Tôi… thắng.
Không… đừng… đừng có mất cảnh giác.
“Không thể nào có chuyện như này được…. cuối cùng .. cuối cùng mình cũng được gặp lại Yui vào…. sinh nhật mười sáu tuổi của cậu ấy mà.”
Mai ngã phịch xuống sàn, nức nở lẩm bẩm như vậy.
Tôi không khỏi rung động khi nhìn cô ấy.
Hành động này của Mai chân thật quá, tôi khó mà tin được đây chỉ là diễn đâu.
Và…Mai…. nhớ ngày sinh của mình à ?
Mình còn quên cơ mà…
Nhìn Mai khóc, tôi không khỏi cảm thấy lòng mình nhói đau. [note59631]
Đồng thời, một cảm giác mơ hồ xen lẫn chút mong đợi cũng dấy lên trong tôi. [note59632]
Tôi không nghĩ… Mai thực sự thích tôi đâu…
K-không thể để bị lừa nữa,..., chắc chắn là cô ta đang diễn trò thôi.
Đang nghĩ như vậy, tôi bỗng nhiên thấy âm ỉ bên vai phải.
Hình như tôi bị trẹo khi Mai đẩy tôi xuống.
Vì… cô ấy đã dùng hết sức để ôm tôi mà…
Hoặc có khi… Mai… cố tình làm mình bị thương ?
Không ,..., mình nghĩ cô ta không dám đi xa thế đâu ,..., nhưng mĩnh cũng không chắc nữa.
N-nhưng mà …. không sao là được.
Tôi thấy may vì được ở đây.
“E-em xin lỗi, sensei… em nghĩ em đã va vào chỗ nào đó lúc nãy.”
Tôi nói vậy rồi tạm thời ra khỏi phòng y tế.
Không lâu sau đó, tôi đang khoanh tay nằm trong phòng y tế.
Ở một mình giúp tôi làm nguội cái đầu của mình.
Tôi nhìn lên trần nhà và nghĩ kĩ về chuyện vừa xảy ra khi vẫn nằm ở phòng y tế.
….Sau cùng thì, đó chỉ là vở kịch của Mai thôi mà.
Dù có nghĩ gì đi nữa thì sau khi xem xét kỹ lại thì điều này là chắc chắn.
Tôi quen mai từ lúc bé và vẫn luôn là bạn tốt của nhau cho đến thời gian ba năm trước.
Tôi bị gia đình cắt đứt quan hệ và đuổi ra khỏi nhà.
Tôi bị đuổi ra khỏi nhà và được gửi đến khu chung cư xa xôi này mà không mang theo gì ngoài quần áo, và tôi cũng chuyển trường nữa.
Tôi không hề liên lạc gì với
Mai kể từ đó.
À thì,... lúc đấy đã có điện thoại thông minh đâu.
Tôi và Mai không có cách nào để liên lạc với nhau cả.
Dù sao thì, đúng là kì diệu khi Mai, người đã chia tay với tôi sau ba năm lại vừa khóc vừa nói nhớ tôi như này…
Tôi không thể không nghĩ rằng chắc chắn việc này là có mục đích.
Và dù sao thì Mai cũng đã trở nên… siêu xinh đẹp mà.
Nhân tiện thì, ở ngoài đời thì, hiếm có cặp thanh mai trúc mã nào là bạn tốt cả.
Dù có là bạn thuở nhỏ thì mối quan hệ của họ cũng chỉ giới hạn ở việc biết rằng người kia học trường nào thôi.
Khi đến tuổi nổi loạn, cả nam và nữ đều nhận thức được người kia đặc biệt thế nào.
Trước tiên, họ sẽ đánh giá người kia theo quan điểm của mình.
Khi vừa lên sơ trung, tôi đã được tách khỏi Mai do buộc phải chuyển trường – đúng vào khoảng thời gian đó.
Hồi đó tôi và Mai vẫn thân nhau.
Giờ nghe thì khó mà tin được, hồi đó tôi và Mai chui vô phòng nhau mỗi ngày luôn.
Tuy nhiên, trông thấy Mai phát triển như thế này, thì việc chúng tôi cắt đứt quan hệ lúc đó quả là đúng đắn.
Một gã u ám cô độc như tôi và một người xinh đẹp như Mai còn khuya mới có chuyện hợp nhau.
Sớm hay muộn thì Mai cũng bỏ rơi tôi thôi.
Một người bạn thuở nhỏ đã trở nên rất xinh đẹp và dễ thương và một người bạn luôn suy nghĩ về những điều tẻ nhạt của bản thân cả khoảng thời gian dài…
Cái tình tiết phát triển như này là thường thấy ở mấy thể loại hài lãng mạn rồi.
Nhưng đây là thực tại, chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu.
Chà, …… vì thế nên mấy đứa con trai như tôi đều mơ mộng về việc này, ít nhất là ở trong thế giới ảo.
Thế nên là, mấy tình tiết như này rất hay được sử dụng trong mấy bộ hài lãng mạn lắm.
….Nhân tiện, tôi là fan lớn của thể loại này đấy.
Nếu bạn đi trên đường và đột nhiên bị một cô gái xinh đẹp nào đó tiếp cận, thì thường chỉ là…. mấy chuyện mê tín hay lừa đảo thôi…
Thế nên, đó là tại sao cô bạn thuở nhỏ của tôi, một idol nổi tiếng đã trở nên siêu xinh xắn sau ba năm không gặp, lại ôm một gã như tôi, một tên đần thối, u ám, cô độc như tôi à ?
Câu trả lời cũng rõ ràng rồi.
Tôi không biết Mai có mục đích gì.
Nhưng tôi biết rằng nó sẽ chẳng mang lại cho tôi điều gì tốt lành.