“Anh phiền quá.”
Câu nói đó, từ người con gái tôi yêu, gần như đã làm trái tim tôi tan vỡ.
Vợ tôi, Uchida Riha, lớn hơn tôi một tuổi, Uchida Makoto, xinh như người mẫu vậy.
Một hình mẫu lý tưởng với mái tóc mượt, đen dài tinh tế. Cô ấy thực sự là một cô gái đẹp.
Chúng tôi đã yêu nhau, hẹn hò, sau đó cưới nhau. Giờ cũng sắp tới kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi rồi.
Nhưng gần đây, cô ấy bắt đầu lạnh nhạt tôi.
“Anh,anh không hiểu nổi,...Anh là chồng em mà ?”
“Thì sao ? Đấy là thứ gây phiền đấy.”
“Ý em là sao… anh chỉ muốn gần gũi với em thôi mà…”
Bực bội vì sự lạnh lùng của cô ấy, tôi cố gắng tới gần Rina với nụ cười gượng gạo, nhưng ánh mắt lạnh lùng của cô ấy đã ngăn tôi lại.
“Hả ? Gần gũi á? Nóng lắm, nên còn lâu. Với lại, anh nhớp nháp lắm, tránh xa tôi ra đi.”
“Ừ…Xin lỗi.”
“Hầy…”
Tôi chậm rãi lùi lại. Rina liền thở dài.
Gần đây cô ấy cứ
như vậy. Tôi không biết tại sao cô ấy lại xa lánh tôi.
Trước khi tôi nhận ra, cô ấy đã trở nên như này rồi.
Rina từng rất dịu dàng và tốt bụng—-
Giờ đây cả tháng trời rồi tôi cũng không nghe thấy từ ‘yêu’ em ấy nói.
“Rina.. anh yêu em.”
Tôi thì thầm, Rina nhìn tôi với vẻ mặt ghê tởm.
“Hả ? Anh nói cái gì đấy ? Tởm quá …!”
….
Đúng như dự đoán.
Tất nhiên, thứ tôi muốn nghe lại không thấy,
và câu trả lời thì đúng như dự đoán.
Mỗi khi việc này xảy ra, tim tôi như thắt lại, nhưng tôi lập tức tiến tới bước tiếp theo.
“Thế, Rina, em nhớ mai là ngày gì không ?”
“Đột ngột thế ? Cái gì nữa ? Anh phiền quá..”
Rina, nghe thấy tôi nói thì liền tỏ ra
khó chịu trong khi chỉ nằm trên sofa lướt điện thoại.
Việc đó cũng mang lại cho tôi chút hi vọng.
Nhưng hi vọng đó đã bị dập tắt không thương tiếc.
“Ngày mai ?.. Tôi chịu.. Lại là ngày gì thế ? Chả phải sinh nhật anh hay tôi.. Tôi quá mệt để nghĩ về mấy thứ đó rồi, nên nói nhanh đi.”
“..!”
Thế là cô ấy không nhớ nhỉ, tất nhiên là không rồi.
Gần đây chúng tôi không đi hẹn hò, nói chuyện thì lúc nào cũng như này.
Chúng tôi cũng không thân mật cả tháng nay rồi. Ừ đấy, cũng chả hôn hít gì.
Lần cuối chúng tôi bày tỏ tình yêu với nhau là khi nào nhỉ ?
Tôi bắt đầu thấy kí ức về năm tháng bên nhau dần phai đi rồi.
“K,không có gì đâu…”
Tôi gượng cười để che lấp đi điều đó, và Rina thì tặc lưỡi rồi không hài lòng nhìn tôi.
“Này, nếu không có gì thì đừng nói chuyện với tôi được không ?”
“Ừm,...Xin lỗi.”
“Nếu định xin lỗi thì xin lỗi đúng cách vào.”
Nói cách khác là đứng nói chuyện với cô nếu không cần thiết chứ gì.
Hồi mới chỉ là người yêu, chúng tôi luôn thân mật với nhau, chúng tôi đã từng rất gần gũi.
Khịt mũi, Rina lại tiếp tục lướt điện thoại.
Đột nhiên, điện thoại của cô ấy reo lên. Hẳn là có người gọi rồi.
“Đây, đây, alo? Lâu rồi không gặp, có gì hơm ? Sao đột nhiên gọi tớ thế ?”
Tôi không biết cô ta đang gọi ai, nhưng biểu cảm của Rina trông tươi tỉnh hơn lúc nói chuyện với tôi.
Cứ như là một người khác vậy. Nếu nói khen là diễn viên cũng không ngoa.
“Thật á ? Cậu tổ chức tiệc nhậu hả ? Wow, tớ đi, tớ đi! Bao giờ đi thế ?... tối mai á ? Okay, tớ cũng chả có kế hoạch gì đặc biệt cả !”
Cô ta, hoàn toàn quên mai là ngày gì, sẵn sàng đồng ý với biểu cảm vui vẻ trên mặt.
“Gì cơ ? Ngày mai senpai cũng đến à !? Yay ! Nhất định tớ sẽ tới ! Dù chuyện gì xảy ra, tớ cũng sẽ tới !”
Dù chuyện gì xảy ra, nhỉ..
Tôi đoán cô ta thực sự không quan tâm đến tôi. Ha, quá đáng thật, dù sao tôi cũng là chồng cô ta mà.
“ Vậy cậu có thể nói chi tiết sau được không ?... Ừ…ừ…Ồ, chồng á ? Không sao, không sao, hai người quan trọng hơn nhiều !”
“..!”
Với cô ta, bạn bè với tên senpai quan trọng hơn tôi nhỉ.
Nghe những lời này, tôi loạng choạng đứng dậy khỏi chiếc sofa Rina đang ngồi.
A, không ổn. Tim tôi sắp nổ tung rồi. Bàn tay tôi run rẩy nắm chặt cửa phòng khách. Tôi không biết sao tôi lại run thế nữa.
“Cái gì cơ!? Hài thế ! À, gã chồng tớ như cái ATM vậy, biết không ? Anh ta thậm chí còn bảo anh ta yêu tớ vừa nãy đấy. Phiền lắm ! Bọn tớ có yêu nhau gì đâu, nói thật, tớ thấy tởm bỏ xừ… Và việc anh ta muốn được yêu còn tởm hơn nữa ! Ahahaha !”
Tôi không muốn nghe thêm nữa nên nhanh chóng rời đi.
Sau lưng tôi là những lời chửi rủa của Rina.
Quay lại phòng, tôi nhìn vào lịch.
Ở trên đó, ngày mai được khoanh to cùng dòng
chữ “Kỷ niệm ngày cưới”, nhưng chắc cô ta còn không thèm nhìn đến nhỉ.
Nếu cô ta vô tâm như vậy, tôi không cười nổi nữa. Khóc còn không nổi.
“Mình, mình không thể chịu được nữa…”
Tôi buồn bã lẩm bẩm trong bóng tối.