“—và đó là tất cả những gì con nghe ngóng được.”
“…chính xác thì làm thế nào mà con nghe lỏm được mấy thứ đó nói ta nghe xem?”
Tôi đã chia sẻ những tin đồn về hoàng gia có liên quan đến tôi bởi “những người bạn” ở thủ đô cho cha tôi, người đã phản ứng nửa ngạc nhiên nửa lo lắng.
Những hôn ước tan vỡ đột ngột, cuộc hôn nhân của Sullivan với nhà Nommes và phải đến phía đông, âm mưu ám sát người thừa kế nhà hầu tước, hậu quả của nó và sự trừng phạt dành cho Selena.
Một tháng đã trôi qua kể từ khi chuỗi sự kiện đó khuấy động miền đông.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi vấn đề liên quan, tôi xin nghỉ ngơi một thời gian để “tịnh dưỡng” tại tư dinh của mình, cùng với Eliza, Sakuya và một số hầu gái yêu thích của tôi.
Ở dinh thự của mình, tôi tận hưởng những ngày hoàn toàn thư thái khi vui vẻ cùng những người hầu gái của mình, đọ kiếm với Shana và chơi một trò chơi có tên “Shogi” với các thành viên của 『Nanh Thép』.
Tuy nhiên, một ngày nọ, tôi được một vị khách hiếm có đến thăm: cha tôi.
Rõ ràng là ông ấy lo lắng cho con trai mình và mấy cái âm mưu ám sát, vì vậy ông đến để xem dạo này tôi sống thế nào.
Cha và tôi đang ngồi ở một cái bàn trong vườn, thư thái uống trà.
Tôi đã để những người hầu gái đứng xa hơn một chút, vì vậy đây là khoảng thời gian riêng tư đầu tiên của chúng tôi sau một thời gian dài không gặp.
Thiệt hại gây ra cho khu vườn trong cuộc chiến chống lại Sullivan đã được khắc phục. Sàn nhà bị nhuộm đẫm máu cũng đã được thay thế.
Trái ngược hoàn toàn với sự sang trọng của khu vườn được trang trí bởi những bông hoa nở tuần tự theo mùa, chủ đề trò chuyện của chúng tôi có hơi khủng khiếp.
“Miệng người ta không thể bị bịt kín, như người ta vẫn nói, cho dù Công tước Rosais có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Nhà vua đánh mất quốc bảo, tân vương bị coi là đứa con hoang của cựu vương…không đời nào những tin đồn ngon ngọt như thế này lại bị giấu giếm mãi được.”
“Hnng, chứng đau nửa đầu của ta lại tái phát rồi…Đáng lẽ ta không nên đến đây mới phải.”
Sau khi nghe tôi nói về nhiều vấn đề đã làm rung chuyển đến tận cốt lõi của vương quốc Lamperouge, cha ấn ngón tay vào thái dương với vẻ mặt đau khổ.
“Con hỏi cho chắc, để đề phòng thôi nhé… đây không phải là lỗi do con, phải không?”
"…Làm như ta biết ấy."
Cha lạnh lùng trả lời câu hỏi của tôi.
Rốt cuộc, toàn bộ sự hỗn loạn đang diễn ra ở thủ đô đều bắt nguồn từ cuộc hôn nhân tan vỡ của tôi.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình nợ Công tước Rosais một lời xin lỗi, người đang vô cùng bận rộn giải quyết hậu quả ở thủ đô.
Những lời tiếp theo của cha sau đó khiến tôi tự hỏi liệu ông có đọc được suy nghĩ của tôi không.
“Nếu con thực sự cảm thấy có lỗi, sao con không trả lại 【Herakles】 cho hoàng tộc đi? Ta đã nghe từ những người lính mà con đã cử đi để bắt hắn ta. Rõ ràng là hắn đang đeo chiếc vòng tay quý giá của hoàng gia.”
"Cha đang nói gì vậy? Chiếc vòng tay đó đã mất tích cùng với tên Sullivan, không phải vậy sao?”
“Lạy Chúa... vậy là con thật sự định cuỗm nó luôn sao? Ta buộc phải cảnh báo con, thằng con ngu ngốc. Nếu họ phát hiện ra con là người đã lấy nó, con sẽ bị buộc tội phản quốc. Bất chấp tất cả những gì mà cựu vương lẫn Sullivan đã làm. ”
Tôi chưa bao giờ thấy cha có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Cái nhìn hung dữ của ông sẽ không cho phép bất kỳ lời bào chữa hay sơ hở nào. Đó là khuôn mặt của người bảo hộ vương quốc, người đã bảo vệ biên giới phía đông từ trước cả khi tôi ra đời.
Tôi đảo mắt khỏi cái nhìn nghiêm túc của ông ấy, nhìn lên bầu trời và trả lời.
“Yên tâm đi mà, con cũng không muốn gây sự với hoàng gia. Con không liều lĩnh đến mức tin rằng mình có thể đối đầu với các quý tộc trung tâm khi nhà ta vẫn đang bị đế chế chĩa gươm vào cổ.”
“…Con nói cứ như thể con thật sự sẽ làm vậy nếu không phải vì đế chế ấy.”
“Đừng có lườm con như thế, ông già à. Con vẫn có kế hoạch của riêng mình, chỉ thế thôi.”
Tôi không thực sự bị đe dọa bởi áp lực của cha tôi nhưng quyết định bày tỏ những suy nghĩ trung thực của mình.
Tôi cũng muốn biết ông ấy sẽ phản ứng thế nào với những gì tôi nói, với tư cách là hầu tước của phía đông.
“Đất nước này đang dần trở nên khá là vặn vẹo, phải không? Đế chế ở phía bắc và phía đông, 『Đội quân ác quỷ』 của sa mạc ở phía tây, hải tặc và các quốc đảo ở phía nam. Bốn nhà hầu tước đang chiến đấu không ngừng để chống lại những mối đe dọa này, nhưng chỉ cần một trong Tứ Gia bị đánh bại hoặc quay sang phe địch, cả vương quốc sẽ cứ thế mà sụp đổ.”
“…..”
“Trong cái lâu đài được xây dựng trên cát này, các quý tộc trung ương sống một cuộc đời được nuông chiều và bảo vệ, nhưng lại coi thường chúng ta như những quý tộc quê mùa thô thiển, như thể đó là trật tự tự nhiên của mọi thứ được định sẵn. Tên Sullivan còn gọi thẳng mặt con là kẻ sát nhân, nhưng cả con cũng mường tượng được rằng lũ quý tộc trung tâm đều có cái nhìn như vậy đối với tất cả chúng ta ngay cả khi chúng không nói ra, cha biết không?
Tôi dừng lại một nhịp, cầm tách trà đưa lên môi. Tôi nhấp một ngụm trà trong khi tận hưởng hương thơm của những lá trà chất lượng cao.
Cha cũng không hối tôi và đợi cho đến khi tôi uống xong.
“Hừm, ngon…dù sao đi nữa, kể cả khi con ngồi yên không làm gì thì cuối cùng thứ gì đó cũng sẽ nổ tung, có thể là ở phía bắc, nam, đông hay tây. Con chỉ đang chuẩn bị trước cho cái ngày đó thôi. Năm mươi năm… cái đất nước mục nát như thế này chắc vẫn tồn tại được đến lúc đó nhỉ?”
“…Con định nổi dậy chống lại vương quốc?”
“Như con mới nói đó thôi, con sẽ không làm được bất cứ điều gì miễn là đế chế vẫn còn hùng mạnh như hiện tại. Dù sao thì con cũng chẳng có đủ quân cờ hay vũ khí.”
Tôi gõ nhịp vào chiếc vòng trong túi áo ngực, cẩn thận không để cha chú ý.
Vòng tay bất tử 【Herakles】 là thành quả tuyệt vời nhất mà chuỗi sự kiện này mang lại, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng chỉ với nó. Không hề dù chỉ một chút.
Điều mà tôi muốn không chỉ dừng lại ở việc có thể chiến thắng các quý tộc trung tâm.
Ước muốn của tôi là đạt được sức mạnh áp đảo, thứ không thể bị cản lại bởi bất kỳ thứ gì hay bất kỳ ai, thứ dường như bất khả chiến bại trong mắt bất kỳ ai, và cuối cùng tự hào tuyên bố lãnh thổ Maxwell độc lập khỏi vương quốc Lamperouge.
Tôi mài giũa kỹ năng chiến đấu của mình, huấn luyện những người lính.
Tôi đã thu thập các công cụ ma thuật bằng số tiền tôi kiếm được thông qua các công việc trong nước, bổ sung 『Nanh thép』vào lực lượng của chúng tôi như một bộ phận ám sát - gián điệp.
Tuy nhiên, những sự chuẩn bị như vậy gần như là chưa đủ.
“Ông già à. Con yêu lãnh thổ Maxwell. Con yêu toàn bộ miền đông này. Cha có thể yên tâm rằng con sẽ không bao giờ bắt đầu một cuộc chiến chỉ biết mang lại đau khổ cho nhân dân phía đông. Miễn là hoàng gia và các quý tộc trung tâm có cơ hội chiến thắng dù là nhỏ nhất, con sẽ không làm gì cả.”
"Thôi được rồi…"
Cha chìm vào im lặng trầm tư một lúc, rồi dựa vào lưng ghế.
“…cơn đau đầu của ta đang trở nên trầm trọng hơn…ta có thể nghỉ hưu được không?”
“Con không thể tự do hành động được nếu cha nghỉ hưu sớm thế này, vì vậy không được đâu cha à.”
“Ta cũng đã nghĩ vậy…aah, phiền chết được. Ta nhớ mẹ con quá…Ta muốn đi gặp Grace.”
“…Đừng có nhắc về mụ phù thủy già đó khi còn đang trong dinh thự của con.”
Tôi cau mày và đột ngột cắt ngang lời cha.
Ít nhất, bây giờ tôi biết ông ấy không có ý định trừng phạt tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và nhấp một ngụm trà.
“Ồ đúng rồi, gần đây con có thuê một người hầu mới. Để con giới thiệu cho cha.”
Các cuộc trò chuyện nghiêm túc đã được thực hiện trong ngày, vì vậy tôi đã thay đổi tâm trạng.
Cha lắc đầu, nét mặt chua chát.
“Người tình khác của con chứ gì. Thích làm gì thì làm, ta không quan tâm.”
“Đừng nói thế chứ, chỉ gặp cô ấy một chút thôi. Cô ấy thực sự hấp dẫn lắm đó.”
“Hửm? Nếu con nói tới vậy thì cũng được thôi, nhưng…”
Tôi bấm chuông gọi phục vụ và bảo người hầu gái đang tiến đến bàn mang “cô gái” đến đây.
Người hầu gái nhanh chóng làm theo và dẫn “cô gái” đến chỗ chúng tôi.
"Cô gái này…"
"Để con giới thiệu. Cô ấy là Kanna, thành viên mới được kết nạp của 『Nanh Thép』.”
“………”
Cha nhìn dáng vẻ khác thường của cô và nuốt nước bọt.
Cô gái mà tôi giới thiệu khoảng tầm 18 tuổi.
Kanna sở hữu cơ thể trắng hoàn toàn, từ đỉnh đầu đến ngón chân.
Cô ấy có mái tóc trắng sáng, làn da trắng nhợt nhạt và đôi mắt màu tro. Cô ấy mặc một bộ “kimono”, trang phục truyền thống từ quê hương của 『Nanh Thép』, cũng màu trắng.
Chỉ có đôi môi của cô ấy là được thoa son đỏ tươi, trông giống như những đóa hoa đỏ thắm nở rộ trên cánh đồng tuyết ngày đông trắng xóa.
Các đường nét trên khuôn mặt của cô ấy có thể được mô tả là quyến rũ nhưng không mang bất kỳ cảm xúc nào.
Không giống như Sakuya, người đã học cách che giấu cảm xúc của mình thông qua quá trình luyện tập, cô ấy trông như thể hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào, như thể cô ấy chưa từng cảm thấy gì kể từ ngày được sinh ra.
Cha nhìn Kanna, bối rối, rồi thì thầm.
“Kanna…con nói sao chứ? Không thể nào nhầm được. Cô gái này là…Selena Nommes, phải không?”
Tôi cười toe toét trước phản ứng của cha tôi.
Cô gái mà tôi gọi là Kanna thực sự là Selena Nommes.
Kanna — cô gái trước đây được biết đến với cái tên Selena Nommes — từ từ giơ tay và chỉ vào tôi.
“…Kho báu, phụ nữ, thu thập. Kiếm, nuốt chửng người anh hùng — con rồng đen bị nguyền rủa, Fafnir.”
"Cái gì đấy…? Cô ta đang nói cái quái gì thế?"
Kanna bắt đầu nói với giọng đều đều và cha không khỏi cau mày.
Cô ấy thậm chí còn không phản ứng lại câu hỏi của cha tôi mà chỉ vào ông ấy.
“…Bảo hộ, phía đông, trái tim. Biển Nam, vươn cành, tới người thiếu nữ vĩnh cửu — Hộ Mệnh Đại Thụ, Sephiroth.”
“Này, Kanna. Đừng chỉ vào cha ta như thế, thật thô lỗ.”
“Em…xin lỗi…Em…thành thật…. xin lỗi vô cùng.”
“…Dyn. Rốt cuộc con đã làm gì Selena?”
Nghe Kanna liệt kê các đoạn và các từ không mạch lạc hay rõ ràng, bố tôi lại trừng mắt nhìn tôi.
Tôi mím môi như huýt sáo đáp.
“Con đã nói với cha rồi, cô ấy không phải Selena…cô ấy là Kanna.”
Tôi ra hiệu cho Kanna lại gần.
Cô ấy đã tiến lại đủ gần, nên tôi kéo tay cô ấy và đặt cô ấy ngồi lên đùi tôi, sau đó ôm cô ấy từ phía sau.
“Cha nhìn xem, Selena sẽ không bao giờ để con làm điều gì đó như thế này đâu, phải chứ? Rốt cuộc thì cô ấy ghét con đến mức cố ám sát con cơ mà. Nhìn đi này. Ôm chặt!"
"Ôm chặt…"
Tôi vùi đầu vào mái tóc bạc trắng của Kanna và tận hưởng mùi mồ hôi thoang thoảng của cô ấy.
“…………”
Cha tôi không nói nên lời.
Bộ “kimono” mà Kanna mặc là một loại áo choàng được mặc bằng cách luồn cánh tay của bạn qua đó, sau đó được buộc qua eo.
Ưu điểm lớn nhất của nó là dễ dàng đưa tay vào trong phần ngực. Tôi luồn tay vào giữa các nếp gấp và chơi đùa một chút với bộ ngực của cô ấy.
Ngay cả khi bị sờ ngực, biểu cảm của Kanna vẫn không hề thay đổi.
Con người trước đây của cô ấy chắc chắn sẽ bắt đầu khóc vì sợ hãi nếu tôi thực hiện một hành động thô tục như vậy, nhưng giờ thì cô ấy chấp nhận nó một cách bình thường.
“…Cô ta giống hệt như một con búp bê…con đã làm cái quái gì vậy?”
Giờ thì cha lại nhìn tôi với ánh mắt có phần kinh hãi.
Tôi cười toe toét khi tiếp tục chơi với cơ thể của Kanna.
“Bản thân con không làm gì cả, thật mà. Đều là do 『Nanh Thép』 chịu trách nhiệm.”
Selena, người mà tôi đã bắt được sau vụ việc với tư cách là đồng phạm của Sullivan, đã bị sốc đến mức tâm trí cô ấy như vỡ vụn.
Cô ấy chỉ cười và cười, thậm chí không ăn hay đi vệ sinh, vì vậy tôi thực sự không biết phải làm gì.
Trong tình trạng như thế, tôi không thể bắt cô ấy làm việc như tôi đã làm với Sullivan, cũng như không thể sử dụng cô ấy để thỏa mãn thú vui trên giường.
Do đó, tôi đã thảo luận về những gì có thể được thực hiện với các ninja 『Nanh thép』, và họ đề xuất đưa cô ấy đi cùng. Sau khoảng một tháng, cô gái tên “Kanna” chào đời.
“Theo những người trong 『Nanh Thép』, cô ấy có tiềm năng trở thành một Miko.”
“Miko? Một trong những nữ tư tế của phương đông, phải không?”
“Phải, những nữ tu có khả năng nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này và nghe thấy giọng nói của các vị thần. Rõ ràng là đôi khi họ thậm chí có thể đoán trước được tương lai.”
Trong 『Nanh Thép』, có một bà lão có tài năng tương tự và
dưới sự hướng dẫn của bà, Selena đã có thể phát huy tài năng của mình.
(Hãy phát triển tài năng của cô ấy hơn nữa…mặc dù chắc hẳn họ đã cho cô ấy trải qua một số kinh nghiệm khủng khiếp.)
Selena dường như đã phải trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt, chẳng hạn như bị ép uống những loại thuốc đặc biệt hoặc bị ném khỏa thân vào dòng nước lạnh. Dựa trên mái tóc trắng tinh và đôi mắt màu xám, rõ ràng là cô ấy đã trải qua một điều gì đó không thể tưởng tượng được.
Sau quá trình huấn luyện khắc nghiệt như vậy, cơ thể tan vỡ của cô ấy đã được tái sinh trong hình dạng vặn vẹo của Miko thuần khuyết, Kanna.
“Con vẫn chưa hỏi chi tiết, nhưng có vẻ như Kanna có thể nhìn thấy linh hồn và bản chất thực sự của một người. Đôi khi cô ấy cũng nói một số lời tiên tri kỳ quái.”
Theo Kanna, bản chất thực sự của linh hồn tôi là “con rồng đen bị nguyền rủa Fafnir”.
Một con rồng độc ác cướp đi phụ nữ và tích trữ kho báu. Thành thật mà nói, nó nghe có vẻ khá là phù hợp với tôi.
“Có vẻ như họ cũng đã dạy cho cô ấy đủ loại kỹ thuật phục vụ ban đêm. Con cũng chưa thử, nhưng con đang rất mong chờ nó đây.”
“…Đừng có làm ta đau đầu hơn nữa. Làm sao ta có thể đối mặt với Nam tước Nommes đây?”
Cha ôm chặt đầu và gục xuống bàn.
Đương nhiên, Nam tước Nommes đã được miễn trừ trách nhiệm về cuộc nổi loạn của Sullivan vì sự hợp tác của ông ta trong việc bắt giữ Selena.
Một số quý tộc khác phục vụ cho nhà Maxwell đã lên tiếng phản đối vì đó là hình phạt quá nhẹ, nhưng cũng do tôi đã buộc họ phải gánh lấy cục nợ Sullivan ngay từ đầu. Tôi đặt kỳ vọng rất nhiều vào người đứng đầu tiếp theo của nhà Nommes, Cray, vì vậy tôi nghĩ rằng sự sỉ nhục của một thành viên trong gia đình họ đã nổi dậy chống lại lãnh chúa của họ là đủ để xem là hình phạt rồi.
“Chà, thì cha chỉ cần nói với ông ấy rằng con gái ông ta vẫn ổn. Dù gì thì, có vẻ như ông ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy “Selena” nữa đâu.”
“…Ta về đây. Tốt hơn hết là con nên kết thúc kỳ nghỉ này của mình rồi quay trở lại trang viên, còn có cả núi việc phải làm đấy.”
“Rồi rồi, con sẽ cố gắng hết sức.”
Tôi giơ tay đầu hàng và nhìn cha tôi rời đi, cùng với những người bảo vệ của ông.
“…xin lỗi vì tất cả những rắc rối mà cha phải trải qua.”
Vì vậy, tôi thì thầm với chính mình khi tôi nhìn chiếc xe ngựa của cha tôi khởi hành.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là một thằng con ngoan. Tôi nhận thức rõ loại gánh nặng mà tôi đã gây ra cho thần kinh của cha.
Mặc dù vậy, tôi không thể kìm chế được những ham muốn và hoài bão của chính mình. Tôi không nghĩ rằng kiềm nén chúng là điều mà tôi nên làm.
Tôi có lẽ sẽ tiếp tục gây ra đủ loại rắc rối và đủ loại đau đầu cho cha.
“Tốt hơn hết là cha nên sống cho lâu vào đấy, ông già à.”
“Sống lâu… đại thụ…không khô héo…”
Tôi quàng tay ôm lấy vai Kanna và quay vào trong dinh thự.