Kỳ nghỉ hè đang nhanh chóng trôi qua.
Sau hơn 1 tháng, kỳ nghỉ đã bước vào tuần cuối cùng.
Và cũng sắp đến thời điểm...
Cái ngày mà Rina-san và tôi cùng đi chơi sắp đến gần.
“-Thế nên là...”
“Hiểu rồi. Cảm ơn vì đã gọi cho tớ nhé.”
Yuika đã gọi cho tôi để báo rằng Rina-san bị cảm.
“Thế thôi. Gặp lại sau nhé.”
“À, từ từ.”
“Sao thế?”
“Tớ đến thăm được không?”
“Ừ thì, cậu làm gì tùy cậu. Tớ không nghĩ Onee-chan sẽ thấy phiền đâu.”
“Okay. Vậy tớ đến ngay.”
“Ừ, tớ sẽ để cửa mở.”
“Cảm ơn.”
Theo lịch thì ngày mai chúng tôi đi rồi.
Cơ mà với tình hình này có lẽ phải hủy thôi.
Nghĩ vậy, tôi hướng thẳng đến nhà Rina-san.
★
Đến nơi, tôi tính gọi vào intercom cơ, nhưng chợt nghĩ cũng có khả năng Rina-san đang ngủ.
Tôi nhớ là Yuika đã bảo để cửa mở, nên tôi vặn tay nắm cửa mở cạch một cái.
“X-Xin phép.”
Tôi nói khẽ để cô biết mình đang ở đây, nhưng không ai phản hồi.
Tôi khóa cửa lại, trước thềm chỉ có giày của Rina-san và Yuika thôi.
Bố mẹ họ chắc đi làm rồi.
Tôi tiến đến cầu thang lên tầng 2. Phòng Rina-san nằm cuối hành lang.
Tôi liếc nhìn tấm bảng ghi “RINA” và khẽ mở cửa.
“Rina-sa-“
Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.
Tất cả chúng tôi đông cứng, cứ như thời gian đã ngừng lại vậy.
Sau vài giây, Yuika là người đầu tiên cất tiếng.
“Takuto... Nếu định vào thì nói gì đó đi chứ.”
“À thì, tớ gõ cửa mà.”
“Nhưng vào ngay thì chả có tác dụng gì cả.”
“Ừ-Ừ nhỉ.”
Tôi bất cẩn rồi. Tôi tính gõ cửa xong mới vào cơ. Và đằng đó, Rina-san mặt đỏ hơn cà chua rồi.
“Sao lại còn ung dung thế hả!? R-Ra ngoài đi! Takuto, biến thái!”
“V-Vâng! Em xin lỗi!”
Bị đuổi, tôi ra khỏi phòng Rina-san, đóng sầm cửa lại.
Ngu người thật.
Tôi không ngờ tới việc Yuika đang lau người cho Rina-san.
Phần trên cô chỉ độc chiếc áo lót.
Làn da trắng mịn, cùng thân hình lấn át cả người mẫu. Tôi biết cô ấy có gì đó rất tuyệt, nhưng hình như là, chất dinh dưỡng đã dồn hết vào bộ ngực kia rồi.
Tôi lấy tay quạt cho cơ thể đang nóng như thiêu.
Haizz.
Mới đến thôi mà tôi đã làm cái quái gì thế...
Ngồi sụp xuống hối hận, bỗng có tiếng gõ từ bên trong.
“Takuto, cậu cứ ở đó tớ không mở cửa được đâu.”
“A, xin lỗi.”
Khi tôi tránh ra khỏi cửa, Yuika ló ra.
“Cậu vào được rồi. Tớ sẽ ở phòng mình, nên cần gì cứ gọi.”
“O-Ok. Đã hiểu.”
Yuika vẫy tay đi về phòng.
Tôi vào phòng Rina-san ngay sau đó.
“Biến thái...”
“E-Em xin lỗi mà. Đâu ai ngờ chị lại đang lau người đâu.”
Rina-san trùm kín chăn, chỉ để lộ đôi mắt.
Ngay khi chạm mắt nhau, cô quay đi thì thầm.
“Chị không muốn em nghĩ chị có mùi mồ hôi đâu...”
“Ư thì, chị không cần để ý đâu mà.”
“Có đấy.”
“V-Vậy à.”
Cô lẩm bẩm bất bình.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Yuika đã ngồi đây hồi nãy, nên vẫn còn hơi ấm.
“Em không cần phải đến thăm chị đâu mà.”
“Tất nhiên là phải đến chứ. Làm sao em có thể thoải mái khi biết cô bạn gái quý giá của mình đang ốm được.”
Gương mặt đỏ bừng của Rina-san, giờ còn đỏ hơn nữa.
Không nhìn vào mắt tôi, cô hỏi.
“Vậy, em đã thấy được bao nhiêu rồi...?”
“À-À thì... Em không thấy rõ lắm, chỉ thoáng thấy sau lưng chị thôi à.”
“Vậy à, thế thì tốt. Tại hôm nay chị mặc một chiếc áo lót đen hơi hư hỏng xíu...”
“Eh, không phải trắng à?”[note48898]
“...”
“A.”
Nhận ra mình vừa lỡ lời, tôi tái mặt.
Ánh nhìn sắc bén của Rina-san như muốn xâu xé tôi.
“Vậy là em đã nhìn thấy hết rồi.”
“Em xin lỗi.”
Dù chỉ là cái cớ thôi, nhưng tôi không nghĩ có tên con trai nào lại không nhìn trong tình huống đó đâu...