“Mà kể cũng lạ, mình có làm gì nhiều đâu mà sao đuối dữ vậy nhờ…?”
Sau khi cùng nhau thảo luận thêm một số vấn đề khác, cuộc tụ họp của những người thừa kế “Tứ gia” chính thức kết thúc.
Đêm đã khuya nên Echidna có mời tôi ở lại biệt thự nhà cô ấy, nhưng tôi cảm thấy không an toàn khi ngủ chung một mái nhà với nhỏ đó nên tôi đang lết về căn phòng trọ được thuê dưới tên nhà Maxwell.
Nhân tiện thì Valon cũng đã trở về chỗ ở của mình, chỉ có Sharon lại bắt đầu tu rượu ừng ực sau cuộc họp, nên có lẽ em ấy sẽ ở lại qua đêm.
“Ara, về thiệt hả Dyn? Tiếc ghê. Tớ còn đang tính ghé thăm phòng cậu tối nay cơ.”
“…đừng có đùa kiểu đó nữa, không là tớ nghiêm túc về chuyện này đấy.”
“Đằng nào tớ cũng muốn thế mà. Tớ nhớ mình có nói trước đó rồi còn gì, tớ yêu cậu đến mức muốn mang trong mình cốt nhục của cậu mà, Dyn.”
“T-Thôi…”
Với khát khao thoát khỏi Echidna càng nhanh càng tốt, tôi nhảy lên chiếc xe ngựa mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
“Khoann, chờ chút đãaa! Tớ có quà cho cậu nè."
"Huh? Gì? Quà gì?"
Trước khi tôi kịp rời đi, Echidna đưa cho tôi một chiếc hộp vuông được bọc trong giấy gói chất lượng cao.
(Nếu đánh giá từ hình dạng… đồ ngọt chăng?)
“À, ừm, cảm ơn nhiều.”
“Mang về nhà đàng hoàng, nghe chưa? Đừng có mà ném nó ra cửa sổ hay gì đó nhé.”
Trò đùa của Echidna để lại một ấn tượng kỳ lạ trong đầu tôi, nhưng tôi không nghĩ về nó quá nghiêm túc.
Đến khi trở về phòng, tôi mở gói hàng ra- và hối hận vì đã nhận nó.
“Aaa, chết tiệt…”
Bóc lớp gói bên ngoài để lộ ra một chiếc hộp gỗ thường được dùng để đựng đồ ngọt, đúng như dự đoán, ngoài ra còn có một lá thư đi kèm. Nội dung bên trong rất đơn giản.
“ Thân gửi con trai yêu dấu của mẹ ”
“…là của mẹ…bà già đó.”
Tôi nhớ lại nụ cười của Echidna khi tôi rời đi và nghiến răng. Rốt cuộc “món quà” đó là của Grace, mẹ tôi.
(Hay ném mẹ nó đi cho rồi nhờ? Không, đợi đã, nếu nó phát nổ hoặc giải phóng khí độc trong thị trấn, đó sẽ là một thảm họa. Làm thế cũng có thể gây rắc rối cho nhà Maxwell…)
Trong khi tự hỏi tại sao lần quái nào nhận quà của mẹ cũng làm tôi đau đầu như vậy, tôi không nghĩ ra nổi cách nào khác ngoài
việc mở đại nó ra xem.
Tôi mở nắp ra — từ tốn, chậm rãi và cẩn thận kiểm tra xem có bẫy mìn nào không — và tìm thấy những viên đá quý bảy sắc cầu vồng bên trong.
"Gì đây trời…?"
Chúng có kích thước bằng một viên kẹo, tỏa ánh sáng bảy màu hệt như cầu vồng. Số lượng mấy viên đá đủ để lấp đầy cả cái hộp.
“Con mụ chết tiệt đó đang nghĩ cái quái gì nữa vậy…?”
Tôi biết thừa những viên đá quý đó thực sự là gì - và ấn ngón tay vào thái dương.
Những viên đá quý đầy màu sắc — trông có vẻ đủ đẹp để làm đồ trang sức được bán với giá tốt — thực ra là một phần cơ thể của “Thủy long”, những con thú ăn thịt sống trong ngục tối… tên gọi chung cho những tàn tích tồn tại từ nền văn minh ma thuật cổ đại.
Nói chính xác hơn thì những viên đá quý này thực ra được hình thành trong túi mật của con thủy long đó… về cơ bản thì chúng là sỏi mật của con quái vật.
Thủy long là những con thú hoang dã nguy hiểm, chúng tấn công bằng cách phun chất độc vào kẻ thù. Những viên đá này cũng rất độc, nếu để hòa tan thì chỉ cần dung một viên là đủ để biến một thùng nước thành chất độc chết người.
“Làm mẹ kiểu gì mà lại đi gửi thuốc độc cho con trai mình? Mụ già…”
Tôi mở bức thư và đọc nội dung.
.
“Gửi con trai của mẹ, mẹ đã được nghe về việc hủy bỏ hôn sự của con rồi.
Nếu con không muốn sống nữa, cứ uống thứ này. Nếu con muốn chúng chết, cho chúng uống.
Grace D.O. Maxwell”
“…….”
Nói cách khác, nếu việc hủy bỏ hôn ước khiến tôi sốc đến mức muốn gặp ông bà, uống cái quỷ này để tự sát.
Nếu tôi ghê tởm vị hôn thê cũ của mình hoặc cái gã đã cướp đi cô ấy, giết chúng bằng cách cho chúng uống cái này.
Đó là thông điệp từ người mẹ đáng kính của tôi, tôi cho là vậy.
“…mình chỉ nói một lần nữa thôi, đúng một lần thôi…bà làm mẹ kiểu đéo gì thế hảaaa!?”
Tôi xé bức thư thành từng mảnh và ném nó vào sọt rác.
“Chết tiệt mà, sao toàn gặp phải chuyện gì đâu không vậy…? Sakuya, em có đó không!?”
“Em luôn sẵn sàng phục vụ ạ, Dyngir-sama.”
Một sát thủ mặc trang phục hầu gái phản ứng lại ngay lập tức, xuất hiện trước mặt tôi mà không gây ra một tiếng động nhỏ nào. Tôi đóng hộp thuốc độc do mẹ gửi và cẩn thận đưa cho em ấy.
“Phiền em mang thứ này đến trang viên Maxwell, nhớ hết sức cẩn thận nhé. Chỉ cần chạm vào bên trong bằng tay không là bị nhiễm độc ngay. Bảo đảm rằng không ai nuốt phải hoặc đánh cắp mấy viên đá này, người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ chúng chỉ là đá quý bình thường thôi.”
“Em đã quen với việc xử lý chất độc rồi mà, Dyngir-sama. Để đó em lo.”
Sakuya cẩn thận nhận lấy chiếc hộp từ tay tôi và cúi đầu.
“Tiện đây thì…cho em xin một hay hai viên được không?”
“Ta không phiền, nhưng em lấy chúng chi thế?”
“Đây là một loại độc hiếm, nên em muốn thử dùng nó để ám sát.”
Sakuya trả lời với đôi má ửng hồng. Từng lời mà em ấy nói ra đều đáng quan ngại khủng khiếp, nhưng khuôn mặt lại là của một thiếu nữ đang yêu.
"…tùy ý em. Mà nói trước, đừng có mà bỏ vào đồ ăn của ta.”
“Em không hứa vậy được..”
"Gì cơ? Em đang đùa thôi đúng không?! Ta không muốn chết vì chất độc của mụ già chết tiệt đó đâu!!”
“Tất nhiên là em đùa thôi mà, Dyngir-sama…fufufu…”
Tìm được chất độc quý hiếm như vậy hẳn đã khiến Sakuya thực sự hạnh phúc, khuôn mặt thường ngày vô cảm của em ấy giờ đang nở một nụ cười rạng rỡ như hoa. Sakuya từ tốn đi ra khỏi phòng với một điệu nhảy chân sáo nhỏ, nhưng bỗng dừng lại trước cửa.
“…ôi trời, em hào hứng với chất độc này đến nỗi suýt quên mất. Còn một chuyện em cần báo cáo nữa, Dyngir-sama.”
“Hửm? Có chuyện gì?"
“Em vừa nhận được một mật báo từ một trong những thành viên của Nanh thép tại trang viên Maxwell. Có vẻ như một vị khách đang tìm gặp ngài đó.”
"Khách á? Ai?"
Tôi nghiêng đầu bối rối. Cả vương quốc này đều biết về lễ đăng quang nên bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng người thừa kế Hầu tước sẽ không có mặt ở nhà.
(Hoặc là trường hợp khẩn cấp, hoặc là một người nào đó không nắm bắt được tình hình hiện tại của vương quốc…)
Tôi thúc giục Sakuya nói tiếp, và đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng xinh đẹp của em ấy thốt ra một cái tên vô cùng bất ngờ.
“ Đệ nhất Công chúa của Đế quốc Baal, Rossellia Baal ạ.”