng quan trọng.
Tư bây giờ, tôi muốn ở bên Rina.
Tôi nghiêm túc đến mức nghĩ đến cả việc kết hôn rồi cơ mà. Con chúng tôi hẳn sẽ dễ thương lắm đây.
Được trải nghiệm nhiều điều mới cùng Rina chắc chắn sẽ vui đây.
“À, đúng rồi, lại em nói cái này.”
“Gì thế?”
Rina vẫy ngón trỏ bảo tôi đưa tai lại gần.
Khi tôi ghé sát vào, Rina đưa mặt lại gần hơn, và hôn vào má tôi.
“Sơ hở này.”
“Đ-Để ý nơi chốn cái đã chứ.”
“Hay anh muốn trên môi hơn?”
“Ý anh không phải thế!”
Như thường lệ, nàng này...
“Em yêu anh, Takuto.”
“Anh cũng yêu em, Rina.”
Cô mỉm cười dịu dàng, thẳng thắn bày tỏ cảm xúc của mình, và tôi cũng thế.
Nếu được bên cạnh Rina, thì có bao lâu đi nữa những ngày tháng của tôi cũng sẽ chẳng bao giờ nhàm chán.
Còn bây giờ, sẽ là một chuyến đi đến suối nước nóng.
Tôi không biết liệu mọi chuyện sẽ tiếp tục như nào, nhưng, kệ thôi, tôi sẽ tận hưởng hết mình,
----------
End.