[POV: Sakuya]
Tên tôi là Sakuya.
Tôi hiện đang là hầu gái riêng của Dyngir Maxwell-sama, người thừa kế tước vị của gia tộc Hầu tước Maxwell, quý tộc mang địa vị hàng đầu của phía đông vương quốc.
Những kỹ năng đặc biệt của tôi gồm có thức trắng đêm để bảo vệ chủ nhân của mình, hộ tống, tuần tra trang viên, pha chế thuốc độc… rồi cả ám sát, đầu độc, cầm máu, trượng thuật hoặc xóa sổ, tàn sát và tiêu diệt mục tiêu v.v.
Hiện tại, nhờ có những kỹ năng này, tôi đang phục vụ chủ nhân như một người giúp việc hoàn hảo, nhưng cho đến ba năm trước, tôi đã từng làm một công việc khác.
Một nghề mà người ta hay định nghĩa bằng từ “sát thủ”. Ở vùng đất mà tổ tiên tôi sinh ra, nó còn được gọi là “Ninja”.
Tổ chức mà tôi từng thuộc về, một liên minh sát thủ được gọi là 『Biệt đội Ninja Nanh Thép』, có nguồn gốc từ một quốc đảo nằm ngoài biển phía đông của lục địa này.
Hơn 50 năm trước, ở quốc gia viễn đông “Wanokuni”, tổ tiên của chúng tôi đã chấp nhận các yêu cầu nhận được từ chính phủ và daimyo — ở đất nước này, người ta sẽ gọi họ là quý tộc — và chủ yếu thực hiện các công việc xâm nhập, gây lục đục nội bộ và ám sát.
Tuy nhiên, ngôi làng nơi tổ tiên của chúng tôi sinh sống đã bị phá hủy hoàn toàn bởi một daimyo nào đó và rồi bị đuổi khỏi đất nước, họ đã tìm nơi ẩn náu ở lục địa này.
Sau một thời gian dài sống lang thang, điểm đến cuối cùng của họ là nơi đây - vương quốc Lamperouge.
Vương quốc Lamperouge được thành lập khi tiền thân của nó, Liên minh Lamperouge - một nhóm các quốc gia - quyết định liên kết với nhau để tự bảo vệ mình, do sự mở rộng lãnh thổ của đế chế.
Năm mươi năm trước, khi vương quốc mới được thành lập, nó bị bao vây bởi kẻ thù ở mọi hướng.
Ở phía bắc và phía đông là đế chế, một quốc gia chuyên xâm lược được biết đến với sức mạnh quân sự to lớn.
Ở phía nam, các vùng lãnh thổ là mục tiêu của các cuộc chiến tranh giành lãnh thổ của cướp biển, nơi các vụ cướp bóc diễn ra liên tục và tàn sát liên miên. Các biên giới phía tây thường bị đe dọa bởi một đội quân bí ẩn đáng sợ mà người ta thậm chí không dám gọi tên chúng.
Ở một đất nước bị kẻ thù bao vây tứ bề, nơi ngọn lửa chiến tranh không bao giờ tắt, tổ tiên của chúng ta có vô số cơ hội để sử dụng các kỹ năng của mình.
Họ ám sát các tướng lĩnh từ các quốc gia thù địch, thu thập các tài liệu bí mật, loại bỏ các phần tử có âm mưu lật đổ trong nước…cuối cùng,『Nanh Thép』được biết đến như tên của một nhóm sát thủ huyền thoại.
Nhưng huyền thoại nào rồi cũng sẽ phai tàn theo thời gian.
Các nỗ lực xâm lược của đế chế đã bị đình trệ, các cuộc chiến giành lãnh thổ của cướp biển đã đi đến hồi kết, một thỏa thuận đình chiến được thành lập với đội quân khủng bố. Giá trị của 『Nanh Thép』vì thế cũng giảm đi.
Khi vương quốc bước vào kỷ nguyên hòa bình, sự tồn tại của chúng tôi đã bị giáng cấp thành những câu chuyện cổ tích kể cho trẻ con.
Từ bỏ công việc sát thủ và tiếp tục sống ở đây, hoặc rời đi để tìm kiếm chiến trường mới.
Thời điểm đưa ra quyết định đã đến.
Chính vào thời điểm đó, ngài ấy xuất hiện trước mặt chúng tôi.
~
“Xin chào, đây có phải nơi ẩn náu của hội sát thủ 『Nanh thép』không?”
Chuyện xảy ra vào ba năm trước, tại một thị trấn nhỏ nơi 『Nanh thép』đặt trụ sở chính. Một cậu thanh niên bất ngờ mở cửa quán rượu được dùng làm bình phong cho nơi ẩn náu.
Anh ta độ khoảng mười lăm tuổi.
Anh ta đeo một thanh kiếm đen ở thắt lưng và vác một cái túi trên vai, dường như đã đựng đầy ắp thứ gì đó.
“…Nói gì vậy, cậu bé? Quán này chỉ tiếp khách quen thôi.”
Thành viên 『Nanh thép』 đóng vai trò là nhân viên quán rượu trả lời, không hề bối rối.
Tất cả những người có mặt trong quán rượu, bao gồm cả tôi, đều là ninja『Nanh thép』.
Tôi đang ngồi ở bàn và
giả vờ ăn. Khi người thanh niên bước vào, tôi thản nhiên lấy kim tiêm tẩm độc dưới gầm bàn, chuẩn bị tấn công anh ta nếu cần thiết.
Các ninja khác cải trang thành khách quen của quán rượu cũng bí mật chuẩn bị vũ khí của họ.
“Haha, tất cả sát khí mà mấy người đang tỏa ra đã đủ làm bằng chứng rồi. Để ta đoán nhé, tất cả những người đang có mặt ở đây đều là sát thủ?”
“……….”
Người phục vụ giao tiếp bằng mắt với tôi.
Đó là tín hiệu để hành động, tôi nhanh chóng di chuyển ra phía sau anh ta, không gây ra tiếng động nào.
Tôi sẽ không giết anh ta ngay lập tức, chúng tôi cần phải thẩm vấn anh ta trước, để tìm ra làm thế nào mà anh ta biết được nơi ẩn náu của chúng tôi.
(Đầu tiên, cho anh bị tê liệt đã.)
Tôi đã cố đâm vào cổ người thanh niên bằng một cây kim có tẩm chất độc làm tê liệt anh ta, nhưng một điều rất bất ngờ đã xảy ra.
“Ồ, cô em nhanh thật đấy.”
"Ah!?"
Anh ta né đòn tấn công của tôi, thậm chí còn không thèm nhìn tôi. Ngay sau đó, anh ấy quay lại, nắm lấy cổ tay tôi và giơ cao lên trên.
"Kuh!!"
"Coi kìa! Cô em học ai mà hành xử thiếu tôn trọng thế hả!!”
Tôi cố gắng dùng bàn tay còn lại của mình để chọc kim vào mắt anh ta, nhưng anh ta cũng né được dễ dàng, sau đó cũng bắt được bàn tay kia của tôi.
(Kh…nhưng mình vẫn còn chân…!)
Tôi đã cố gắng đá vào giữa hai chân anh ta để khiến anh ta bay đi, nhưng anh ta đã trả đũa bằng một đòn tấn công bất ngờ.
“Nóng tính thế cô em, chả bù cho cái kích thước cơ thể kia. Không hổ danh là liên minh sát thủ huyền thoại! Được lắm, vậy trước tiên cho ta xin phép khởi động bằng việc trao phần thưởng cho cô bé này nhá.”
"Ngnn!?"
Ngay sau đó, anh ta hôn tôi.
Đó là lần đầu tiên môi tôi chạm vào môi người khác. Nụ hôn đầu của tôi, như người ta thường gọi.
“Hnn!! Nnh…! Nnh…mmh…”
Lúc đầu, tôi cố gắng chống cự, nhưng khi lưỡi của anh ta xâm nhập vào bên trong miệng tôi, cơ thể tôi dần mất khả năng cử động.
(Mình..mới…là người…bị…tê liệt..)
Kỹ năng dùng lưỡi của anh ta rất nguy hiểm, tôi bắt đầu tự hỏi liệu lưỡi của anh ta có bị tẩm độc hay không.
Anh mút lấy môi tôi, liếm và mân mê từng chiếc răng của tôi.
Tôi cảm thấy toàn bộ sức lực dần rời khỏi cơ thể mình, và trước khi tôi nhận ra điều đó, cơ thể tôi đã dựa hẳn vào người thanh niên.
(…Mình chưa bao giờ cảm thấy…bất cứ điều gì… như vậy…)
Tôi cảm thấy như thể mình đã bị ru ngủ trong một cơn say ngây ngất, nhưng khoảnh khắc hạnh phúc đó đột ngột kết thúc.
“Ừm, ngon tuyệt. Trái cây chưa chín cũng có hương vị tuyệt vời.”
“Ahnn…”
Đôi môi của tôi cuối cùng cũng được giải phóng, có chúa mới biết đã bao lâu chúng tôi hôn nhau rồi.
Tôi đờ đẫn một lúc, như đang lơ lửng trên mây. Khi hoàn toàn định thần lại, tôi thấy bàn ghế trong quán nằm ngổn ngang, mảnh chai vỡ và mảnh thủy tinh văng khắp nơi.
Tất cả ninja 『Nanh thép』 ngoại trừ tôi đều nằm trên sàn. Người đóng giả bồi bàn, anh trai tôi, Oboro, đang nằm úp mặt xuống đất. Cậu trai bước qua người anh ấy.
"Đây là quả báo của anh khi làm gián đoạn cảnh tình tứ của người ta đó biết chưa, đồ thiếu văn minh."
“Anh… là ai…?”
Tất cả các ninja có mặt đều là sát thủ 『Nanh thép』. Từng người trong số họ đã sống sót qua vô số tình huống chết chóc, họ đều là những bậc thầy trong chuyên môn của mình.
Và anh ta đã tự mình đánh bại tất cả bọn họ….trong khi…hôn tôi…?
"Ta? À quên xừ mất, ta chưa giới thiệu bản thân mình, phải không? Tên ta là Dyngir Maxwell. Ta có linh cảm chúng ta sẽ có một mối quan hệ lâu dài, ta và em. Chà, dù sao thì, rất vui được gặp em.”
Ngài ấy — Dyngir Maxwell-sama cười như một đứa trẻ tinh nghịch.
Tôi mở miệng định nói điều gì đó, nhưng trước khi tôi kịp nói thì tiếng cười đã vang vọng trong quán rượu.
“Ho ho ho, ở đây hôm nay náo nhiệt thật đấy.”
“Ô-ông nội…”
Tôi quay lại và bắt gặp khuôn mặt quen thuộc của một người đàn ông lớn tuổi.
Người đàn ông cao lớn với bộ râu dài màu trắng là Jogen - ông ấy là người đứng đầu hiện tại của『Nanh thép』và là ông nội của tôi. Sau khi cha mẹ tôi hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, ông cũng là người đã nuôi nấng tôi nên người.
“Thật sự thì tôi phải nói rằng tôi rất ngạc nhiên khi chứng kiến một người có thể làm đến mức này trước những con cháu của tôi. Quả thật không phải tự nhiên mà họ gọi cậu là thần đồng, cậu bé Maxwell. Ấn tượng, ấn tượng lắm.”
Ông nội cười vui vẻ, giống như một người hàng xóm lớn tuổi tốt bụng, nhưng đôi mắt của ông nhin trông không giống đang cười tí nào cả. Ông đang trừng mắt sắc lẹm vào kẻ đột nhập và những ninja đã bị đánh bại quá dễ dàng.
Dyngir-sama thả tôi ra khỏi vòng tay của ngài ấy. Vẫn bị choáng ngợp bởi nụ hôn cuồng nhiệt của chúng tôi, tôi ngã quỵ xuống sàn.
“Ta mới là người ấn tượng ở đây, trưởng lão. Ta thậm chí còn không cảm thấy sự hiện diện của ông cho đến khi ông lên tiếng cơ.”
Dyngir-sama ca ngợi ông nội với một nụ cười.
“Haha, thì ta cũng đâu ngồi không để già đi rồi chết đâu mà.”
Ông tôi đáp và cười đáp lại. Bầu không khí xung quanh họ có vẻ yên bình, như thể họ đã là bạn thân của nhau.
Tuy nhiên, tôi nhận thấy rằng cả hai đều cẩn thận giữ khoảng cách với nhau, đánh giá phạm vi tấn công của đối phương.
“Vậy thì, Dyngir-dono, tôi có thể hỏi ngọn gió nào đã đưa ngài đến đây? Tôi chắc rằng ngài không đến chỉ để dạy một bài học cho mấy đứa cháu tôi đâu nhỉ.”
"Đúng rồi. Ta đến đây vì có việc muốn nhờ.”
“Ồ, hấp dẫn làm sao. Phiền ngài nói cho chúng tôi biết."
"Được thôi."
Dyngir-sama đặt chiếc túi mà ngài đã mang theo lên một chiếc bàn gần đó. Sau đó, ngài ấy mở nó ra, để lộ một số lượng lớn đồng vàng.
“Yêu cầu là ám sát. Và mục tiêu là — Dyngir Maxwell. Hay nói cách khác, là ta.”
Đó là những lời nói chính xác của Dyngir-sama khi ấy.
Những lời nói không thể tin được của ngài ấy đã tạo ra sự im lặng hoàn toàn trong phòng trong một lúc. Tôi vẫn ngồi trên sàn, không nói nên lời.
"…Ngài đang đùa ư?"
Ông nội cũng nghi ngờ, ông cau mày khi yêu cầu Dyngir-sama giải thích.
Dyngir-sama cười toe toét, như thể phản ứng của chúng tôi đúng như những gì ngài ấy mong đợi. Sau đó, ngài giơ ngón trỏ lên gần mặt và trả lời.
“Không, đây chắc chắn không phải là một trò đùa. Nói một cách đơn giản, ta muốn cá cược với 『Nanh Thép』.”
“Cá cược? Ngài muốn cược gì?"
“Phải, một vụ cá cược. Các người có một tháng để ám sát ta. Nếu mấy người thành công, số tiền đó là của mấy người. Nhưng nếu thất bại, 『Nanh Thép』 sẽ trở thành thuộc hạ của ta.”
“Hooh…ngài muốn chúng tôi phục vụ ngài sao?”
"Đúng vậy. Điều kiện không tệ, phải không?”
“Hohoho, buồn cười làm sao. Những người trẻ tuổi quả là liều lĩnh, như họ nói. Tuy nhiên… lần này cậu có hơi tự phụ rồi, cậu bé.”
Ông nội đang cười sảng khoái trong một khoảnh khắc, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, nét mặt của ông thay đổi hoàn toàn, khi ông nghiêm khắc nói với Dyngir-sama Tôi chưa bao giờ thấy ông nội tràn ngập sát khí như vậy, ngay cả khi tôi không phải là mục tiêu, tôi vẫn không khỏi run sợ.
“Chiến thắng nho nhỏ của cậu trước người của chúng tôi ở đây hẳn là do cậu nghĩ ra. Chúng tôi là sát thủ, không phải chiến binh hay lính đánh thuê. Bản chất của chúng tôi chỉ có duy nhất, là giết người. Chúng tôi sử dụng bất kỳ phương tiện nào có sẵn, bất kể chúng có thể thấp kém hoặc vô đạo đức đến mức nào, để khiến các mục tiêu của chúng tôi phải im lặng mãi mãi. Cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi toàn bộ kỹ thuật ám sát của chúng tôi? Cậu, một thằng nhãi chưa đầy hai mươi? Kiêu ngạo quá rồi đấy!
“Trưởng lão… đúng vậy, nhìn ông lúc này, ta hiểu mình đã liều lĩnh như thế nào. Có vẻ như ta đã thực sự đánh giá thấp liên minh sát thủ huyền thoại.”
Dyngir-sama chân thành cúi đầu, rồi tiếp tục.
“Nhưng ta sẽ không rút lại những gì mình đã nói. Có thể ta chỉ có cơ hội chiến thắng rất mong manh, nhưng hãy để ta được trải nghiệm những nghệ thuật ám sát huyền thoại của mọi người.”
“…điều gì khiến cậu làm việc này? Nếu cậu muốn chúng tôi trở thành đồng minh, chỉ cần trao đổi tiền bạc hoặc đất đai là đủ.”
“Ta biết rõ ông không có ý như những gì ông vừa nói. Làm như mấy thứ đó sẽ đủ để làm ông cân nhắc ấy.”
Dyngir-sama lắc đầu trước câu hỏi chính đáng của ông nội.
“Năm mươi năm đã trôi qua kể từ khi [Nanh Thép] lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử của đất nước này. Ông đã chấp nhận yêu cầu của vô số người, nhưng chưa bao giờ cam kết trung thành với một người hoặc một nhóm, phải không? Ta không biết liệu đó có phải là phương châm của các người hay chỉ đơn giản là ông chưa tìm được ai đủ xứng đáng để nhận làm chủ nhân của mình. Khi ta đang nghĩ cách để thu phục các người, điều duy nhất mà ta nghĩ ra là cho các người tận mắt thấy quyết tâm và khả năng của mình. Vì lẽ đó mà ta đang ở đây.”
“Tóm lại, cậu đặt cược cuộc sống của mình để thu phục chúng tôi? Tâng bốc quá mức chúng tôi rồi. Tuy nhiên, tất cả sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu cậu chết.”
“Nếu điều đó xảy ra, điều đó có nghĩa là đó là giới hạn của ta với tư cách là một người đàn ông. Họ nói rằng ta có vận may của quỷ dữ. Ta sẽ chiến đấu kể cả phải dùng răng, móng tay hoặc với tất cả những gì mà ta có, rồi các người sẽ thấy thôi.”
Dyngir-sama cười trơ trẽn. Lúc đó, tôi nghĩ ngài ấy đang phát sáng. Tôi cảm thấy như thể mình đã nhìn thấy mặt trời lần đầu tiên trong đời.
Tôi ấn tay lên lồng ngực để ngăn nó đập mạnh hơn, nhưng tim tôi vẫn tiếp tục đập nhanh hơn nữa, mạnh hơn nữa và to hơn nữa.
“Tốt lắm, tôi hiểu rồi. Yêu cầu của cậu được chấp nhận. Nếu một tháng nữa cậu vẫn còn sống, 『Nanh Thép』chúng tôi sẽ trở thành thuộc hạ của Dyngir Maxwell.”
“Ta thực sự mong chờ tương lai đó. Tuy nhiên, gây hại cho bất kỳ ai khác ngoài ta là trái với quy tắc, được chứ?”
"Hohoho, rất tốt."
Dyngir-sama sau đó rời khỏi nơi ẩn náu của chúng tôi.
Tôi nhìn ông nội rời đi, rồi hỏi ông một câu.
“Chấp nhận yêu cầu như vậy liệu có ổn không ông?”
“Đó là cách duy nhất rồi. Một người đàn ông đã thể hiện quyết tâm như vậy với chúng ta, làm sao chúng ta có thể không đáp lại bằng tấm lòng mình?”
Ông nội gật đầu trong khi vuốt bộ râu quý giá của mình.
“Dù sao đi nữa, lối sống hiện tại của chúng ta đã đến giới hạn của nó rồi. Đây thực sự có thể là một cơ hội tốt.”
Cái thời đại mà『Nanh thép』được coi là cần thiết đã qua lâu rồi.
Các yêu cầu ám sát, mang lại phần thưởng hiệu quả nhất, giảm đi từng ngày. Chúng tôi buộc phải xem xét lại cách sống của mình.
Dựa trên tình hình như vậy, việc phục vụ cho một gia đình quý tộc quyền lực như nhà Maxwells không phải là một triển vọng tồi chút nào.
“Vấn đề duy nhất là liệu cậu bé đó có phải là vật chứa đủ xứng đáng hay không…không, có vẻ như cậu ta có thể xứng đáng làm vật chứa, và cậu ta cũng có đủ sức mạnh. Tất cả sẽ phụ thuộc vào ngôi sao mà cậu ta được phù hộ, còn giờ thì...”
Ông nội nhìn cấp dưới bất tỉnh của mình, nhún vai và thở dài. Sau đó ông quay về phía tôi, vẻ mặt nghiêm túc đến chết người.
“Sakuya. Ông giao nhiệm vụ ám sát cậu ta, Dyngir Maxwell, cho con.”
"Eh?"
Mệnh lệnh của ông nội khiến tôi hoàn toàn bất ngờ.
Tôi không thể hiểu làm thế nào một nhiệm vụ quan trọng như vậy, phụ thuộc vào số phận của 『Nanh thép』, lại có thể được giao cho một người đã thua cuộc một cách đáng xấu hổ như tôi.
“Ông có thực sự chắc chắn về điều này không, ông nội? Còn rất nhiều thành viên giỏi hơn con mà…”
Các thành viên bất tỉnh trong quán rượu đều là thành viên trẻ của 『Nanh Thép』. Tôi biết và tự hào về sự thật rằng tôi là người giỏi nhất trong số họ, kể cả anh trai tôi, Oboro.
Tuy nhiên, trong số những thành viên đã hỗ trợ nhóm chúng tôi vượt qua thời loạn chiến cùng với ông nội, có những người giỏi hơn tôi rất nhiều.
Ông lắc đầu trước câu hỏi của tôi.
“Những người sẽ phục vụ cậu Dyngir không phải là mấy ông già bọn ông, mà là đám trẻ bọn con. Thông thường thì, nhiệm vụ của người đứng đầu tiếp theo là thực hiện bài kiểm tra này… nhưng nhìn vào tình trạng đáng thương của Oboro kia, ông không thể giao phó cho nó được.”
“Gweh!?”
Ông nội giẫm lên người anh tôi, rồi vò đầu bứt tai.
“Ông sẽ phải đào tạo lại thằng đần này, nên yêu cầu lần này là của con. Đây là quyết định của ông với tư cách là người đứng đầu tộc.”
"…Dạ."
Nếu ông tôi ra lệnh cho tôi nhận nhiệm vụ với tư cách là người đứng đầu, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình với tư cách là một sát thủ để hoàn thành yêu cầu.
“Sử dụng tất cả các kỹ thuật mà con đã học và xác định xem cậu ta có phù hợp làm thủ lĩnh của chúng ta hay không. Đừng dễ dãi với cậu ấy, ngay cả khi con đã yêu cậu ta cũng không được! Con rõ chưa?”
“Con không có yêu anh taaa!!!”
Tôi mặc kệ địa vị hiện tại của mình và cãi với ông nội, lấy tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.
~
Một tháng đã trôi qua kể từ ngày hôm đó. Tôi đã nhắm vào mạng sống của Dyngir-sama bằng tất cả các phương tiện mà tôi có.
Kết quả là…đại bại.
Tôi đã không nương tay dù chỉ một chút, nhưng Dyngir-sama đã đánh bại mọi nỗ lực của tôi, hoàn toàn nhờ may mắn và khả năng của chính ngài ấy, qua đó chứng tỏ rằng ngài ấy phù hợp để trở thành chủ nhân của chúng tôi.
Sau khi mỗi lần thất bại trong một vụ ám sát, Dyngir-sama đã bắt được tôi và làm đủ trò đồi bại với tôi.
Kết quả là, tôi nhận ra con đường duy nhất của mình là phục vụ bên cạnh ngài ấy như một người hầu gái… nhưng đó là câu chuyện vào lúc khác.