Bỗng nhiên, trông Mai có vẻ lạ.
Không phải….. chuyện này đã kì lạ từ lúc nãy rồi, nhưng giờ nhìn mắt cô ấy trông như đang say mê gì đó vậy…
Hơn thế nữa…. tình hình bây giờ đang rất tình hình.
Sau cùng thì, chỉ bằng việc nắm tay thôi cũng khiến cho não tôi đạt tới giới hạn không xử lí nổi thông tin nữa rồi đây này.
Ngay từ đầu, não tôi đã không có khả năng xử lí tình huống gẫn gũi với con gái như nào cho hợp lí rồi.
Và giờ cơ thể Mai đang chạm vào tôi nữa.
Hơn nữa, Mai còn đang tựa đầu vào lòng tôi và hình như còn đang hít hà nữa.
Thế nên là, não tôi đã quá tải vì tình huống này.
Y-ý tôi là…. tôi hôi thế à… ngày nào tôi cũng tắm rửa sạch sẽ mà…
Tuy nhiên, nhìn Mai có vẻ không thấy ghê tởm gì cả… trông nhỏ còn rất hạnh phúc nữa chứ, như đang phê thuốc vậy.
Khoan,khoan đã…sao ngay từ đầu Mai lại làm điều này ?
Mọi việc đột nhiên chạy qua đầu tôi.
Nhưng đó là tất cả những gì tôi nghĩ bây giờ.
Với lại ngột ngạt quá.
Tôi có thể cảm nhận được bộ ngực bự, mềm mại của Mai chạm vào cơ thể tôi qua bộ đồng phục…..
Khi tôi nhận ra, lý trí của tôi đã giảm đi đáng kể.
Mặt Mai thì đỏ ửng vì xấu hổ và cô ấy còn nhìn tôi nữa.
Đôi mắt cô ấy ươn ướt, miệng hé mở và trông cô ấy có vẻ hơi choáng váng…
Nhìn mặt cô ấy mê hoặc đến mức không thể cưỡng lại được mà.
Não tôi đông cứng lại rồi…. 5 giây trước lúc lý trí tôi chuẩn bị bay đi….
Và sau đó một thứ gián đoán…. đúng hơn là cứu tinh.
Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên.
“U-um..! Oh, ừm..! Thế nhá…”
Tôi vội tách khỏi Mai.
“A…đ-đợi đã..Yui.”
Tôi nghe thấy Mai đang gọi tôi, theo phản xạ tôi quay đầu về phía cô ấy.
Mái tóc đen dài của Mai lướt qua chóp mũi tôi.
Lúc đó, tôi bỗng nhận ra một mùi hương thật hoài niệm.
Đó là về những kí ức tốt đẹp và tồi tệ.
Hình ảnh Mai hồn nhiên cười với tôi.
Và…khung cảnh ba năm trước khi mà tôi bị gia đình mình bỏ rơi.
[ Mày không phải người nhà bọn tao nữa. Cút khỏi đây đi ]
[ Aah~ nhẹ nhõm thật đấy ! Giờ tao không phải nhìn đứa dị hợm như mày nữa ]
Con người thường nhớ rõ quá khứ tồi tệ hơn những kỉ niệm đẹp mà.
Tôi cũng vậy.
Mắt của Mai vẫn như ngày ấy vậy, đẫm nước mắt và buồn bã.
Nhưng trong tâm trí tôi không thấy khuôn mặt Mai giống khuôn mặt xấu xí của những kẻ đó.
Tim tôi đột nhiên nhói đau.
Tôi cố gắng rũ bỏ quá khứ đó khỏi tâm trí mình.
Sau đó, tôi vô tình gằn giọng nói với Mai.
“Đ-đừng có dính líu tới tôi nữa !”
Tôi nói những lời đó và rồi nhận ra.
Tôi đã chạy ra khỏi nơi đó mà không nhìn mặt Mai, cứ như đang chạy trốn vậy.
Không như mọi khi, đầu óc tôi không còn tình táo nữa, nó vẫn còn đang mơ hồ.
Tôi dừng chân ở nhà vệ sinh rồi rửa mặt.
Tôi cần bình tĩnh lại chút đã.
Dù Mai có định lừa dối tôi thì thái độ của cô ấy trông lại không giống như vậy.
Mai đầu có liên quan gì đến mấy kẻ đó.
Đó chỉ là đang đổ lỗi thôi.
Tôi cá là tôi vẫn chưa thể giữ được bình tĩnh khi nhắc đến mấy kẻ đó.
Đúng là câu chuyện tôi tệ.
Đeo bám quá khứ mãi cũng chẳng ích gì…..
Tôi có nên xin lỗi Mai không ?
Không….. tôi đã đi quá xa khi nói những lời đó rồi.
Tôi chắc chắn là Mai biết rằng cô ta không thể đem tôi ra làm trò đùa được nữa.
Thế nên Mai sẽ ngừng để ý tôi thôi.
Trước khi muộn, tôi đã kịp quay lại lớp học.
Như mọi khi, không ai để ý tới tôi cả.
May thay, chuyện như sáng hôm nay đã không xảy ra nữa… Có vẻ chỉ là do Mai hiểu nhầm thôi…
Mọi người thường cố thay đổi thực tại để họ được lợi.
Ngay cả là những kí ức mờ nhạt đi nữa thì họ vẫn sẽ thay đổi nó để phù hợp với thực tại này.
Đây cũng là tại sao mấy kẻ bắt nạt hay nói rằng họ không hề bắt nạt mà chỉ đang cố làm bạn tốt…
Tóm lại thì, không ai muốn gã u ám như tôi trở nên nổi bật cả.
Sự thật như vậy là quá phù hợp với mong muốn của mọi người rồi.
Đó cũng là tại sao mọi người dễ dàng chấp thuận lời giải thích vô lý của tôi.
Ừ thì… nó có hơi phức tạp một chút, nhưng đó là điều tôi muốn.
Tôi ngồi vào chỗ của mình, lén quan sát biểu cảm của mọi người trong lớp.
Mai đã quay trở lại lớp từ lúc nào rồi.
Tất nhiên, bạn bè trong lớp đều đang vây quanh Mai, tôi thì ngược lại.