Mùa xuân năm nay, tôi - Yumizuki Yukitsugu, dự định sống một mình.
Nhưng kế hoạch này đã bị hủy hoại trong nháy mắt.
Saeki Kirika.
Bởi sự xuất hiện của người con gái xinh đẹp này.
Tôi có hỏi qua phía liên quan tại sao lại có nhầm lẫn trên, và bên đó bảo đã trùng lặp hợp đồng giữa tôi và cô. Thiệt là muốn cười cũng không cười nổi.
Trong cái tình huống nhức đầu này, đùng một cái, cô đưa ra một giải pháp khó tin đến cực điểm.
[Flat share!!]
Nói ngắn gọn là, hai chúng tôi sẽ thuê chung nhà.
Sống cùng nhau đi, đó là điều mà cô đã đề cập.
Và thế là, cuộc sống cùng chung mái nhà của chúng tôi bắt đầu.
Với một học sinh cao trung bình thường như tôi mà nói, sống chung với Saeki quả thật rất khó khăn, mỗi một ngày là một kích thích mới - để rồi tự nhiên thay, tôi bắt đầu bị cô hấp dẫn.
Không biết tự bao giờ, mối quan hệ của chúng tôi dần tiến triển thành thứ mà thế nhân thường hay kháo nhau - một cặp đôi.
Đã có hai chuyện suýt khiến cuộc sống chung nhà của chúng tôi đổ vỡ.
May mắn thay, chuyện thứ nhất đã được giải quyết rất nhanh chóng.
Nhưng chuyện thứ hai lại nghiêm trọng hơn thế.
Saeki rất phức tạp, hay nói đúng hơn, cô chỉ đơn thuần suy nghĩ theo cảm tính và nhân cách của riêng cô, điều đó khiến toàn bộ dòng chảy sự kiện xuôi theo hướng khó mà kiểm soát.
Dù là thế, tôi vẫn giơ tay cứu vớt Saeki, và cũng cứu vớt đời sống sinh hoạt của chúng tôi.
Tất thảy như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
Để rồi, từ giờ trở đi, tôi và Saeki vẫn tiếp tục sống chung một mái nhà.
_________________________________________________
Buổi sáng tinh mơ.
Trong khi còn đang nửa mê nửa tỉnh, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Gõ cửa ư?
Hoài niệm thật.
(À, à. Đúng rồi nhỉ…)
Sau một hồi suy nghĩ, tôi mới hiểu được tiếng vang này mang ý nghĩa gì.
Tiếng đập cửa nghe có vẻ rụt rè hơn so với hồi trước, sau đó, cánh cửa chậm rãi mở ra.
[Cậu tỉnh dậy chưa, Yumizuki-kun…?]
Cô rụt rè hỏi.
Phải, Saeki đã trở về từ hôm qua. Cũng đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cô đánh thức tôi vào buổi sáng như thế này.
[... Tôi dậy ngay đây.]
Tôi ngáp dài một hơi, chà mu bàn tay lên hai mắt. Giờ thì cả cơ thể và ý thức của tôi đã tỉnh lại.
Tôi nhổm người dậy.
[Chào buổi sáng, Saeki-san…]
[Ưm, chào buổi sáng…]
Cô đứng trước cửa phòng, cái tay nắm chốt cửa đã chuyển về sau lưng.
Cuộc trò chuyện đâm vào ngõ cụt.
[À, ừm,… bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi đấy.]
[Saeki-san.]
Tôi ngăn bản thân cô đang chuẩn bị trốn tránh lại.
[Cô đã bình tĩnh lại chưa.]
Saeki đã hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo tối hôm qua. Không biết sau một đêm thì cô đã bình tĩnh lại không nữa.
Nghe thấy tôi hỏi, cô gật đầu hối lỗi.
[Chuyện đó--]
[Vậy à. Thế thì tôi an tâm rồi.]
Tôi cố ý chặn ngang lời nói của Saeki. Do tôi đã mường tượng ra được điều cô muốn nói, và không định nghe lại nó lần hai. Đó cũng không phải điều tôi muốn nữa.
Và rồi--
[A…]
Saeki bỗng chốc thốt lên một tiếng.
[Sao vậy?]
[Mình vừa mới hồi tưởng lại chuyện tối qua…]
Cô cúi thấp đầu, gò má phơn phớt hồng.
[... Kệ đi, không cần nói ra đâu.]
Tôi cũng đã nhớ lại. Mặc dù dặn lòng mình rằng không được suy nghĩ về nó, nhưng khi nghe cô nói thì chẳng hiểu sao tôi lại bắt đầu để ý.
Tôi tựa trán lên trên đầu gối đã co lại.
[Được rồi, tôi phải thay quần áo cái đã, cô ra ngoài trước đi.]
Tôi vẫy tay đuổi cô đi mà không vẫn giữ nguyên tư thế đó, không hề nhìn lấy cô.
Tiếng vặn chốt cửa vang lên.
Saeki dừng tay lại, ngập ngừng mở miệng.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy được bản thân cô đang hướng mặt về phía cửa phòng, đưa lưng về phía tôi.
[Đêm qua là vì…]
[Tôi hiểu mà. Cô muốn nói lúc đó đầu óc cô không được minh mẫn cho lắm, đúng không?]
[...]
Saeki lặng im một hồi.
[... Đồ ngốc.]
Nói xong, cô mới rời khỏi phòng.
Tôi thở dài một hơi.
Có vẻ như câu trả lời của tôi không đúng rồi… Cơ mà đôi khi phải cố ý chọn đáp án sai mới được.
_________________________________________________
Thay quần áo xong, tôi bước vào phòng khách.
Trên bàn đã được sắp sẵn phần món ăn của hai người. Hôm nay là cá nướng.
Trông khá là ổn…
[Xa hoa thật.]
Menu tuy đơn giản nhưng lại rất phong phú, trông chẳng khác nào bữa sáng tại một khách sạn hay nhà trọ kiểu Nhật. Nhiều phần món ăn trải kín đã khiến chiếc bàn hai người vốn không tính là rộng rãi chật ních.
[Ừm, vì lâu lắm rồi không nấu nên mình có hơi quá tay… Nhanh ăn thôi.]
[Cũng phải.]
Sau khi rửa qua mặt trong phòng tắm, trên bàn lại có thêm cơm trắng và canh misu. Thế này chắc là xong rồi nhỉ.
Khi kéo ghế ra và chuẩn bị ngồi xuống, tôi nhận thấy Saeki lộ ra biểu cảm hoang mang.
[Sao thế?]
[Eh? Không, không có gì đâu.]
Tôi mở miệng hỏi, nhưng cô chỉ lắc đầu phủ nhận.
Tuy có hơi lo lắng, cơ mà tôi không hỏi thêm gì nữa và ngồi vào ghế.
[Vậy thì… Itadakimasu.]
[Ừm… Itadakimasu.]
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, chắp tay xong rồi bắt đầu ăn.
[Có ngon, không?]
[Ngon lắm.]
Mặc dù có hơi nhiều… nghĩ lại mới thấy, thay vì gọi là làm hăng quá thì đây có thể coi là phí thời gian thì đúng hơn.
[Thiệt sao? May quá.]
Nói xong, cô nở nụ cười rụt rè.
Saeki không nhìn mặt tôi mà chỉ hướng mắt xuống bữa ăn sáng. Dù thế, miệng cô vẫn không ngừng lại.
[Cậu có ăn uống đầy đủ không vậy, Yumizuki-kun. Lúc mình không có ở đây, ấy…]
[Có chứ.]
Mà thực ra thì tôi không biết mình có ăn uống tử tế hay không nữa. Mặc dù đều ăn ba bữa mỗi ngày, nhưng cũng chỉ là bạ đâu ăn đấy. Đặc biệt là vào buổi sáng, tôi chỉ ăn bánh mì mà chúng tôi đã mua trước đó, bồi thêm chút sữa hoặc nước cam.
Chúng tôi cứ thế trò chuyện câu được câu không, tựa như muốn tu bổ vết rách giữa cả hai, đôi khi nở nụ cười khẽ, để rồi tiếp tục cuộc nói chuyện vừa chậm rãi vừa lúng túng.
[Cảm ơn vì món ăn.]
[Cảm ơn vì món ăn.]
Không lâu sau, mặc dù không hẹn nhau, hai chúng tôi vẫn hoàn thành bữa ăn của mình gần như cùng lúc.
Tôi chồng chén và đĩa của mình lên, bỏ vào bồn rửa bát. Sau khi để lại việc dọn dẹp cho Saeki như thường lệ, tôi chuẩn bị bước vào phòng khách để đọc báo.
[A, ưm…]
Tiếng gọi của Saeki vang lên sau lưng tôi.
[Hửm?]
[À thì, cậu không uống cà phê à?]
Cô vừa nói vừa lúng túng cúi đầu.
[À.]
Phải, tôi đã bỏ uống cà phê từ khi Saeki rời đi, tuy nhiên, đương sự lại không biết chuyện này nên cảm thấy khó hiểu là phải. Nghĩ lại thì, có lẽ cô lộ ra vẻ hoang mang khi tôi chuẩn bị ngồi xuống ghế là vì lẽ đó. Dẫu sao thì hồi trước tôi toàn thiết lập máy pha cà phê trước khi dùng cơm mà.
[Cũng đúng.]
Không còn lý do để ngừng uống cà phê nữa rồi.
Tôi bật cỗ máy đã lâu không dùng lên. Sau khi lấy ra phần giấy lọc, tôi cho bột cà phê cùng lượng nước đủ cho hai người.
Trong khi đang chuẩn bị, tôi mở miệng thừa nhận.
[Tôi đã không uống cà phê từ lâu rồi.]
[Ế?]
Phản ứng của cô lớn hơn tôi nghĩ.
[Vì, vì sao…?]
[Không vì sao cả.]
Tôi giả bộ như không có gì.
Tất nhiên, đó là lời nói dối.
Hamanaka có nói tôi từ bỏ cà phê để cầu nguyện cho Saeki sẽ trở về, cơ mà nguyên nhân chính còn thảm hại hơn. Lần cuối bọn tôi uống cà phê cùng nhau là trước khi Saeki rời ra ngoài, từ đó cà phê biến thành thứ khiến cái hồi ức chết tiệt đó nổi lên. Tựa như khi đứng trước máy pha cà phê lúc này vậy, nhớ lại thôi đã khiến tôi cảm thấy như không thở nổi rồi. Có lẽ đây chính là cái gọi là chấn thương tâm lý ha.
Ok, sẵn sàng rồi.
Vì tôi chỉ để vừa đúng phần hai người nên chắc chỉ cần 5 phút là xong. Mà thực tế thì khi tôi còn đang đứng đọc báo trong phòng khách, cà phê đã xong rồi.
[Pha xong rồi, Saeki-san.]
[Vâng, cậu cứ để đó đi, sau khi rửa bát xong thì mình uống.]
Đứng trước bồn rửa chén, cô trả lời.
[À, nếu có thể thì uống cùng tôi được không?]
[Eh? Được mà, mình sắp xong rồi.]
Saeki đặt đống bát đĩa vừa rửa xong lên rổ ráo nước, lau tay xong rồi đi đến bên cạnh bàn. Trước mặt cô là một chén café au lait hãy còn ấm.
[A…]
Cô thốt lên một tiếng than nhẹ.
[Gì thế?][Không. Không có gì đâu.]
Hình như chúng tôi vừa có một cuộc đối thoại giống như này thì phải. Chỉ khác là trên mặt cô hiện lên ý cười.
Saeki giơ chiếc chén thủy tinh lên, nhấp một ngụm.
[Mình ở nhà cũng không uống cà phê đâu.]
[Thật à?]
Tôi cũng đem chén kề bên miệng.
[Vì sao?]
[Không vì sao hết.]
Saeki giương khóe môi lên, nói với đôi chút ngượng ngùng.
Cứ như đang bắt chước lời nói của tôi vậy.
Vậy thì, lý do của cô hẳn là “giống như tôi”.
[A.Chắc là do mình thích uống cà phê mà Yumizuki-kun pha hơn đó.]
[Rất vinh hạnh.]
Có lẽ cô đã bất giấc say mê hương vị này rồi.
[Vậy thì phải tiếp tục uống cùng nhau thế này càng nhiều càng tốt mới được.]
Nghe thấy thế, Saeki kinh ngạc nhìn tôi - rồi cô cúi đầu xuống như thể đang muốn che giấu cảm xúc, gật đầu nhẹ.
Những giọt nước mắt ẩn hiện dưới khóe môi.
Khóe mắt cũng lấp lánh ánh lệ.
Nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy.
Sẽ ổn cả thôi. Giờ đôi mắt của cả hai đã in dấu thân ảnh lẫn nhau rồi.
Có lẽ định nghĩa của cà phê trong tôi sẽ được sửa lại vào một tương lai không xa.