Nắm tay nhau, chúng tôi ra khỏi cổng chính.
Rina-san phồng má gắt gỏng.
“Ừ-Ừm...”
“Sao?”
Tôi sợ sệt gọi cổ. Giọng Rina-san lạnh lùng hơn mọi khi. Dù có hơi run rẩy, tôi vẫn lấy lại được nhịp thở.
“Em xin lỗi.”
“Vì cái gì chứ?”
“Em không bao giờ nghĩ được rằng Yuika lại nhờ em giả làm bạn trai. Em xin lỗi vì đã quá dễ dàng chấp nhận mà không biết rõ yêu cầu của cổ là gì.”
“Ừ, chị cũng thấy vậy đấy.”
Đặt mình vào vị trí của Rina-san, tôi nhìn lại hành động nông nổi của mình, khẽ nuốt nước bọt.
Tôi không biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu Rina-san không chạy đến và tôi ở đó với Yuika nữa.
“Takuto-kun này, em thích được người khác dựa dẫm, phải chứ?”
Rina-san đứng lại và quay người nhìn tôi.
Mái tóc đỏ thẫm đong đưa phản chiểu trong mắt tôi.
“Ugh...”
“Chị biết, vì chị luôn quan sát em mà.”
“V-Vâng. Đúng như Rina-san nói, em muốn mọi người dựa vào em.”
Khi mọi người phụ thuộc vào tôi, việc đó sẽ khiến tôi cảm thấy bản thân mình có giá trị và cho tôi động lực.
Thật là một tính cách rắc rối.
“Chị nghĩ thế cũng tốt mà. Chị thích điều đó ở em đấy, Takuto-kun.”
“...Ưm... V-Vậy sao.”
Một cú trực diện khiến má tôi nóng bừng lên.
Trời ạ, thật đấy... Tôi không thể đối phó nổi cái sự thẳng thắn này.
“Tuy nhiên, từ bây giờ đừng làm những việc như thế nữa nhé. Chị không muốn Takuto-kun là bạn trai của bất cứ ai khác nữa. Dù có là em gái ruột của chị.”
“Vâng, em sẽ ghi nhớ.”
“Ừm! Vậy chị tha thứ cho em.”
“C-Chờ đã, Rina-san...!?”
Nụ cười trở lại trên gương mặt Rina-san, và rồi cổ đột nhiên rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.
Cô vòng tay qua ôm lấy cánh tay tôi, mái tóc khẽ chạm má tôi.
“Đây là đặc quyền của bạn gái mà.”
“V-Vâng, nhưng mà.”
Nếu không phải cô gái mà tôi đang hẹn hò, thì tôi cũng không chấp nhận cái kiểu skinship này đâu.
Cơ mà, giờ đang là giờ tan trường, và hơn nữa, bọn tôi cũng chưa đi xa khỏi đấy.
Nói cách khác, xung quanh toàn là học sinh.
Thứ mà tôi đang nói đến là...
“Thằng khốn đó! Sao nó lại có được Tsukise-san chứ!?
“Hầu hết con trai năm ba tỏ tình với cô ấy đều bị nghiền nát cả rồi.”
“Cái tên năm nhất đó là giống gì vậy?”
“Thực sự mấy hôm trước nó còn hẹn hò với em gái cô ấy à?”
“Xuống địa ngục đi.”
Tệ thật mà...
Chả biết cái trường này còn người tốt không nữa.
Những ánh nhìn, như những mũi giáo đâm tôi liên hồi.
“Em không thích nổi bật sao?”
Tiếng mấy người kia hẳn đã đến tai Rina-san rồi, vì cô hỏi tôi xem có gặp rắc rối gì không mà.
Dù đây không phải tình huống gì tốt đẹp đi nữa.
“Không, cứ cho họ thấy đi. Nếu có ai đó làm phiền Rina-san của em thì rắc rối lắm.”
Quyết định xong, tôi lựa chọn hiên ngang mà bước đi.
Không thể cho họ thấy điểm yếu của mình được. Rina-san rất nổi tiếng. Theo lời đồn, cô là người giữ thành tích có nhiều đứa con trai cùng khối thích nhất từ trước đến nay.
Tất nhiên, dù Rina-san có bạn trai đi nữa, chắc chắn vẫn sẽ có những người cố chấp mà tiếp cận cô.
Để tránh việc người khác cướp Rina-san đi, tôi phải ngẩng cao đầu.
Vả lại, cứ bồn chồn liếc xung quanh chẳng nam tính tẹo nào.
“...Ờm, sao thế.”
“Không, K-không có gì.”
Rina-san cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Cổ cố tình dí sát vào tôi, và giờ lại tỏ ra xấu hổ à?
“Mặt chị đỏ lắm đấy. Chị bị sốt sao?”
“Hyah!? C-Chị không sao! Thật đấy!”
Khi tôi đụng vào trán cô, nó khá nóng.
Rina-san phản ứng lại và thoát khỏi tay tôi.
“Ờm, chị có chắc là không sao chứ?”
“Tại, Takuto-kun đấy, đột nhiên nói “Rina-san của em”...”
“Eh?”
“Không có gì hết!”
Rina-san nói gì đó nhỏ đến mức khá là khó để nghe được.
“Rina-san của em, đúng không? Vì, chúng ta đang hẹn hò mà, phải chứ?”
“Ugh... Vậy là em có nghe. Ác lắm...”
“Em nào ác với chị đâu.”
“Hưm, không biết đâu. Hôm nay chị sẽ bắt em học đến ngán luôn.”
“T-Thật luôn...”
“Chị không thể để Takuto-kun của mình bị điểm kém được.”
Haizz...
Thật đấy, cô nàng này dễ thương quá đi mà.
Má tôi lại bắt đầu nóng lên.
“Hôm nay em muốn đến nhà hàng gia đình không? Hôm qua chị mới nhận lương từ chỗ làm bán thời gian.”
“Được chứ, vậy đi thôi. Hôm nay em sẽ mời chị uống gì đó để cảm ơn mới được.”
“Chị nhận tấm lòng của em, cơ mà không cần phải mua gì cho chị đâu mà.”
“Vậy ư? Không sao đâu, không cần khách sáo mà.”
“Ừm. Vậy thì, đổi lại, sinh nhật tặng chị gì đó nhé.”
“Whoa, chị đang nâng độ khó lên rôi đấy...”
“Ehehe.”
Rina-san nở nụ cười. Có lẽ đợt này phải tặng cổ gì đó thật tốt đây...
“Ừm thì, khi nào sinh nhật Rina-san.”
“Ngày 18 tháng 12.”
Hôm nay là 26 tháng 6, nên còn tận nửa năm nữa cơ.
Khá là xa đấy...
“Vậy nên... Chị không muốn chúng ta chia tay đâu.”
“Oh, tất nhiên rồi. Chắc chắn em sẽ tặng chị một món quà tuyệt vời đến mức khiến chị phải thốt lên kinh ngạc luôn, Rina-san.”
“Thật chứ? Hứa đấy nhé?”
“Vâng.”
Tôi hứa rằng sẽ tiếp tục mối quan hệ này, để rồi sáu tháng sau được tự tay tặng quà sinh nhật cho Rina-san.
Đúng vậy, tôi thề luôn.