Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, tôi trở ra đại sảnh Hội và kiểm tra các nhiệm vụ dán trên tường. Hình như cuộc phỏng vấn làm tôi tốn khá nhiều thời gian? Số lượng các nhà thám hiểm bên trong Hội giảm rất nhiều. Tôi tự hỏi có phải họ rời đi sau khi nhận được một nhiệm vụ? Có một nhiệm vụ thu thập 5 thịt thỏ hoang dã, vì vậy tôi lấy nó và tới bàn tiếp tân. Lý do cho sự chọn lựa hèn nhát này là nó không thể thất bại được, dù tôi không hoàn thành thì đã có sẵn thịt trong túi rồi.
"Thỏ? Các con thỏ hoang dã rất nhanh nhẹn và rất khó để bắt được chúng." Đó là lời cảnh báo của ông lão ở quầy
tiếp tân.
"Bởi vì tôi đã đối mặt với nó, dùng thanh kiếm của mình cắt nó thành từng mảnh nên tôi nghĩ là tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng."
Ông già thể hiện một khuôn mặt băn khoăn.
"Thỏ hoang luôn tấn công những người chơi cấp thấp, phải không ông già? Nó thường xuyên tấn công trẻ em hoặc tương tự vậy?"
Điều đó có nghĩa là thứ hạng của tôi còn không bằng một con thỏ hoang! Việc bắt chúng khá là đơn giản, nó làm tôi cảm thấy an tâm hơn, trong tôixuất hiện những cảm xúc lẫn lộn.
"Hãy cẩn thận, được chứ? Đừng đi quá xa thị trấn Yêu tinh (goblins), Orcs và quái vật khác sẽ xuất hiện. Hơn nữa, cậu không thể di chuyển vào ban đêm. Bởi vì nó vô cùng nguy hiểm"
Người đàn ông trung niên đột nhiên có vẻ lo lắng.
"Tôi không sao. Tôi khá tự tin vào khả năng của tôi"
Nói xong, tôi quay lưng và đi khỏi. Ngay cả nếu tôi nói với ông già tôi có Fencing Level 4 (lớp học đầu tiên kiếm sĩ) và Fire ma thuật Level 3 (Veteran Mage) ông sẽ không tin tôi.
Trước khi tôi rời khỏi thị trấn có vài việc tôi cần phải làm. Đầu tiên tôi chỉ có một thanh kiếm ngắn và quần áo đơn giản, tôi cảm thấy không an toàn, vậy nên tôi sẽ đi kiếm thêm ít trang bị. Tôi vẫn còn 1856 vàng. Tôi đã hỏi ông già về một cửa hàng vũ khí và áo giáp. Sự thực thì có tới hai cái trong con hẻm cạnh Hội nhà thám hiểm. Các cửa hàng cần thiết cho thám hiểm đều nằm cạnh Hội. Thật sự tiện lợi. Hơn nữa việc ở gần Hội thám hiểm làm cho các cuộc giao dịch công bằng hơn.
Họ có cách thức tổ chức thật tuyệt, họ sẽ không phân biệt bạn ngay cả khi bạn là người mới hoặc một thằng nhà quê.
Bên trong cửa hàng là hà xa vũ khí và áo giáp được xếp ngay ngắn cẩn thận. Tôi nhìn một vòng quanh và tới chỗ nhân viên bán hàng.
"Muốn tìm kiếm thứ gì cho ngày hôm nay sao, thưa ngài?"
Mặc dù đây là thế giới khác nhưng sự phục vụ của họ rất nhiệt tình. Nếu không có điều này, các cửa hàng của Người lùn sẽ đi đời? Vẫn còn khá nhiều giới hạn để tôi cảm thấy đây vẫn là một thế giới khác.
"Ermm, tôi muốn vũ khí và một bộ giáp trụ đầy đủ."
"Xin lỗi, cậu có lẽ là một tân thủ? Nếu bạn muốn làm chiến binh, để xem tôi có gì nào. Một bộ giáp da thì sao nhỉ? Nó phổ biến và khá rẻ tiền. Và nếu cậu kết hợp cùng chiếc khiên này, nó sẽ giúp cậu phòng thủ tốt hơn. Ah, còn đai lưng. Umm umm. Đây là một cái khá tốt? Cùng với cái này và vũ khí chính nữa là đủ. Nhưng sẽ an toàn hơn nếu cậu có thêm một món vũ khí phụ. Bạn nghĩ sao về thanh kiếm này? Bạn có muốn thử
cầm thử nó một chút không? Nó tốt, phải không? Ngoài ra, cậu nghĩ sao về một cây cung hoặc một cây giáo. Bạn không cần ư? Được vậy đó sẽ là tất cả?"
Tôi cố gắng mặc bộ trang bị đã mua vào. La chắn được thiết kế khá nhỏ, nhưng nó phù hợp để gắn vào cánh tay, vậy nên tay tôi được tự do. Thanh kiếm khá mỏng nên một người yếu cũng có thể vung được nó.Kích thước của bộ quần áo bằng da thật hoàn hảo, người bán hàng có con mắt tinh tế đấy! Thanh kiếm, khiên và một bộ trang bị hoàn chỉnh bằng da có giá là 450 vàng. Giá quá là hợp lý. Tôi nhìn thấy phòng thủ của mình tăng nhẹ một chút, nhưng nói chung không thể bằng kim loại được. Ngoài ra nếu đòi hỏi chất lượng trang phục cao hơn thì tôi cũng không đủ tiền để mua, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho tôi.
Tôi đã trả tiền để lấy chỗ đồ đó và rời cửa hàng. Tiếp theo là thực phẩm. Ở một cửa hàng nhỏ gần đó tôi mua chút gia vị, thực phẩm và trái cây và đặt chúng vào túi Vật phẩm. Bởi vì nó nặng nên tôi đã làm điều đó trước mắt mọi người, nhưng không ai có vẻ để tâm. Khi tôi trả tiền, tôi lấy nó trực tiếp Vật phẩm và họ coi nó là điều bình thường. Tôi chắc rằng họ có thể nhìn thấy tôi đã lấy nó ra từ không gian trống rỗng, có lẽ túi Vật phẩm không phải điều gì quá đặc biệt? Tôi đã sử dụng 450 vàng cho trang bị và 150 vàng cho thực phẩm, tôi còn 1256 vàng.
Tôi rời khỏi thị trấn thông qua cổng phía đông. Lúc này tôi đã có thẻ Hội viên, và tôi chỉ cần cho họ thấy. Sau khi ra khỏi thị trấn tôi tới một con đường vắng. Trước khi đi săn những con thỏ hoang dã có những điều tôi vẫn cần phải làm. Đó là thực hành Ma thuật lửa tôi đã học được. Tôi ngứa ngáy và muốn kiểm tra ngay lập tức, nhưng điều đó là cấm kỵ trong thị trấn. MP của tôi bây giờ là 23. Liệu nó thể phục hồi hoàn toàn trong vòng một ngày? Nếu như không biết tiết kiệm khi sử dụng nó sẽ có chuyện tồi tệ gì đó xảy ra. Đầu tiên tôi kiểm tra các kỹ năng trong Menu.
【Ma pháp Lửa Level 3】
① Mũi tên lửa ② Cầu lửa, Thương lửa ③ Tường lửa, Bộc phá (nhỏ)
Căn cứ vào số mũi tên lửa tôi có thể tạo ra tại cấp 1 của ma pháp. Trong khi tay phải của tôi vẫn đang nắm chặt thanh kiếm
Tôi nắm tay trái lại và đưa về phía trước. Tôi nghĩ đến【Mũi tên lửa】và hiểu được điều tuyệt diệu của phép thuật. Một khối lửa trong một hình dạng phi tiêu đang trôi nổi trước lòng bàn tay tôi. Tôi nhắm vào một tảng đá gần đó và bắn, nó chính xác đánh nó. Mũi tên có một tốc độ khá tốt. Các mũi tên lửa tiêu thụ 3 MP. 20 MP còn lại. Tôi có thể tạo thêm 6 mũi tên lửa. Có lẽ những phép thuật khác sẽ tiêu thụ nhiều hơn, vì vậy tôi phải tiết kiệm việc sử dụng nó. Tuy nhiên điểu kỳ diệu là thật dễ dàng. Nó không cần câu thần chú hay quá trình niệm xướng, chỉ đơn giản bằng cách nghĩ về nó, nó thực sự là quá đơn giản. Có phải mọi người đều sử dụng theo cách này? Hay đây là một tác dụng gì đó của kỹ năng? Dù sao nếu bạn không thể sử dụng nó, trừ khi bạn không được hướng dẫn hoặc có vấn đề gì đó, đó là một cái gì đó khá là mơ hồ, vì vậy tôi rất vui khi mình không gặp phải vấn đề gì.
Sau khi thử dùng ma pháp tôi đi bộ khoảng mười phút. Tôi gặp một con thỏ hoang dã. Và bởi nó đến và tấn công, với thanh kiếm tôi đã dễ dàng đánh bại nó. Hôm qua tôi cảm thấy có lỗi, nhưng kể từ khi tôi biết nó tấn công con người, tôi sẽ không tha thứ. Không thương xót!
Sau đó những con thỏ hoang dã xuất hiện liên tiếp và đều bỏ mạng với một đòn duy nhất. Có thể có khu vực mà thỏ hoang dã sinh sống? Khi tôi giết con thứ 10 tôi đã được tăng cấp. Tôi muốn kiểm tra trạng thái của tôi, nhưng vì đang cảnh giác với lũ thỏ nên tôi tạm hoãn nó lại.
Trong lúc tôi đánh bại con thứ 11, cánh tay của tôi bắt đầu cảm thấy nặng nề. Nhưng tôi tiếp tục giết thêm con thứ 12 rồi 13.
Điều đó làm cạn kiệt sức lực của tôi. Tôi không thể nâng cánh tay. Đôi chân tôi đang run rẩy. Cái gì thế này? Cảm giác như tôi vừa chạy marathon xong.
Tôi nhớ là có thuốc hồi phục trong túi vật phẩm. Tuy nhiên, khi tôi vừa lấy được nó ra thì những kẻ địch tiếp theo xuất hiện. Nó lao tới và tấn công. Tôi vội vàng, cố gắng uống thuốc, chân tôi bắt đầu có cảm nhận trở lại. Tôi làm rơi lọ thuốc. Ngay khi tôi khụy gối xuống thì nó lao tới lần hai. Lần này nó nhắm vào đầu tôi. Tôi tuốt gươm và đưa lên trước mặt tôi và tôi thấy nó bị đâm chết. (thỏ ngu >.<)
Tôi buông thanh kiếm đang cắm xuyên qua con thỏ ra và thở một cách nặng nề. Ồ không! Tôi cảm thấy như tôi sẽ ngất xỉu. Tôi lấy một lọ thuốc từ túi vật phẩm và uống. Tôi có thể cảm thấy rằng thể lực của tôi đã phục hồi. Tôi thu thập vật phẩm từ con thỏ, nhặt thanh kiếm, lọ thuốc và đứng dậy. Ngay cả sau khi uống một liều thuốc thứ hai, tôi không cảm thấy thể lực của tôi được hồi phục thêm. Có lẽ sau 2 hoặc 3 lần vung kiếm nữa thôi tôi sẽ ngã gục. Chết tiệt! Nếu tôi không rời đi ngay, sẽ có nhiều thỏ hoang nữa đến. Tôi từ từ đi trở lại con đường tôi tới. Bởi vì tôi đã giết hết mấy con thỏ ở đây, nếu tôi quay lại con đường đã đi qua, sẽ có rất ít khả năng gặp thêm quái vật.
Cố gắng không tạo bất cứ tiếng ồn nào. Tôi từ từ đi qua đồng cỏ. Tuy nhiên , nhận thấy có một mối nguy hiểm đang tiến đến. Tôi nhảy sang một bên để né tránh. Chết tiêt, tôi lại phải chiến đấu ư? Tôi vung kiếm và một con thỏ nữa bị tiêu diệt. Tôi hiểu rằng thể lực của mình chỉ còn đủ một lần vung kiếm nữa. Bàn chân tôi tê cứng. Tôi rời khỏi con thỏ đã chết và uống một lọ thuốc. Đúng như dự đoán, nó không hề có tác dụng. Khốn nạn, đây là một sai lầm tai hại!
Tôi thử đi về thị trấn một lần nữa. Đừng xuất hiện! Đừng xuất hiện! Tôi cầu nguyện, nhưng sau vài phút một con khác xuất hiện. Và nó đang tấn công. Bằng cách nào đó tôi tránh được. Tôi phải làm gì? Nhiều khả năng tôi sẽ cạn kiệt thể lực sau lần vung kiếm kế tiếp. Phải rồi, phép thuật! Tôi tạo một mũi tên lửa và bắn nó đi. Nhưng, nó đã trượt. Tôi bắn một mũi tên khác. Lần này nó đã trúng và con thỏ bị tiêu diệt. Tôi điên cuồng lao về phía thị trấn, nhưng chúng cứ tấn công từng con một. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cửa thị trấn. Tuy nhiên khi vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì một con thỏ lại xuất hiện, tôi thu hết năng lượng còn sót lại của mình để giết nó và lăn ra bất tỉnh
P/s: Như vậy sau rất nhiều khó nhọc anh chàng NEET của chúng ta cũng đã trở về được thị trấn. Nhưng mà mình muốn hơn thế, muốn main ngậm hành full mồm cơ :D. Điều gì còn chờ đợi main ở phía trước, hãy đón đọc chương 4 vào ngày mai với tựa đề “Người đàn ông đã chiến đấu tuyệt vọng với thỏ hoang dã”.