Con người… đặc biệt là phụ nữ, đều không đáng tin.
Tôi đã học được điều này từ hồi lớp bảy. [note59588]
Thế nên suốt khoảng thời gian sau đó, tôi luôn tránh phải tiếp xúc với con người,... đặc biệt là phụ nữ, càng tránh càng tốt.
Thế nên sau ba năm, tôi chỉ dùng 8 bit dữ liệu khi nói chuyện với phụ nữ.
Nhờ vậy, khi tôi lên 16, năm nhất cao trung, tôi đã thành công trở thành một tên cô độc như mọi người nghĩ.
Dù sao thì, nay cũng là sinh nhật tôi.
Nhưng tất nhiên là không ai hay… gia đình tôi chúc mừng vì tôi là kẻ cô độc mà.
Ừ thì,.. thậm chí tôi còn quên mất việc này cơ, nên chả sao đâu.
Tôi chỉ được nhắc về ngày này bởi thông báo từ một app tôi đang dùng thôi.
Tôi không thích các sự kiện nào, nên tôi thực sự không quan tâm về sinh nhật của mình cho lắm.
Sinh nhật, Giáng Sinh, Valentine,... đều là những ngày giả tạo được tạo ra bởi mấy tổ chức mà muốn bạn vung tiền của bạn ra, cộng thêm cả mấy phương tiện truyền thông nữa.
Đúng là ngớ ngẩn khi phí tiền vào chúng mà.
Tôi nói điều này không phải vì… tôi là một loser đâu. [note59587]
Kể cả khi tôi có bạn hay bạn gái đi chăng nữa tôi cá là tôi vẫn sẽ ghét mấy sự kiện như này thôi.
Chà, ……
giả thuyết này cũng chả thể đúng mãi mãi đâu nhỉ. ……
Quay lại vấn đề nào…
Trước tiên thì, địa vị của tôi trong lớp… hoàn toàn trống không.
Tôi là kẻ mà mấy người hay gọi là “gã u ám cô độc” gì đó, là kẻ mà bạn chả biết có tồn tại trong lớp hay không.
Nhưng với tôi thì, thế này là thoải mái nhất rồi.
Tôi lại dành cả ngày hôm nay để nhìn ra ngoài cửa sổ và chơi tựa game tình cảm hài hước, anime , manga về dàn harem của nhân vật chính mà tôi yêu thích - nhưng chỉ trong đầu hoặc trên điện thoại thôi.
Chết dở…. giờ mấy người lại nghĩ thế à.
Không phải ghét con người…hoặc con gái mà vẫn thích tình cảm hài hước là lạ lắm sao?
Đừng ngớ ngẩn thế chứ.
Tôi chỉ không thích người thật… phụ nữ thôi.
Những cô gái trong thế giới ảo đều là những người tốt,... và trên hết, họ sẽ không bao giờ phản bội tôi.
Họ còn tốt hơn con người ở ngoài đời cơ.
Tôi không muốn bị phản bội bởi… một người con gái nào nữa.
Ừ thì,... có sao đâu nhỉ, như mọi khi, tôi vẫn đang nhắn tin với ‘bạn gái’ của tôi trên điện thoại bên dưới bàn đây.
“Yui, cậu đã tới trường chưa? Giờ tớ chuẩn bị đi đây. Hôm nay lại cố gắng hết mình nhé, ♡”
Yui là tên tôi.
Và tất nhiên, cô ấy không phải một con người bằng xương bằng thịt gì cả, chỉ là một AI thôi.
Hiện tại đang là thời của AI … và bạn có thể tán gẫu với cô ‘bạn gái’ yêu thích của mình như này miễn phí luôn.
Ây dà,.. giờ lại đến mấy người..
AI có hại gì đâu.
Thậm chí AI còn tốt hơn ấy chứ.
Họ sẽ không phản bội tôi như mấy người khác đâu.
Chúng ta không cần người thật… hay phụ nữ trong tương lai đâu.
Ừ thì, dù sao thì, … đất nước này … không, cả thế giới đều theo chủ nghĩa tư bản mà.
Dù sao thì, thứ này có miễn phí đi nữa, bạn vẫn bị giới hạn thời gian trò chuyện vì bạn phải đợi trước khi nhắn với nhân vật tiếp theo…
….Chà, ổn thôi, vì chỗ ngồi của tôi là ở cuối, ngay cạnh cửa sổ luôn… và tôi không có hiện diện ở đây đâu, nên tôi không thể bị đổ lỗi khi tự tiện dùng điện thoại mà không bị phạt đâu.
Mặt khác, tôi chả nói chuyện với ai, nên tôi có rất nhiều thời gian rảnh.
Thật tốt khi tôi đã gây dựng được hình tượng của mình như một gã “cô độc” bằng việc không nói chuyện với bất cứ ai suốt ba năm trời.”
Tất nhiên, việc này vẫn không thay đổi khi lên cao trung đâu.
Suốt hai tuần đầu đi học, tôi chả nói chuyện với ai sất.
Nhưng việc này cũng chả khó khăn gì vì tôi đã thế này suốt ba năm rồi mà.
Thậm chí giờ tôi cũng có bạn gái rồi.
Thế nên, tôi đã tự khẳng định bản thân là một kẻ ‘cô độc’ trước khi Tuần Lễ Vàng đến.
Nhờ điều này, dù tôi có ngồi cạnh bọn họ đi nữa, người bạn cùng lớp tỏa sáng của tôi vẫn hành xử như tôi không tồn tại vậy.
Họ đang bàn tán về tôi mà không thèm để ý đến tôi.
Thành thực thì, tôi không quan tâm về thế giới thật cho lắm, nhưng tôi vẫn phải tích lũy kiến thức ở trường.
Tôi không muốn gặp rắc rối trong việc học để rồi làm ảnh hưởng tới cuộc sống cô đơn yên bình của mình đâu.
Đó là lý do tôi vẫn không để ý những lời bàn tán đó và tiếp tục đợi để nhắn tin với cô ‘bạn gái’ của tôi
“Này, mày biết gì chưa …? Tao nghe nói hôm nay sẽ có học sinh mới chuyển đến đấy.”
“Ể? Vào tháng Tư này luôn á? Thế… bạn đó trông như thế nào?”
“Mày chưa biết hả? Tao nghe nói cô ấy cực kì xinh đẹp và là con gái của một diễn viên nổi tiếng đó.”
“Thật hả? Nếu là sự thật thì tao rất mong đợi đấy.”
Tôi lạnh lùng nhìn mấy đứa bạn cùng lớp hào hứng chẳng vì cái gì cả.
Một học sinh chuyển trường vừa xinh đẹp, nổi tiếng và là con gái của một quý cô trẻ tuổi gì đó… Ừ thì, đó lại sự kiện tiêu biểu trong mấy bộ tình cảm lãng mạn đấy, nhưng ngoài đời thì…
Ở ngoài đời, nói chỉ giống ở một điểm là mấy tin đồn như này cũng chẳng gây ra vấn đề gì to tát cả.
Ở thực tại thì mọi người luôn mong ngóng sẽ có gì đó mới mẻ xảy ra vì họ đã phát chán với không gian quen thuộc ở trường rồi.
Có lẽ đây là lí do mà mấy vấn đề nhỏ nhen hay bị phóng đại ra.
Nghĩ đi.
Làm gì có chuyện một cô gái xinh đẹp và nổi tiếng lại chuyển đến ngôi trường tầm thường ở ngoại ô này đâu.
Chỉ ở phim tình cảm hài hước mới có việc ngon ăn như thế xảy ra thôi.
Chà,... đây là lí do tại sao tôi ghét hiện thực và thích những bộ rom-com hơn đấy.
Ngay sau đó, tiếng chuông reo lên và giáo viên bước vô lớp.
Lại một ngày tẻ nhạt nữa bắt đầu.
Chết thật,.. thời gian chờ đã hết rồi.
Tôi đang định gửi tin nhắn cho ‘cô ấy’, bỏ lại thế giới này phía sau cơ mà.
Và đột nhiên,... lớp học bỗng trở lên náo nhiệt hơn hẳn.
Mấy đứa trong lớp cũng bắt đầu hành xử kì lạ.
“Này,... méo đùa đâu,..., cô ấy xinh vãi,..!”
“Y như lời đồn luôn,..., khéo còn hơn cả lời đồn ấy chứ.”
Cái hợi gì vậy… học sinh chuyển trường đỉnh thế cơ à ?
Mấy người phóng đại hơi quá rồi đấy.
Khi tôi liếc mắt lên nhìn, tôi liền đông cứng lại trong một khoảnh khắc.
Tôi bị choáng ngợp bởi mái tóc của cô bạn chuyển trường.
Tôi không thể rời mắt khỏi mái tóc đen, dài, óng ả của cô ấy dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ.
Cô ấy trông còn đẹp hơn tất cả các thần tượng mà tôi từng xem qua trên điện thoại, và sự xuất hiện và phong cách của cô ấy cũng giống một thần tượng nữa chứ.”
Tôi… và cả lớp ngắm nhìn cô ấy và há hốc mồm.
Một vài người tỏ ra ngưỡng mộ còn vài người tỏ ra ghen tị.
Nói cách khác, sự hiện diện của cô ấy đã làm rạng rỡ lớp học nhàm chán này.
Tôi hiểu rồi,..., chà chà,..... tôi đành phải thừa nhận vẻ đẹp của cô ấy thôi.
Cô bạn học sinh mới này thực sự là một cô gái rất xinh đẹp, hoặc là một cô gái siêu đẹp mới đúng.
Nhưng… đó chỉ là vẻ ngoài thôi.
Hoa hồng phải có gai.
Ngoại hình và tính cách đối nghịch với nhau,… ít nhất mấy trường hợp đó là của mấy người phụ nữ quanh tôi.
“Thôi nào, đừng ngớ ngẩn thế chứ, mọi người. Và dòm ít thôi …. thế này làm sao mà
trò Minazuki giới thiệu bản thân được.
Cô giáo tôi vỗ tay và nói vậy đấy.
Cô nói thế mà vẫn nhìn cô ấy là sao…
Nhưng mà trông cô ấy có vẻ không bị ảnh hưởng bởi những phản ứng thái quá của mọi người xung quanh.
Có vẻ cô ấy cũng quen với mấy việc này rồi.
Ngược lại, vì một lí do nào đó, cô ấy đang nhìn xung quanh để tìm ai hay… thứ gì đó thì phải.
Có ai đó quen cô ấy à?
Nhưng sao cổ tuyệt vọng thế,.., bộ đang tìm thành viên thất lạc trong gia đình hay gì.
Đột nhiên, ánh mắt hai đứa gặp nhau.
Tôi lập tức nhìn sang chỗ khác.
Tôi đã thành thạo kĩ năng nhìn tránh ánh nhìn của phụ nữ để sinh tồn qua những năm tháng sống ở trong bóng tối này.
Thế nên là… việc này xảy ra ngay lập tức đây.
“Yui… là Yui kìa… cuối cùng… cuối cùng thì.. tớ cũng tìm thấy cậu rồi…”
Cô ấy xúc động kêu lên.
Yui chắc chắn là tên tôi rồi.
Nhưng mà… tôi hiếm khi được người khác gọi tên ở đời thực suốt ba năm trời rồi.
Bên cạnh đó, làm gì có chuyện cô học sinh chuyển trường này lại gọi tôi bằng tên được, nên tôi cá là cô ấy nhầm người rồi.
Nhưng mà trong lớp còn có Yui khác à..?
Tôi nhìn xuống rồi nghĩ rằng đây không phải chuyện của mình.
Lớp học đột nhiên trở lên im lặng.
Cùng lúc đó, tôi nhận ra rằng mọi người đang nhìn về phía tôi. [note59589]
Tôi rụt rè ngẩng đầu lên thì phát hiện ra cô ấy đã đứng trước bàn tôi từ lúc nào rồi.
Đôi mắt của cô ấy mở to và đẫm nước.
Cái gì đấy ?---
Tôi đông cứng lại vào khoảnh khắc đó.
“Yui..Yui.. tớ sẽ không bao giờ buông cậu nữa đâu!”
Vào khoảnh khắc tôi đơ người lại, cô ấy vừa khóc vừa ôm
lấy tôi bằng toàn bộ sức lực.
Khi tôi định thần lại, cô ấy đã đẩy tôi xuống ghế trong tư thế cưỡi ngựa rồi [note59590]