Các ma cụ được cung cấp sức mạnh thể chất và tinh thần của người dùng hoặc cũng có thể là một “năng lượng bí ẩn” nào đó mà chúng tôi không hề biết.
“Cô đã vung cây thương đó rất nhiều rồi, và ta thừa biết rằng cô đang kiệt sức. Nếu cô lau mồ hôi theo kiểu gợi cảm như kia thì bất cứ ai cũng có thể biết được thôi, không riêng gì ta.”
“Ngh…”
Shana đã vung cây thương của mình một cách liều lĩnh suốt thời gian qua, nhưng sau khi sử dụng khả năng của nó, cô ấy bắt đầu đổ mồ hôi đầm đìa.
Xét từ thực tế là đôi chân trắng ngần của cô ấy, được lộ ra bởi những đường xẻ táo bạo của chiếc váy, rõ ràng cũng đang đổ mồ hôi, thì cô ấy hẳn đã khá mệt mỏi rồi.
“Ta thậm chí không cần phải tấn công. Ta chỉ cần đợi cho đến khi cô gục ngã rồi vác cô về nhà với ta là xong.”
"Ồ hô? Anh thực sự nghĩ rằng anh có thể tránh được tất cả những con rắn của tôi cho đến khi tôi cạn kiệt năng lượng sao?"
“Yup, không cần đổ một giọt mồ hôi luôn.”
Tôi chế giễu và khiêu khích Shana, sau đó chỉ tay vào cô ấy.
“Những con rắn phóng ra từ cây thương của cô thoạt nhìn có vẻ như chúng có thể di chuyển tự do đến bất cứ đâu, nhưng thực ra chúng có những phạm vi cố định, phải không? Nếu cô vung ngọn giáo xuống, những con rắn sẽ đến từ trên cao. Nếu cô vung nó từ bên phải, chúng cũng đến từ bên phải. Về cơ bản, chúng di chuyển giống như cách cô vung cây thương. Miễn là ta còn quan sát cây thương, tránh những con rắn đó dễ như ăn bánh!
“Vậy là anh đã phát hiện ra…!”
“Có một con át chủ bài chẳng có ý nghĩa gì nếu cô không hạ gục đối thủ ngay lập tức bằng nó. Nếu cô cứ vung nó ngẫu nhiên như vậy, chẳng khác nào cô em đang cầu xin ta thấu hiểu ra. Có lẽ cô em cần thêm một chút kinh nghiệm trong thực chiến, hmm?”
Cô ấy có lẽ chưa bao giờ chiến đấu với một đối thủ đủ kỹ năng để tránh những con hải xà liên tục.
Phong cách chiến đấu của cô chỉ là quá đơn giản. Những con át chủ bài chỉ nên được giấu kín cho đến giây phút cuối cùng, nhưng cô ấy hoàn toàn thiếu những chiến thuật và kế hoạch như vậy.
Shana im lặng một lúc rồi cuối cùng lên tiếng.
"…Tôi hiểu rồi. Đây quả là một kinh nghiệm quý báu.”
"Thật đấy hả. Cô đầu hàng lúc nào cũng được mà, nhắc cô vậy thôi.”
“Tuy nhiên…có hiểu lầm gì đó ở đây thì phải. Tôi đã nói『Hải Xà』là át chủ bài của tôi bao giờ đâu?”
“Hả?”
“Đây mới là át chủ bài nè!!”
Shana giơ cao cây thương của mình, rồi vung nó xuống.
Sau đó, từ đầu mũi thương, một luồng nước phun ra.
“Ồooooo!?”
“Giỏi thì đỡ lấy kỹ năng bí mật của cây thương này đi —『Hải Long』!!”
Shana giải phóng một con rồng nước khổng lồ có kích thước bằng một cơn thủy triều, đến nỗi những con rắn nước vừa nãy trông thật nhỏ bé khi so sánh với nó.
Kích thước và tốc độ của nó lớn hơn nhiều so với những con rắn.
“Nếu anh tự tin vào bản thân cỡ đó thì ngon mà né đòn này đi nhé!! Nếm thử toàn bộ sức mạnh của tôi đi!!”
“Ừ thì, không đời nào…ta né con này kiểu gì.”
Về mặt vật lý, không thể tránh được một con rồng nước khổng lồ như vậy ở khoảng cách này. Vì vậy, tôi đã từ bỏ mọi nỗ lực trốn tránh.
“Không còn lựa chọn nào khác…đành cắt ngang nó thôi.”
"Gì-!?"
Tôi đối đầu trực tiếp với con rồng nước.
Bằng ý chí của mình, tôi nhảy thẳng vào cái miệng há hốc của con rồng.
“Anh định tự sát đấy hả!?”
"Làm gì có! Đỡ này!!”
Tôi vung thanh kiếm của mình trong không trung.
Lưỡi kiếm xuyên qua con rồng nước, cắt đôi nó.
“K-Không thể nào…!”
“【Siegfried】!!”
Con rồng nước, bị thanh kiếm của tôi chém làm đôi, biến trở lại thành nước, mất hết động lượng và rơi xuống đất. Con rồng nước giờ đây chẳng khác gì một vũng nước mưa, nó không còn là mối đe dọa nữa.
Tôi tận dụng đà nhảy của mình và đá Shana đang cạn lời bằng một cú đá bay.
"Ta thắng rồi nhé!!"
"Hừ...!!"
Có lẽ vì cô ấy đã kiệt sức hoàn toàn sau khi sử dụng hết sức mạnh của cây thương ma thuật của mình, Shana không thể di chuyển và cú đá của tôi đã trúng trực tiếp thẳng vào bụng cô ấy, khiến cô ấy bay đi.
Cây thương 【Leviathan】 của cô rơi khỏi tay và lăn ra xa.
“…kiếm…của anh…cũng là một ma cụ…?”
Shana cố gắng đứng dậy và cố gắng thốt ra những lời đó.
“Ta đã nói với cô rồi, phải giấu con át chủ bài của mình cho đến giây phút cuối cùng.”
【Siegfried】 của tôi là một ma cụ có sức mạnh cắt đứt bất kỳ và tất cả các dạng sức mạnh ma thuật.
Trong thời đại không có ma thuật, nó chỉ là một thanh kiếm rất sắc bén, nhưng khi đối đầu với những đối thủ được trang bị ma cụ, như Shana đây, khả năng thực sự của nó mới có dịp tỏa sáng.
“Nếu anh sử dụng thanh kiếm đó ngay từ đầu…thì anh đã có thể đánh bại tôi dễ dàng còn gì…!”
“Thì ta phải bắt sống cô em mà. Ta đã hứa thế, phải không? Và giờ thì ta sẽ lôi cô em vô nhà trọ ngay đây.”
Ngay cả khi không tính đến sức mạnh của ma cụ, Shana vẫn là một bậc thầy về thương thuật.
Nếu tôi sử dụng thanh kiếm của mình để vô hiệu hóa con rắn biển của cô ấy ngay từ đầu, cô ấy sẽ chỉ đơn giản là tiếp tục chiến đấu hoàn toàn chỉ bằng kỹ năng dùng thương của mình.
Nếu trận chiến diễn ra như vậy, có khả năng tôi đã không thể làm cô ấy kiệt sức như thế này và bắt được cô ấy mà không bị thương.
“Tôi hiểu rồi…vậy là anh đã kiềm chế ngay từ đầu. Haha… anh thật sự muốn biến tôi thành của riêng anh đến vậy sao…?”
“Ta thật sự tin rằng em là một người phụ nữ xứng đáng để ta mạo hiểm mạng sống của mình, chỉ vậy thôi.”
“Nói sao đây nhỉ…được trân trọng như vậy cũng không tệ cho lắm…aah, thành thật mà nói thì…sức mạnh của anh hấp dẫn đến mức tôi không thể cưỡng lại được…”
Sau khi thì thầm những lời như vậy, Shana lại gục xuống đất. Cô đã hoàn toàn mất ý thức.
Tôi tra kiếm trở lại vỏ và nâng người cô ấy lên.
“Hmm, nhẹ hơn mình nghĩ.”
Tôi thong thả quan sát cơ thể cô ấy từ đầu đến chân rồi khịt mũi hài lòng.
“Xuất sắc như mình nghĩ...có thể tìm được những người phụ nữ như cô ấy là điều khiến cuộc sống về đêm trở nên đáng sống hơn phần nào...dù sao thì, ngươi ra ngoài được rồi đấy. Ngươi đang ở đó, phải không?
"Heeheehee, ngài đã tìm ra tôi rồi sao, thưa ngài?"
Một người đàn ông gầy gò bước ra từ trong bóng tối.
Hắn là lý do tại sao tôi lại đến thăm khu ổ chuột vào giờ này trong đêm.
“Ngươi đã trốn ở đó được một lúc rồi phải không? Lẽ ra ngươi đã có thể đã giúp ta một tay.”
“Thưa ngài, làm ơn tha tôi đi. Không đời nào tôi có thể tham gia một trận chiến ở cấp độ như vậy với kỹ năng kém cỏi của mình được. Heehee."
Tên của người đàn ông mà trước đây tôi đã cho thâm nhập vào băng cướp 『Hổ ăn thịt người』 là “Clown”. Đó chắc chắn không phải tên thật của hắn, nhưng tôi không quan tâm mấy.
“Ta có một công việc mới cho ngươi đây. Giờ ngươi có thời gian không?”
“Đương nhiên rồi, thưa ngài. Với thế giới hòa bình như ngày nay, thật không may, những người như tôi có rất ít việc để làm.”
"Thật sao. Chà, trước hết thì, mang theo hành lý của ta.”
"Heehee? Hành lý nào ạ?"
Tôi hất cằm về phía cây【Leviathan】 đang nằm trên mặt đất.
“Ta có việc bận, như ngươi thấy đấy. Nhặt nó lên rồi đi theo ta đến nhà trọ. Ta phải chăm sóc cô gái này đến khi cô ấy bình phục. Cô ấy có thể đã bị thương trong trận chiến vừa rồi, nên ta có trách nhiệm phải theo dõi và chăm sóc cô ấy thật tốt.”
“Ah…hee…đó là yêu cầu của ngài sao, thưa ngài?”
“Ừ, hôm nay tới đây thôi. Đó là ưu tiên hàng đầu của ta bây giờ.”
Clown bối rối, nhưng câu trả lời của tôi rất chắc chắn.
Bất kể tôi có yêu cầu công việc gì, không có gì quan trọng hơn thưởng thức cơ thể của một người phụ nữ xinh đẹp.
“Ta sẽ liên lạc với ngươi vào lúc khác về công việc sau. Dù gì thì cũng chả có gì khẩn cấp.”
“Heehee…tôi hiểu rồi ạ…”
Clown có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng không phản đối mà ngoan ngoãn cầm cây thương đi theo tôi.
Tôi ngước nhìn lên trời đêm và nhận thấy rằng mặt trăng đã lên đến đỉnh,
“Đây thực sự là một đêm tuyệt vời.”
Cứ thế, tôi thì thầm một cách say mê, trong khi mơn trớn cặp đùi tuyệt đẹp ướt đẫm mồ hôi của Shana.