I’m a Bastard But You’re Worse!

hồi 20 – cách để giết kẻ không thể chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“MAXWEEELLLL!!!”

“Ngươi không cần phải hét lên om sòm thế. Ta có bị lãng tai đâu.”

Sullivan liên tục vung nắm đấm về phía tôi.

Tôi né từng cái một, bước sang phải, rồi trái, bước lên phía trước và lùi về sau khi cần thiết.

“Này, Sullivan. Ta không phải là người nhỏ mọn như ngươi nghĩ, ngươi cũng biết mà. Đúng là ta có nói kiểu khác khi mắng ngươi, nhưng không đời nào ta quyết định vứt bỏ một người chỉ vì họ phạm phải một sai lầm.”

Tôi đã cố bắt chuyện với hắn, mặc dù tôi hoàn toàn nhận thức được rằng hắn chẳng màng lắng nghe tôi nói. Đúng như dự đoán, Sullivan phớt lờ lời nói của tôi và tiếp tục vung tay như gã điên.

“Bây giờ có nói những điều này cũng chỉ là vô nghĩa, ta biết ta biết, nhưng khi ấy chỉ cần ngươi từ chối lời dụ dỗ ám sát ta, ta đã có thể cho qua hết mọi chuyện đã xảy ra giữa chúng ta rồi.”

Thực tế là hắn ta đã đánh cắp hôn thê của tôi hoặc hắn gọi những quý tộc bảo vệ biên giới phương đông là những tên sát nhân mọi rợ.

Tôi vẫn còn tức giận, tất nhiên rồi, nhưng miễn ta còn là con người thì chắc chắn chúng ta đều phạm phải sai lầm. Nếu Sullivan thay lòng đổi dạ, tôi sẵn lòng bỏ qua mọi chuyện từ trước đến nay.

Tôi thậm chí còn nghĩ rằng, nếu Sullivan đóng góp xứng đáng cho khu vực phía đông với tư cách là người đứng đầu tiếp theo của nhà Nommes, tôi có thể rủ rỉ vài lời tâng bốc hắn với Công tước Rosais để một ngày nào đó hắn ta có cơ hội trở lại thủ đô.

“Ngươi có biết ta đã ban cho ngươi rất nhiều cơ hội không? Ta để ngươi kết hôn với Selena như mong muốn của mình, ta còn nhờ Nam tước Nommes chăm sóc cho ngươi thật tốt. Thậm chí ta còn sắp xếp một cuộc gặp để cho ngươi cơ hội xin lỗi phải không? Chỉ là ngươi đã không coi bất kỳ cơ hội nào trong số đó là cơ hội để chuộc tội, thế thôi.”

“CÂM MIỆNGGGGGG!!”

Sullivan vung nắm đấm một lần nữa, như để xua tan những gì tôi nói.

Tôi né được nắm đấm, nó vung xuống sàn đá và sàn nhà bị nghiền nát.

“Đừng có phá nhà ta nữa!! Khó chịu lắm rồi đấy nhá.”

Tôi vung kiếm. Cơ thể của Sullivan đã bị chém một, hai, rồi ba lần. Máu phun và bắn tung tóe trên sàn nhà, nhưng Sullivan dường như không hề bối rối.

“Ta chẳng cảm thấy đau đớn gì cả!! Những đòn tấn công thảm hại như thế không bao giờ có thể ảnh hưởng đến vị vua tương lai của Lamperouge này!! Ta đây là hậu duệ đích thực của vị vua đầu tiên, người anh hùng bất tử!!”

“Tổ tiên cao quý đó của ngươi chắc đang khóc ròng đấy. Rơi lệ vì con cháu của ông ta ngu ngốc đến nhường này đây!!”

Bốn, năm, rồi sáu lần…Tôi chém liên tục vào cơ thể của Sullivan, nhưng tất cả các vết thương đều lành ngay lập tức.

“Hà!! hahaha!! HAHAHAHA!!! Yếu!! Quá yếu!! Đây mà là thực lực của anh hùng miền đông saoo!? Ngươi dám chống lại vị vua tương lai chỉ với sức mạnh yếu kém này của mình ư!?

“Cho ta xin, ngươi còn chưa đánh trúng ta lần nào và tất cả những gì mà ngươi có là cái vòng tay chết tiệt đó…”

“Muốn nói gì thì nói!! Đây là sức mạnh của một vị vua!! Sức mạnh tuyệt đối của người gánh trên vai vận mệnh chinh phục và thống trị vùng đất này!!”

Sullivan cười toe toét tự hào khi tiếp tục đấm tôi. Tôi né rồi chém, lại né rồi chém…

“Ta đồng ý rằng cái vòng tay đó rất tuyệt vời, chỉ có điều…”

Chán nản, tôi lắc đầu và lẩm bẩm một mình.

Sức mạnh và tốc độ của Sullivan, hiện đang được tăng cường bởi 【Herakles】, thực sự là một điều đáng để chú ý.

“Phong cách chiến đấu” của hắn, không có gì ngoài những cú đấm như con thú hoang, quá đơn giản và trẻ con, hiện tại hắn ta trông giống như một thằng nhóc đang nổi cơn thịnh nộ hơn.

“Mà, trông mong gì nổi ở người như ngươi. Rốt cuộc thì ngươi cũng chỉ là một thằng nhãi dựa hơi bố mẹ mà thôi.”

Tên khốn này đã sống cả đời với tư cách là hoàng thái tử, vì vậy hắn ta có lẽ còn chưa bao giờ đánh nhau đàng hoàng.

Tôi có thể né mấy cú đấm nghiệp dư như thế này trong khi ngủ còn được luôn.

"Ha ha ha!!! HA HA HA HA HA HA!!!!"

Hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của tôi, Sullivan đang cười điên dại không kiểm soát, mặc dù giờ hắn trông như một mớ hỗn độn đẫm máu.

Nhìn hắn ta cười trong khi liên tục bị thương, ngay cả tôi cũng cảm thấy sởn gai ốc.

“…Có gì buồn cười sao? Giỏi thì đánh trúng ta ít nhất một lần trước khi ngươi cười xem nào.”

“Hahaha!! Ngươi chẳng biết gì sất, Dyngir Maxwell!!”

"Gì nữa?"

“Ha ha! Ta đây sẽ khai sáng cho ngươi, đồ ngu muội!! Chiến thắng của ta đã được định đoạt rồi!!”

Sullivan ngừng vung nắm đấm và chỉ vào tôi.

Hắn ta trông như thể thực sự tin rằng mình sẽ thắng. Tôi bất giác cau mày.

“Lại trò gì nữa đây, rốt cuộc ngươi tự hào vì cái mẹ gì vậy? Ngươi thật sự đang làm ta sôi hết cả máu lên rồi đấy.”

“Haha, cứ thoải mái mà khoác lác đi… được, ta sẽ nói cho ngươi biết, đồ cặn bã bẩn thỉu!! Ngươi đã dùng kiếm chém ta từ đầu tới giờ, nhưng ta vẫn chưa bị đánh bại. Thanh kiếm của ngươi vô dụng trước cơ thể bất khả chiến bại của ta!! Tuy nhiên….tuy nhiên!!! Nếu ta có thể đánh trúng ngươi dù chỉ một lần, ngươi sẽ biến thành một miếng giẻ rách đẫm máu ngay tức thì !! Ngoài ra, nhờ ma cụ này mà ta sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi! Ngay khi ngươi kiệt sức và cố gắng chạy trốn, đó sẽ là dấu chấm hết cho cuộc đời ngươiii!!!”

“Aah…rồi, giờ ta thông rồi.”

Ra thế, đó là lý do tại sao hắn tự tin rằng mình sẽ giành chiến thắng. Chà, đối với thằng ngu này thì vậy chắc cũng được tính là đã có suy nghĩ thấu đáo rồi.

“HAHA!! Đừng có mà để ta bắt được ngươi!! Ta sẽ cho ngươi nếm trải đủ mọi đau khổ trên cõi đời này rồi chặt đầu ngươi!!!”

“Rồi rồi, ngon thì làm đi…”

Tôi vung kiếm hai lần, chém ngang ngực Sullivan.

“Mph! Ta đã nói là vô ích thôi!!

“Phân tích của ngươi ấy, ta nghĩ cũng khá đúng. Chỉ là…”

Tôi tình cờ tránh được nắm đấm của Sullivan, cắt đứt bàn tay phải của hắn ta khỏi cổ tay như tôi đã làm.

"GWAAAHHHH!?"

“Ví dụ nhé, điều gì sẽ xảy ra nếu tay chân của ngươi bị cắt đứt, như thế này này? Bây giờ ta chặt tay phải của ngươi, nhưng nếu ta chặt tay trái, tức tay đeo chiếc vòng, liệu ngươi có còn hồi phục như cũ không?”

“Đ-Đồ khốn!! Tay.. cánh tay của ta…!”

“Vậy nếu ta cắt ngươi ra thành từng mảnh thì sao? Các bộ phận trên cơ thể của ngươi có thể phục hồi ngay cả khi chúng bị xé toạc và phân thành từng mảnh không?”

Cẳng tay, khuỷu tay, cánh tay, rồi cả vai. Tôi bắt đầu chém cánh tay phải của Sullivan từ bàn tay trở lên.

Cuối cùng, Sullivan đã mất tất cả mọi thứ từ vai phải trở xuống.

“Thằng chó!!! Cánh tay của ta…! Ngươi nghĩ ta là ai hả!?”

“Giờ này rồi mà còn hỏi câu đó? Ngươi hết cái để hỏi rồi à?”

Tôi thì thầm trong vô vọng, rồi đâm kiếm vào cổ Sullivan.

“Gh, gwah!?”

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta chặt đầu ngươi đây? Ngươi có phục hồi nổi không? Có khi nào một cái đầu mới sẽ bật lên, giống như đuôi của một con thằn lằn à? Nếu ngươi vẫn còn sống dù bị chặt đầu, liệu cái đầu mới mọc có giống cái đầu cũ không?”

“D…dừng lại…”

Tôi cắt cổ họng của Sullivan bằng mũi kiếm của mình và hắn ta hét lên một tiếng gì đó. Tôi cười khoái trá trước phản ứng của hắn và rút thanh kiếm ra.

“Gwah…haah…haah…haah…”

"Sao nào? Ngươi vẫn nghĩ mình còn cơ hội giành chiến thắng ư? Ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Nào, nói cho ta nghe đi.”

“Ggh,,,grraaahhhh!!! Giết …Ta sẽ giết ngươiiiii!!! Đồ cặn bã quê mùaaa!! Sao ngươi dám giễu taaaa!!!!”

Sullivan, với vết thương trên cổ họng giờ đã lành, vung cánh tay trái còn lại về phía tôi.

Môi tôi cong lên thành một nụ cười toe toét và tôi lại vung kiếm.

"Đành vậy. Được thôi, nếu ngươi vẫn muốn chết đến thế thì ta sẵn lòng chiều ngươi đến cùng!!”

Những diễn biến tiếp theo không phải là một trận chiến tay đôi, mà chỉ đơn giản là một thí nghiệm.

Tôi dần dần cắt cơ thể của Sullivan thành nhiều mảnh nhỏ hơn. Tôi moi ruột ra khỏi bụng hắn ta, móc nhãn cầu và thậm chí cả trái tim của hắn ta ra ngoài.

Khoảng chừng mười phút sau…

Trong khu vườn của dinh thự, giờ đây đã trở thành một tấm thảm đỏ tươi như máu, ở đó có cơ thể bị phanh thây của Sullivan nằm yên không nhúc nhích.

Truyện Chữ Hay