【POV: Selena Nommes】
“Sullivan-sama…”
Tôi đang ở trong phòng riêng của mình ở trang viên Nommes, ngắm nhìn bầu trời đêm từ cửa sổ.
Khoảng một tuần trước, binh lính Maxwell đã đến nhà Nommes.
Mục tiêu của họ là bắt giữ Sullivan-sama, chồng tôi, với tội danh âm mưu ám sát vị hôn phu cũ của tôi, Dyngir-sama.
“Sullivan-sama …tại sao anh lại thay đổi đến nhường này…?”
Sullivan-sama mà tôi đã nói chuyện trong vườn hoa của học viện và
Sullivan-sama đã kết hôn với nhà Nommes là hai con người hoàn toàn khác nhau.
Kể từ khi Sullivan-sama lịch thiệp, ngọt ngào gả đến nhà Nommes, anh ấy bắt đầu la mắng tôi và đôi khi còn đánh tôi.
(Tại sao chuyện này lại xảy ra … rốt cuộc chúng ta đã sai ở đâu?)
Tôi đã tự chất vấn mình câu hỏi này nhiều lần, nhưng không bao giờ tìm ra được câu trả lời.
Tôi muốn được giải thoát khỏi vị hôn phu tồi tệ của mình – chính vì điều đó và không thứ gì khác là điều đã khiến tôi chọn Sullivan-sama. Vậy mà bây giờ chàng hoàng tử trong mộng của tôi đã thay đổi hoàn toàn…
Chưa từng có cuốn sách nào cho thấy những diễn biến như vậy sau một kết thúc có hậu.
“Ah…”
Nước mắt tôi lăn dài trên má.
Sullivan-sama đã chạy trốn khỏi trang viên và đến giờ vẫn chưa được tìm thấy. Kể từ đó, những người hầu của nhà Nommes, những người đã luôn đối xử lạnh lùng với tôi, bắt đầu có thái độ thậm chí còn tồi tệ hơn.
『Thế quái nào mà cô ấy lại không ngăn cản chồng mình phạm phải những tội ác tày trời đó?』
『Cô ta thực sự không biết gì về vụ ám sát sao?』
『Ngay từ đầu thì tại sao cô ấy lại chọn kết hôn với gã đó?』
Tôi giả vờ không chú ý đến những người hầu thì thầm những điều như vậy sau lưng tôi.
“Làm ơn…ai đó, ai đó…giúp tôi…cứu tôi…làm ơn, Đức chúa trên thiên đàng…”
Tôi nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm và chắp tay cầu nguyện.
Tôi biết mình đang nghĩ những điều ích kỷ, nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào để cải thiện tình hình của mình ngoại trừ việc cầu nguyện. Không còn ai mà tôi có thể dựa vào. Tôi chỉ còn biết bám víu vào Chúa…
"Thưa tiểu thư…"
*Gõ gõ gõ*
"Eh?"
Những lời cầu nguyện của tôi đã được hồi đáp ư? Ai đó đột nhiên gõ cửa phòng tôi.
"Ai đó?"
Vì vậy, tôi hỏi, trong khi vẫn ngồi trên ghế của mình, nhưng không có câu trả lời nào được nghe thấy.
Tôi đến gần cửa và nhận thấy rằng một phong bì đã được luồn qua từ dưới khe cửa.
"Cái này là cái gì…? Ai ở đó vậy?"
Tôi mở cửa, nhưng hành lang trống không.
Bối rối, tôi mở phong bì ra.
“ Sullivan-sama!?”
Tôi nhìn tên người gửi mà không khỏi hét lên bất ngờ.
Tôi vội lấy tay bịt miệng và đóng sầm cửa lại.
“Một lá thư từ Sullivan-sama … nhưng ai là người đã…?”
Tôi đã nghĩ rằng Sullivan-sama không có bất kỳ đồng minh nào trong ngôi nhà này. Ai có thể đã chuyển bức thư này cho anh ấy cơ chứ?
“Dù sao thì mình cũng nên đọc nó…”
Tôi nhanh chóng bóc niêm phong và lấy lá thư bên trong phong bì ra.
Sau khi đọc xong nội dung, tôi đã tròn mắt ngạc nhiên.
“Không thể nào…
Sullivan-sama …”
Bức thư nói rằng Sullivan-sama hiện đang trú ẩn tại một địa điểm nhất định, nhằm tập hợp sức mạnh quân sự cần thiết để hạ bệ nhà Maxwell, kẻ đang gieo mầm mống nổi loạn chống lại hoàng gia. Sullivan-sama đang chiến đấu để bảo vệ vương quốc Lamperouge.
Trong thư, Sullivan-sama liên tục xin lỗi vì đã làm tổn thương tôi.
Những lời chân thành của anh ấy khiến tôi nhớ đến chàng hoàng tử hiền lành những ngày mà tôi đã gặp ở học viện.
“Aah,Sullivan-sama …em nên làm gì…em nên làm gì đây…?”
Ở cuối bức thư, Sullivan-sama viết rằng mình sẽ sớm chiến đấu với Maxwell và anh ấy mong có tôi ở bên cạnh để hỗ trợ anh.
Những lời tha thiết, chân thành ấy đã vô thức lay động trái tim tôi.
Nếu bây giờ tôi lao đến bên Sullivan-sama, liệu tôi có tìm được chàng hoàng tử dịu dàng mà mình từng yêu?
(
Sullivan-sama cần mình…nhưng nếu mình đứng về phía ngài ấy, mình sẽ phản bội gia tộc Nommes. Liệu Sullivan-sama có thực sự đánh bại được nhà Maxwell khủng khiếp đó không…?)
Tôi cân nhắc những kỳ vọng và tình yêu của mình đối với
Sullivan-sama với nỗi sợ hãi và kính sợ mà tôi cảm thấy từ lâu đối với
Dyngir-sama. Những chiếc cân duy trì sự cân bằng bấp bênh và tôi không biết phải làm gì.
Ngay lúc đó, tập thơ trên bàn đập vào mắt tôi. Giữa những trang viết lời thơ của nhà thơ yêu thích của tôi, lấp ló bông hoa khô tôi dùng làm dấu trang.
“ Sullivan-sama …”
Chiếc dấu trang được làm từ một bông hoa hái trong vườn nơi hai chúng tôi đã thề nguyện yêu nhau vĩnh cửu muôn đời.
Tôi chợt nhớ lại những ngày với Sullivan-sama tại học viện.
Nụ cười rạng rỡ của anh, giọng nói điềm tĩnh của anh, những ngón tay dịu dàng của anh chải mái tóc tôi - những ngày hạnh phúc mà tôi đã từng quên.
“
Sullivan-sama đã tìm đến sự giúp đỡ của mình…Mình phải đi.”
Tôi sẽ giành lại chàng hoàng tử tốt bụng của đời mình mình, tôi không thể chỉ biết đứng đó rồi chờ đợi. Tự tôi phải đi cứu hoàng tử của mình.
Hoàng tử chỉ có thể giết được con rồng ác độc vì anh ấy được tiếp thêm dũng khí bởi nụ cười của công chúa.
Tôi thu dọn đồ đạc và lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng.
Đêm đã khuya và cả trang viên hiện đã chìm trong giấc ngủ.
Cha đi công tác xa, có cả anh trai tôi đi cùng. Không có ai ở đây để ngăn cản tôi.
Tôi không biết liệu Sullivan-sama có thực sự đánh bại được nhà Maxwell hay không, nhưng dù thế nào đi nữa, có lẽ tôi sẽ không bao giờ còn có thể quay lại ngôi nhà này nữa.
“Con xin lỗi, cha…anh trai nữa.”
Giờ đây khi tôi đã quyết định một đi không quay trở lại, tôi nhìn lại cuộc sống của chúng tôi và lần đầu tiên nhận ra rằng cha và anh trai tôi thực sự yêu quý tôi đến nhường nào.
Tôi đã luôn khép lòng mình với họ suốt thời gian qua, từ chối đón nhận lòng tốt và cả tình cảm của họ.
(Xin lỗi…Con xin lỗi…làm ơn…tha thứ cho con…)
Trái tim tôi đau nhói khi nghĩ đến việc mình sắp chà đạp lên tình cảm của họ một lần nữa, rồi tôi rời khỏi trang viên qua cửa sau.
"Tiểu thư Selena Nommes?"
Vừa bước ra ngoài, một giọng nam bỗng gọi tôi.
Tôi rùng mình và tránh xa ra khỏi người đàn ông, cơ thể run rẩy từng hồi không kiểm soát.
"…Là ai?"
Người đàn ông gọi tôi là một quý ông trung niên. Nhìn vẻ ngoài thì anh ta trông không giống một người xấu tí nào.
Tuy nhiên, vì bây giờ đã khuya, tôi phải giữ cảnh giác.
“Làm ơn, đừng sợ hãi. Tôi là một trong những thuộc hạ của Sullivan-sama, tên tôi là Zaill.”
“A-anh nói anh là thuộc hạ của Sullivan-sama sao?”
“Vâng, chủ nhân của tôi đã giao cho tôi nhiệm vụ hộ tống tiểu thư cho ngài. Tôi đã chuẩn bị xong xuôi một chiếc xe ngựa, xin tiểu thư vui lòng đi cùng tôi.”
"…Vâng, nhờ anh."
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi quyết định đi theo người đàn ông đó.
Xe ngựa đã đi xa một chút. Đó là một cỗ xe sang trọng, thứ mà gia đình Nommes không bao giờ có thể mua được.
Chiếc xe ngựa đang đợi tôi, cửa xe mở ra, và vì một lý do kỳ lạ nào đó mà chỉ trong một khoảnh khắc nó trông giống như một con quái vật há hốc mồm chờ đợi con mồi.
(Em đến đây,
Sullivan-sama …)
Tôi lắc đầu để xua đi hình ảnh đáng ngại đó và leo lên xe ngựa.
“Tiểu thư, tôi sẽ ngồi cùng với người đánh xe. Mong cô tùy ý sử dụng không gian này.”
“Ồ không, tôi không thể làm vậy được!”
“Xét cho cùng thì tiểu thư không nên ở một mình với một người đàn ông khác ngoài chồng mình. Chúng ta sẽ đến dinh thự của Sullivan-sama vào rạng sáng mai. Xin cô hãy nghỉ ngơi cho đến lúc đó.”
“Tôi hiểu rồi… cảm ơn anh rất nhiều.”
Người hướng dẫn của tôi đã ngồi vào ghế của người đánh xe, vì vậy chỉ còn tôi ở một mình trong xe ngựa.
Tôi muốn biết thêm về tình hình hiện tại của Sullivan-sama, nhưng ở một mình với một người đàn ông xa lạ sẽ khiến tôi cảm thấy khó chịu trong lòng, vì vậy tôi đã chấp nhận đề nghị của anh ấy.
Xe ngựa cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển. Tôi được dặn là phải nghỉ ngơi, nhưng nỗi mong chờ được gặp lại người mình yêu và cảm giác tội lỗi vì đã phản bội gia đình đan xen vào nhau không cho phép tôi ngủ yên giây nào. Hoặc đó là tôi nghĩ thế...
"Ưm..."
Tuy nhiên, gần đây tôi không ngủ được nhiều nên chẳng bao lâu mí mắt của tôi nặng trĩu rồi sụp xuống.
Được chiếc xe ngựa lắc lư ru ngủ, tôi chìm vào giấc ngủ.
~
Xe ngựa rõ ràng đã chạy suốt đêm. Nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ đánh thức tôi dậy. Tôi nhìn ra ngoài và thấy một dinh thự, nơi Sullivan-sama nói rằng anh ấy hiện đang ẩn náu.
“Chúng tôi đã đến nơi rồi, thưa tiểu thư.”
“Ah…vâng, cảm ơn anh nhiều.”
Người đàn ông dẫn đường cho tôi gõ cửa xe ngựa và thông báo rằng chúng tôi đã đến nơi.
Tôi dụi dụi đôi mắt đang lim dim mơ màng của mình.
“
Sullivan-sama…có ở đây không?”
“Vâng, xin vui lòng cho phép tôi chỉ đường cho cô.”
Tôi bước xuống xe ngựa và ngước nhìn lên dinh thự.
Nó phải lớn gấp đôi nhà tôi.
Vẻ ngoài sang trọng của nó cho thấy rõ ràng một số tiền lớn đã được đầu tư vào việc xây dựng nó. Kích thước khổng lồ của nó chắc chắn phải cần hơn 20 người hầu để quản lý nó hiệu quả.
Thật kỳ lạ, vỉa hè bằng đá và những bức tường trong khu vườn đã bị vỡ vụn ở nhiều chỗ và có những mảng đen kỳ lạ ở đây và ở đó, nhưng nhìn tổng thể nó trông giống như một dinh thự mùa hè được xây dựng cho hoàng gia.
( Sullivan-sama, làm thế nào mà anh lại có thể xây dựng một trang viên tráng lệ như vậy…?)
Sullivan-sama thường đề cập đến những rắc rối về tiền bạc của mình, nhưng có khi nào tất cả là do anh ấy đang diễn không?
Chẳng lẽ, thái độ không ổn định của anh ấy sau khi đến phía đông đều là bức bình phong anh bày ra để đánh lừa người nhà Nommes sao?
(Giờ thì mình đã hiểu, Sullivan-sama đã luôn chuẩn bị cho trận chiến chống lại nhà Maxwell suốt thời gian qua. Anh ấy nói rằng anh ra ngoài uống rượu mỗi ngày, nhưng thực ra anh ấy đang âm thầm chuẩn bị cho những việc này.)
Tôi tự mình đi đến kết luận như vậy, sau đó đi theo người đàn ông vào trong dinh thự.
Dinh thự đông đúc với một số lượng lớn người hầu, tất cả đều đang có vẻ bận rộn làm việc.
“Nếu ông mà không lau chỗ này trước thì sẽ để lại bụi ở khắp mọi nơi mất!!”
“T-tôi rất xin lỗi! Xin hãy tha thứ cho tôi!”
Tôi quay về phía có tiếng nói và thấy một người đàn ông lớn tuổi, có lẽ khoảng bảy mươi tuổi, đang bị một quản gia trẻ trách mắng.
“Người đàn ông đó là ai?”
Tôi hỏi người đàn ông bên cạnh.
“Người đàn ông lớn tuổi đó gần đây đã được nhận vào phục vụ tại nơi dinh thự. Ông ấy là một quý tộc sa ngã đã mất hết cơ ngơi và không còn nơi nào để đi, vì vậy Sullivan-sama đã cho phép ông ấy đến đây làm việc.”
“Thật vậy sao…
Sullivan-sama vẫn tốt bụng như ngày nào.”
Tôi không thể rũ bỏ cảm giác đã từng nhìn thấy người đàn ông lớn tuổi đó ở đâu đó trước đây nhưng vẫn miễn cưỡng bước đi mà không để ý đến ông ta quá nhiều. Ông ấy đang vật lộn với công việc dọn dẹp, một công việc mà chắc chắn ông ấy không quen làm, vì ông ấy thậm chí còn không thèm liếc nhìn tôi một lần.
"Mời đi lối này. Mọi người đang đợi cô bên trong, thưa tiểu thư.”
“Ồ, vâng. Cảm ơn anh."
Người hướng dẫn chỉ cho tôi một cánh cửa ở phía sau khu nhà và tôi đặt tay lên nắm cửa.
(Mọi người ư? Đó có thể là ai?)
Tôi thấy hơi khó hiểu từ lời nói của người đàn ông, nhưng không nghĩ ngợi quá lâu và vặn nắm cửa.
Ngay sau đó hiện thực bên trong của căn phòng đã được tiết lộ cho tôi.
“Chào, đã lâu không gặp. Làm bọn ta đợi mãi.”
"Ehh!?"
Đứng trước mặt tôi là vị hôn phu cũ của tôi —
Dyngir Maxwell-sama.
“T-tại sao ngài lại…!?”
“Ha ha, phản ứng không khác gì nhau, đúng là đồng vợ đồng chồng. Em thậm chí còn hỏi câu tương tự hắn luôn.”
Dyngir-sama ngồi trên ghế và khoanh tay trước bàn.
Giọng điệu của ngài ấy rất bình tĩnh và thân thiện, nhưng tôi cảm thấy sự thù địch khó tả ẩn sâu trong nụ cười tinh nghịch của ngài ấy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
“Gì…tại sao lại…?”
“Đó là điều cha muốn hỏi con đó!! Đồ ngốc này!!”
"Hở!?"
Một tiếng hét giận dữ bất ngờ ập vào tôi từ bên cạnh. Tôi rùng mình và hoàn toàn cứng đờ.
Tôi quay về phía giọng nói quen thuộc đó và không thấy ai khác ngoài cha và anh trai tôi đang đứng đó.
"Cha!? Tại sao cha lại ở đây!?"
"Con còn hỏi tại sao ư…?!"
Người cha dịu dàng, tốt bụng của tôi thể hiện một biểu cảm méo mó vì đau buồn đến mức không thể chịu nổi.
“Tại sao con lại đến đây!! Lẽ ra con đã được tha thứ nếu con từ chối rồi?!! Tại sao chứ!! Thằng khốn đó quan trọng với con đến vậy ư!?”
“Ể, ah…không phải con…nhưng…”
Nhìn khuôn mặt cha tràn đầy sự giận dữ và buồn bã mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây, cuối cùng tôi cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sai lầm mà mình mắc phải .
Bên cạnh cha tôi, anh trai tôi cũng mang khuôn mặt đau khổ. Mắt chúng tôi gặp nhau, nhưng anh lập tức lúng túng nhìn đi chỗ khác.
“Zaill, ngươi định bắt tiểu thư đứng đấy bao lâu? Mời cô ấy ngồi đi chứ.”
“Chắc chắn rồi, thưa ngài.”
“C-chờ đã…!”
Người đàn ông đẩy mạnh tôi về phía chiếc ghế đặt ở giữa căn phòng.
Không thể làm gì để chống cự, tôi ngồi phịch xuống ghế.
Người đàn ông sau đó giữ chặt hai vai tôi xuống, tôi không có cách nào để đứng lên hoặc trốn thoát.
“Nam tước Nommes.”
"…..Vâng."
Dyngir-sama gọi cha tôi. Ngay cả khi đang thổn thức và khóc nghẹn ngào, người cha vẫn trả lời xứng đáng với danh hiệu người đứng đầu gia tộc của mình.
“Bây giờ mọi chuyện đã thành ra thế này, ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Ngươi còn gì phản đối không?”
“…Không, thưa thiếu gia. Tôi sẽ để lại mọi thứ cho ngài quyết định, Dyngir-sama.”
"Rất tốt. Thực sự rất tốt."
Sau khi nghe những lời của cha tôi,
Dyngir-sama thở phào tỏ vẻ hài lòng.
“Vậy thì, hai ngươi có thể quay về được rồi. Gây ra đủ thứ rắc rối như này, phiền hai ngươi rồi, cho ta xin lỗi."
“Tôi…tôi… Dyngir-sama …Selena…con bé là con gái duy nhất của tôi…vậy nên xin ngài…”
"Ta biết."
Dyngir-sama quay mặt về phía tôi. Đôi mắt ngài ấy, giống như một con thú đang chăm chú quan sát con mồi của nó, làm cơ thể tôi tê liệt.
“Ta hứa tha mạng cho con gái ngươi. Đừng bắt ta phải nói gì thêm nữa.”
"Vâng…"
Cha gật đầu với những lời của
Dyngir-sama, sau đó rời khỏi phòng, đầu cúi xuống. Anh trai tôi cho cha một dựa vai và họ cùng nhau rời đi.
"Ah....!!"
Số phận của tôi giờ đây đã được định đoạt, hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết và khả năng kiểm soát của tôi — nỗi sợ hãi đó đã buộc tôi phải cầu xin cha và anh trai giúp đỡ.
Tuy nhiên, cái lườm của
Dyngir-sama đã ngăn cản tôi trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì.
Cánh cửa đóng lại sau lưng cha và anh trai.
Tôi sẽ không còn được nhìn thấy khuôn mặt của họ lần nào nữa - một linh cảm gần như chắc chắn như vậy tràn ngập trái tim tôi.
“Vậy, vị hôn thê cũ thân mến của ta. Em có biết tại sao mình lại ở đây không?"
“Chuyện đó…”
Tôi không thể trả lời câu hỏi của
Dyngir-sama.
"…Em không biết."
Tôi không biết tại sao ngài ấy lại ở đây, cũng như không biết tôi đến đây để làm gì nữa. Tôi cảm thấy rất bối rối.
"Em không biết? Không biết bất kì điều gì luôn sao? Không đời nào lại như vậy được. Em đến đây để giúp Sullivan, kẻ đã âm mưu ám sát ta. Có đúng không?”
Tuy nhiên,
Dyngir-sama đã truy vấn tôi không thương tiếc bằng những lời nói của mình.
“Em đến đây để giúp hắn ta hạ bệ nhà Maxwell, để giúp hắn giết ta. Không phải vậy sao? Tại sao em lại vờ như mình không biết?”
“A… a a a….”
Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình thực sự đang ở vị trí nào.
Tôi - đã rơi vào một cái bẫy.
“Đây là một bài kiêm tra… để xem liệu em có đứng về phía Sullivan-sama hay không… đúng không?”
“Ít nhất thì em cũng nhanh nhạy hơn tên Sullivan về khoản tiếp thu. Chính xác."
Dyngir-sama cười sảng khoái.
Trước điệu cười hãi hùng của ngài ấy, tôi có cảm giác mình như một tên tội phạm đang chờ bản án tử hình.
“….Chuyện gì đã xảy ra với Sullivan-sama?”
Tôi bị mắc kẹt không lối thoát, nhưng điều tôi muốn biết nhất là chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông hiện không có ở đây, chồng tôi.
Chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông tôi từng yêu? Anh ấy có an toàn không? Hay là anh ấy đã…
"…Chết rồi. Hắn ta không còn trên cõi đời này nữa.”
Khoảnh khắc tôi nghe những lời đó, tôi cảm thấy toàn bộ sức lực rời khỏi cơ thể mình. Tôi ngã khỏi ghế và gục xuống sàn.
“A…ha…ahaha…haha…hoàng tử của em…đã ra đi…hoàng tử…duy nhất của em…”
Tôi bật cười, một cách tự nhiên. Tôi cảm thấy như thể linh hồn của tôi đã rời khỏi cơ thể của mình.
“Em…em sẽ ra sao đây…? Em sẽ… bị giết sao…?”
“Ta sẽ tha mạng cho em, vì sự tôn trọng dành cho Nam tước Nommes. Nhưng hãy để ta nói thẳng điều này… em sẽ không bao giờ được bước một chân ra khỏi trang viên này nữa.”
“Vậy sao…aha, em bị bắt rồi…con ác long…đã nuốt chửng em…hoàng tử của em…sẽ không bao giờ đến gặp em nữa…”
Tôi bật cười.
Cười và cười, ngày càng to hơn.
Tôi vẫn cứ cười, dù nghe rõ tiếng con tim mình như vỡ tan ra thành từng mảnh.
Hoàng tử ngã gục ngã trước con rồng ác độc và cuối cùng công chúa kết thúc cuộc đời bên trong bụng con dã thú.
Và họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.