“Lần này, em muốn hẹn hò với chị không?”
Trong vài giây, cơ thể tôi như đông cứng trên xích đu.
Sắp xếp lại tâm trí, tôi thở dài kiệt sức và nhìn về phía Rina-san.
“Em không có tâm trạng đùa như thế đâu. Em đang thực sự suy sụp đấy.”
“Chị không đùa.”
“Không, nghe này, chị có biết mình đang nói gì không đấy?”
“Em có muốn một mối quan hệ với chị, khi mà chúng ta có thể chạm vào nhau, hôn nhau, và làm những thứ như mấy cái em hay xem ban đêm không, Takuto-kun?”[note48478]
“E-Em đâu có xem suốt đêm đâu...”
“Chị nói sai à?”
“E-Em không nói là chị sai, nhưng không phải ngày nào cũng thế.”
“Vậy sao? Thế bao lâu một lần?”
“Mà này, em không có trả lời cái đó đâu nhé!?”
“Mà, em trả lời thì sẽ thú vị hơn đấy.”
Rina-san bĩu môi, lẩm bẩm vẻ chán nản.
Hắng giọng, tôi đưa cuộc nói chuyện về đúng hướng.
“Em không hiểu chị đang nói gì cả. Sao chị lại nghĩ ra cái ý tưởng rằng em và Rina-san đây hẹn hò với nhau chứ?”
“Chị nghĩ đây sẽ là một bước đệm để Takuto-kun và Yuika quay lại với nhau.”
“...Ý chị là sao?”
“Thấy bạn trai cũ bắt đầu hẹn hò với chị mình không vui chút nào, phải chứ?”
“À thì... Có lẽ vậy?”
“Chị không nghĩ em hiểu đâu. Vậy thì, giả như Takuto-kun có em trai đi.”
Rina-san đưa ngón trỏ lên và nghiêng đầu.
Tôi có em gái, nhưng em trai thì không.
Còn bây giờ, cứ thử tưởng tượng một đứa em trai như được bảo xem đã.
“Takuto-kun, em nói rằng cảm xúc của Yuika dành cho em đã hết, nên em ấy chia tay với em.”
“Được rồi.”
“Và, ngay sau đó, Yuika bắt đầu hẹn hò với em trai Takuto-kun. Hơn nữa, có vẻ ngày nào em ấy cũng thấy vui cơ. Nếu có chuyện đó thì sao?”
“Có lẽ em sẽ bị choáng... Dù mới tự mình cắt đứt quan hệ, lại ngay lập tức hẹn hò với em trai mình.”
“Đúng chứ?”
“Nhưng có ý nghĩa gì chứ?”
Tôi vẫn chưa hiểu lắm mục đích của cô ấy.
Rina-san nhếch mép nhìn tôi đang chẳng hiểu gì.
“Em không muốn lấy lại con bé sao?”
Mái tóc đỏ của cô khẽ lung lay. Hương cam dịu nhẹ thoảng qua mũi tôi.
“Vậy sao? Yuika chia tay với em, vì cô ấy không còn thích em nữa.”
“Takuto-kun à, em lại lập tức nghĩ chuyện theo hướng tiêu cực rồi đấy.”
“Huh?”
“Takuto-kun này, không phải em nói Yuika không chắc chắn liệu con bé còn thích em hay không sao? Nó có ghét em không?”
“Xin lỗi, có lẽ em đã tự nghĩ lệch đi rồi.”
“Đúng vậy đấy. Giờ thì, quay lại chủ đề chính nào.”
“Vâng.”
“Tóm lại, chị sẽ khiến Yuika phát ghen. Và rồi, em có thể khiến con bé có tình cảm với em lần nữa, Takuto-kun.”[note48479]
Tôi hiểu rồi. Nghe cũng có vẻ hợp lý, dù có hơi vặn vẹo đôi chút.
Cách này không hẳn sẽ hiệu quả, nhưng cũng không quá xa rời lý thuyết.
Người vừa mới là bạn trai bạn vài phút trước, giờ đã có bạn gái mới. Và đó còn là chị của cô nữa. Việc này sẽ gây ra vài xúc cảm đây.
Hơn nữa, Yuika nói rằng không chắc có còn thích tôi không.
Nếu có thể khiến cô ấy ghen bằng cách hẹn hò với Rina-san thì...
Nhưng, khi đang nghĩ ngợi, tôi nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
“Cơ mà điều đó có nghĩa Rina-san sẽ không được lợi gì mà, đúng chứ?”
“Hm? Ý em là sao?”
“Vì chị phải hẹn hò với một người chị còn chẳng thích mà.”
Với tôi, Rina-san là chị của bạn gái... bạn gái cũ của tôi.
Còn với Rina-san, tôi là thằng bạn trai cũ của em gái chị.
Nếu không phải vì Yuika, tôi sẽ không bao giờ gặp được cô.
Tôi thậm chí còn không biết thông tin liên lạc của cô cơ.
Đương nhiên, không đời nào Rina-san lại có tình cảm với tôi được.
“Nhưng chị thích em mà, Takuto-kun.”
“Eh?”
Tôi thốt lên ngớ ngẩn.
Tôi choáng đến mức chẳng ngậm miệng lại được.
“Có lẽ vì là chị em nên có cùng gu đàn ông chăng.”
“T-Thật luôn?”
“Thật chứ.”
“N-Nhưng, lâu nay em chỉ xem Rina-san là...”
Cho đến nay, tôi chỉ biết chị ấy là chị của Yuika thôi.
Nhưng Rina-san ngắt lời tôi.
“Chị không phiền đâu. Em không nhất thiết phải thích chị.”
Cô mỉm cười dịu dàng và nói rằng sẽ ổn thôi.
Tôi đang xấu hổ, nhưng Rina-san vẫn tiếp tục.
“Em có thể lợi dụng chị mà. Chị chỉ muốn chàng trai mình thích mỉm cười thôi. Đây là việc chị làm vì bản thân thôi. Và Takuto-kun hẹn hò với chị để níu kéo lại cảm xúc của Yuika... Em nghĩ sao? Chị không nghĩ đây là một đề nghị tồi đâu à.”
Gạt việc đó là một ý tưởng tồi sang một bên, đây là một lời đề nghị hết sức thuận tiện cho tôi.
Nghĩ đến thì, khả năng cảm xúc của Yuika dành cho tôi trở lại là rất nhỏ.
Trong khi tôi đang nằm dưới hố sâu tuyệt vọng, đề xuất như một tấm lưới giữ tôi lại.
“Nhưng em thấy có lỗi với chị lắm, Rina-san.”
“Vậy như này đi.”
Rina-san nắm lấy tay tôi. Cảm giác lành lạnh khiến tôi lo lắng.
Thế nhưng, hơi ấm từ đôi bàn tay kia khiến tim tôi loạn nhịp.
Nhìn thẳng vào tôi, Rina-san nở nụ cười ranh mãnh.
“Nếu Takuto-kun có tình cảm với chị khi chúng ta ở bên nhau, em sẽ bỏ Yuika lại và tiếp tục hẹn hò với chị. Em nghĩ sao? Nếu thế thì, đó sẽ là lợi ích cho chị, người vẫn thích Takuto-kun, đúng chứ?”
Đúng là một đề xuất ngọt ngào.
Không phải ngày nào tôi cũng nhận được những đề xuất thuận tiện như này đâu. Thậm chí tôi còn nghi rằng liệu đây có phải lừa đảo hay không nữa cơ. Nhưng không có vẻ gì là Rina-san đang nói dối hết.
Tông giọng cô vẫn như thường lệ, nhưng đôi tay đang bao bọc lấy tay tôi có hơi run rẩy.
Một tình huống hết sức kỳ lạ, nhưng cô đang thổ lộ tình cảm của mình với tôi, thì lo lắng cũng phải thôi. Làm sao có thể bình tĩnh được chứ.
Cúi đầu xuống, tôi chẳng nghĩ ra được lí do gì để từ chối khi mà cô đã làm đến tận mức này để bày tỏ với tôi.
Nuốt nước bọt, tôi hạ quyết tâm.
“Em hiểu rồi. Xin hãy hẹn hò với em, Rina-san.”
“Được rồi. Vậy thì, từ giờ, nhờ em chăm sóc nhé, darling.”