“Hana…chan?”
Người xuất hiện trên màn hình là một người tôi không ngờ đến.
Mái tóc nâu gơn sóng buộc theo kiểu đuôi ngựa và đôi mắt quyến rũ, hiền dịu, nhìn như thần tượng vậy.
Đường cong thì hoàn hảo. Cô ấy còn đang chào tôi qua màn hình.
“Đợi đã. Để anh mở cửa.”
Khi tôi mở cửa, cô gái nở nụ cười rạng rỡ như bông hoa mới nở.
“Lâu không gặp, anh rể.”
“Ờm… Lâu không gặp em, Hana-chan. Nhưng sao em lại ở đây ?”
“Em đi chơi với bạn rồi tình cờ đi qua đây, nên em nghĩ sẽ ghé vào chút.”
Kuroda Hana.
Em ấy là em gái của Rina, vợ tôi, là sinh viên năm ba đại học. [note63447]
Lần cuối tôi gặp em ấy là ở đám cưới.
Vì Rina chẳng mấy khi về nhà, nên tôi chưa bao giờ có cơ hội tới đó, nên chỉ có thể gặp em ấy vài lần.
Tôi không hiểu vì sao em ấy lại tới đây, nhưng cũng không thể từ chối được.
“Đừng đứng ở đây nữa, em vào nhà nhé ?”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Dù đã nửa đêm rồi, giọng nói vui vẻ của Hana-chan có vẻ đã làm tâm trạng của tôi tốt hơn chút.
Tôi để em ấy vào nhà và ngồi ở ghế, sau đó mở tủ để lấy chút trà.
“Xin lỗi, trà chai được không ?”
“Đừng lo. Là vì em đến bất chợt mà.”
“Anh có trà hoa và trà sữa này, em thích cái nào ?”
“Cho em một tách trà hoa đi.”
Tôi đáp “ Được thôi” rồi rót vào tách cho em ấy.
Tôi cũng lấy chiếc bánh định tặng Rina ra rồi để lên khay.
Nếu Rina không ăn thì mai nó sẽ bị hỏng mất, nên thà cho người khác ăn còn hơn để nó bị hỏng.
“Đây. Anh không có gì nhiều… xin lỗi em.”
“Oa, là bánh nè. Không phải là của cửa hàng nổi tiếng gần ga sao ?”
“Ừm… Em biết rõ nhỉ ?”
“Tất nhiên ! Em nghe nói anh đã phải đặt chỗ trước để được ăn ở đó.”
À, ra thế.
Tôi luôn đặt trước để kỷ niệm ngày cưới mỗi năm, tôi không biết là nó nổi tiếng như vậy.
Trong khi tôi đang ngưỡng mộ em ấy và nghĩ, “ Đúng là con gái có khác”, thì Hana-chan hỏi, “ Chờ chút.” như vừa nhận ra gì đó vậy.
“Nhưng anh đâu biết em tới đâu đúng không ? Sao lại có bánh thế này ?”
“À…À thì…”
Hỏi tự nhiên quá. Tôi không thể trả lời ngay được, Hana-chan nói như thể vừa nhớ ra gì đó.
“Nghĩ kĩ thì, hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chị hai với anh rể mà nhỉ ? Chị hai đâu rồi ? Vẫn còn quá sớm để ngủ mà… Chị ấy đang làm việc ạ ?”
“Ugh…”
Chết rồi, nói gì giờ ?
Tôi hốt hoảng cố gắng tìm một câu trả lời, biểu cảm của Hana-chan thay đổi rồi kìa.
Cứ như đang giận vậy.
“Anh rể. Nói thật với em. Chị hai đâu rồi ?”
“Uh, ừm…”
Tôi đã do dự.
Nếu tôi nói với em ấy sự thật, Hana-chan chắc chắn sẽ nói với bố mẹ vợ.
Nếu tôi nói, Rina cũng sẽ biết.
Tôi biết Rina sẽ giận nếu mách với cha mẹ chồng.
Nghĩ vậy, tôi không thể nói cho em được.
Tuy nhiên, vẻ do dự hiện hết trên mặt tôi, Hana-chan nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Có chuyện gì xảy ra giữa anh rể và chị hai à ?”
“ Ờm…”
“Em biết là có chuyện mà, anh rể ?”
Tôi cạn ngôn, tôi không biết nói gì với em ấy cả.
Hana-chan giơ chiếc nĩa về phía tôi, ánh mắt em ấy đáng sợ quá. [note63448]
“Này, nguy hiểm lắm đấy !”
“Nói cho em biết, nếu không em sẽ giận đấy. Hay em hỏi thẳng chị hai nhé ?”
“Thế thì…”
“Được rồi, em muốn nghe anh nói hơn.”
Lời em ấy nói nghe như đang đe dọa tôi vậy, tôi nhận ra mình chỉ có một lựa chọn.
Tôi có thích hay không thì Rina vẫn sẽ kể cho em ấy thôi.
Tôi không biết cô ta có nói thật không, nhưng liệu tôi có thể lừa được Hana-chan đáng sợ này không ?
“Nhân tiện thì, nói dối với em chẳng ích gì đâu.”
“Ừ…”
Tôi sửng sốt, cổ họng như nghẹn bứ lại.
Có vẻ không được rồi.
“Haiz… được rồi, anh hiểu rồi.”
Tôi hít một hơi thật sâu và kể cho Hana-chan nghe chuyện đã xảy ra.