Một ngày sau khi tôi nhận được tin báo hoàng đế của đế chế đã qua đời, tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho cuộc chiến chống lại đế chế.
Đầu tiên, tôi phải liên lạc với các quý tộc trực thuộc nhà Maxwell. Tôi đang ngồi ở bàn làm việc trong phòng riêng, viết thư rồi gửi chúng cho những quý tộc ở phía đông, những người mà gia đình tôi có quan hệ thân thiết.
“Em nhận thức rõ rằng ngài đang làm việc hăng say, Dyngir-sama, nhưng ngài thực sự nghĩ rằng đế quốc sẽ tấn công chúng ta ư?”
Sakuya đặt nhẹ tách trà lên bàn và hỏi tôi.
Tôi đưa mắt liếc nhìn nàng hầu gái với mái tóc đen tuyền của mình mà tay không dừng bút .
“Ta cũng không muốn nói rằng điều đó *chắc chắn* sẽ xảy ra đâu, nhưng rất có khả năng sẽ có một số lục đục bên phía chúng cho mà coi.”
Tôi đợi giây lát cho mực khô, rồi cho lá thư vào phong bì. Tôi đóng dấu sáp của nhà Maxwell lên trên để niêm phong và viết tên người nhận.
“Phe của hoàng tử thứ nhất và thứ hai đã cạnh tranh ngang sức nhau trong mười năm trời nhưng vẫn chưa ra đòn dứt điểm đủ để khẳng định bản thân mình là hoàng đế kế nhiệm của đế chế. Khả năng bọn chúng kéo đến quấy rối các lãnh thổ ở biên giới xung quanh để phá vỡ sự cân bằng dai dẳng đó là hoàn toàn có.”
Vương quốc Lamperouge và Đế chế Baal luôn là kẻ thù không đội trời chung. Chiến thắng một kẻ thù như vậy chắc chắn sẽ được coi là một thành tựu to lớn, đủ để được công nhận là một bước đệm vững chắc để trở thành hoàng đế tiếp theo.
Đặc biệt, đệ nhất hoàng tử đã có một lịch sử lâu dài đối địch với lãnh thổ nhà Maxwell, chỉ riêng mối hận thù cá nhân của anh ta cũng có thể đủ làm lý do để biện minh cho cuộc xâm lược.
“Lý tưởng nhất thì ta muốn hai thằng hoàng tử đó bắt đầu một cuộc nội chiến rồi xé đôi đế chế cơ…nhưng ta biết thừa rằng điều đó sẽ không dễ dàng tí nào đâu.”
“Em hiểu rồi…nhân tiện thì, Dyngir-sama, em nhớ rằng đế chế đã từng tấn công ta một lần ngay trước khi em phục vụ cho ngài, điều đó có đúng không?”
“Hửm? Ừ đúng rồi, đó là cũng là trận chiến đầu tiên trong đời của ta luôn đó.”
Năm năm trước, khi tôi tròn 13 tuổi, đế chế đã cố gắng đem quân xâm chiếm lãnh thổ Maxwell trên quy mô lớn. Đó là một kỷ niệm rất quan trọng đối với tôi, vì đó là lần đầu tiên mà tôi được trực tiếp đứng trên chiến trường.
Tôi viết xong bức thư thứ hai và cầm nó trên tay. Những người nhận hai lá thư đầu tiên tôi viết là những đồng đội sát cánh cùng tôi trong trận chiến đầu tiên đó.
Ladd Efreeta.
Salm Silfis.
Tôi đưa hai lá thư đề địa chỉ dinh thự gia tộc họ cho Sakuya và nhìn ra phía ngoài cửa sổ, những vệt mây trên bầu trời xanh lửng lơ phản chiếu trong đôi mắt tôi.
“Cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối cùng cả ba chúng ta tụ tập cùng nhau. Vậy mà lần gặp gỡ kế tiếp của chúng ta sẽ lại diễn ra trên chiến trường…cũng khá hợp tình, ta nghĩ vậy.”
Tôi nhớ lại chiến trường nơi tôi đã sát cánh chiến đấu với họ và mỉm cười.
Khuôn mặt của hai người bạn mà tôi tin tưởng nhất trên đời hiện lên trong tâm trí tôi.
Và cả khuôn mặt của người anh hùng đã trở thành kẻ thù đầu tiên và đồng thời là kẻ thù khó nhằn nhất
tôi từng có.