I'll have sherbet!

chương 14: anh cảm thấy tỉnh táo một chút rồi.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Ông không sao chứ?]

Ngồi tại chỗ đối diện, Takizawa hỏi tôi.

Bây giờ là giờ nghỉ trưa ngày kế tiếp.

Tôi hồi thần lại, nhớ rằng chỗ này là căng tin. Bọn tôi đều đang ăn cơm trưa, tôi và Takizawa đều chọn món cà ri. Sau đó, tiếng ồn ào của căng tin dần chảy vào tai tôi như tiếng nhạc của đài phát thanh đang tăng dần âm lượng.

[Hả?]

Không hiểu câu hỏi của cậu ta, tôi ngơ ngác đáp lại.

[Trông ông cứ như đang ở trên mây ấy.]

[À à, xin lỗi.]

Tôi thầm ngẫm lại bộ dáng của mình ban nãy, cái hình tượng tay phải cầm thìa không hề động đậy, tay trái nâng má đó… đúng là có hơi mất mặt thật.

[Liên quan tới Saeki-kun hở?]

Đúng là không giấu nổi mà. Cậu ta chắc đã phát giác ra mối quan hệ giữa tôi và Saeki lâu lắm rồi.

[Ừm, đúng thế.]

[Nếu cần lời khuyên thì cứ nói cho tớ biết.]

[Cảm ơn, nhưng tớ không muốn cho quý ngài phó hội trưởng hội học sinh thêm việc đâu. Tớ sẽ xử lý được.]

Tôi tự nhận mình là một người của sự bền bỉ và nhẫn nại. Hồi tham gia câu lạc bộ ở sơ trung, lúc có trận đấu tôi luôn kiên nhẫn đi nhặt bóng, chỉ để trực chờ cơ hội vào sân.

[note43532]

[Mong là thế.]

Takizawa cười khổ.

[Ông biết không, Yumizuki? Dạo này ông toàn ăn trưa giống như tớ đấy.]

Tôi biết. “Ông ăn gì vậy, Takizawa?” “Thế thì tôi cũng ăn giống thế.” Vẫn chỉ lặp lại hai câu đó. Là do tôi không muốn tự suy nghĩ sao? Hay là chỉ cần có chất dinh dưỡng thì ăn cái gì cũng được… Thiệt tình. Quả thật quá sa đọa. Tôi thầm ghê tởm bản thân mình, rồi thở dài một hơi, tiếp tục ăn cơm trưa.

Sau khi ăn xong cà ri và chuẩn bị lần nạp dinh dưỡng thứ hai trong ngày, có một nhóm người tại chỗ xa đứng dậy. Một nhóm nam nữ đủ cả. Lý do tôi chú ý tới họ là vì Hamanaka đang ở trong đó. Ngồi ở đây là tôi đã nhận ra cậu ta rồi, và chẳng biết tại sao mà cứ thấy tên nhóc đó liếc trộm chỗ tôi mấy lần lận.

Hamanaka đứng dậy, lấy cớ trả đĩa để tạm biệt đám bạn, rồi một mình đi tới đây.

Tôi giả vờ như không hề phát hiện, nghiêng mắt nhìn, nhưng cậu ta cứ thế mà đến chỗ tôi, “bang”, tay cậu ta đập lên bàn.

[Trông anh vẫn uể oải như thường nhẩy?]

Cậu ta nhăn gương mặt lại trong sự thù ghét và nói bằng giọng điệu chế nhạo.

[Chào hay đấy, tên nhóc.]

[Tôi muốn nói chuyện với anh.]

Mặc kệ lời mỉa của tôi, cậu ta tiếp tục nói.

[Được thôi. Sang chỗ khác đi… Xin lỗi nha Takizawa, phiền cậu rồi.]

[Đã hiểu.]

Tôi đẩy khay ở trước mặt về phía Takizawa rồi đứng dậy, đi theo Hamanaka về phía cửa căng tin.

[Cậu em có muốn uống gì không, Hamanaka-kun. Anh mày mời.]

Khi chúng tôi đi qua máy bán hàng tự động bên cạnh cửa vào, tôi mở miệng hỏi.

Hamanaka xoay đầu lại, suy tư với biểu cảm chán ghét tới tận cùng.

[... Cái lớn nhất và đắt nhất.]

[Vậy là trà. Được chứ.]

[... Được. Mặc dù tôi chẳng hề muốn uống.]

Tôi đặt 130 yên vào khe xu và mua một lon trà lớn nhất và đắt nhất đưa cho Hamanaka. Tôi thì mua một lon trà sữa nóng.

[Không phải cà phê à? Tưởng anh thích uống lắm mà?]

[Đúng là anh rất thích.]

[Danh tiếng về cà phê của anh tại lễ hội trường rất tốt, tôi cũng có đi qua uống một chén. Đúng là ngon thật.]

Mặt cậu ta như đưa đám nhưng lời nói lại rất thành thật. Gì chứ, thế thì sao lúc đó không gọi anh đây một tiếng. Tôi đảm bảo sẽ nhiệt tình tiếp đãi cậu ta với tư cách bồi bàn.

[Bình thường thì anh sẽ không uống cà phê ở ngoài, nhưng giờ cũng chẳng hề uống ở nhà nữa. Anh đang tạm thời bỏ cà phê đây.]

Khi tôi nói xong, cậu ta nhoẻn miệng, nở nụ cười trào phúng.

[Làm sao, bộ đó là nghi thức cầu nguyện gì đó chắc? Thật đáng xấu hổ.]

Cậu ta nhổ ra những câu từ này, rời khỏi căng tin trước. Hôm nay cậu ta độc miệng hơn bình thường, và trông có vẻ giận dữ… Giận ai? Tất nhiên là tôi rồi. Giận tôi vì là thằng vô tích sự sao?

Đi ra hành lang, Hamanaka dừng lại, dựa vào cửa sổ bên vách tường. Chắc muốn trò chuyện ở đây rồi. Hành lang nối với căng tin có rất nhiều học sinh qua lại, hầu như chẳng có ai chú ý tới hai thằng nam sinh đứng đây nói chuyện cả.

Trong khi bật nắp lon trà sữa, tôi bắt đầu tán gẫu.

[Saeki-san thế nào rồi?]

Tôi vẫn luôn quan tâm tới tình trạng của cô sau sự kiện trên sân thượng ngày hôm qua.

[Ai biết.]

Nhưng cậu ta chỉ đáp vậy.

[Bộ anh không tự đến mà xem được sao? Đến rồi liền biết.]

Hamanaka nói đúng, nhưng thực tế không dễ dàng như vậy. Đi là chuyện rất đơn giản, nhưng nghĩ tới việc cô sẽ lại bày ra bộ dạng đó lại khiến tôi chùn bước.

Tôi uống trọn lon trà sữa trong vô vọng.

[Ích kỷ thế… kệ đi, cậu em muốn nói gì với anh à?]

[Chính là về Saeki-san.]

Vốn nghĩ rằng đề tài này đã kết thúc, nên khi lại nghe cái tên đó từ miệng cậu ta, tôi sững sờ một chút.

[Cậu ấy đã bị một tên đàn anh gọi là Kuwashima cướp đi vào ngày lễ hội trường. Rốt cuộc anh tính làm trò khỉ gì vậy hả? Cái đồ thảm hại.]

[Cậu biết tên đàn anh đó à?]

[Tôi đã điều tra ngay sau khi nhập học rồi. Chỉ cần thấy ai là tình địch tiềm ẩn thì tôi đều tra hết.]

Vẫn ưu tiên cái lối sống vị kỷ hửm.

[Cơ mà bị cướp đi là sao?]

[Anh tính mơ màng tới khi nào vậy hả? Có muốn tôi kể về những chuyện xảy ra với Saeki sau khi lễ hội trường kết thúc không? Ban đầu thì đến giờ nghỉ trưa, cậu ấy thường hay chạy đến chỗ lớp học của tên kia, đến tận bây giờ, sau giờ học, cái tên bốn mắt kia cũng thỉnh thoảng đến tìm cậu ấy để đi về nhà cùng. Buổi sáng cũng thế nữa.]

Hamanaka nói liến thoắng.

Hôm qua tôi đã thấy tận mắt cảnh hai người bọn họ đi cùng nhau, còn lại thì giờ mới biết.

[Tôi còn nghe được rằng cậu ấy nói đã hẹn gặp tên kia ở nơi nào đó vào Chủ nhật.]

Phiền thật đấy.

[... Này.]

Cậu ta tuyên cáo, lại như đang khẩn cầu.

[Rốt cuộc anh tính làm trò khỉ gì vậy hả? Ngồi đó cầu nguyện rồi đợi ông trời trả lời đến chết luôn chắc? Chẳng phải cậu ấy là bạn gái của anh sao. Nếu bị cướp thì cướp lại đi chứ! Đồ thảm hại!]

“Rốt cuộc anh tính làm trò khỉ gì vậy hả?” và “Đồ thảm hại!”, đây là lần thứ hai cậu ta nói những lời này. Chắc cậu ta muốn thốt lên những từ này lâu lắm rồi. Có lẽ ngay từ hôm lễ hội trường cơ.

Tôi bị cậu ta phê bình một trận.

Nói gì thì nói, cậu ta không hề sai. Trong một trận đấu, ta không thể nào chiến thắng nếu không đánh bóng lại về phía đối phương. Muốn thắng thì phải dũng cảm tiến tới.

Tôi nhìn chằm chằm mặt của Hamanaka.

[Gì hả?]

Cậu ta nhăn mày trừng lại.

[Anh cảm thấy tỉnh táo một chút rồi.]

[“Một chút”? Lại còn “Anh cảm thấy” nữa ư? Rốt cuộc cái đầu anh ở trên bao nhiêu tầng mây vậy hả? Vả lại vẻ mặt của anh chẳng khác nào đang ngái ngủ còn gì!]

[Kệ nó đi. Mặt anh đây sinh ra đã thế rồi.]

Nhưng lúc như này thì cứ đổ lỗi cho ông trời là nhanh nhất.

[Cơ mà, cảm ơn nhé.]

[Tôi không nhớ mình có nói gì đó đáng được cảm ân cả… Ý tôi là, không phải vì anh và Saeki-san nên tôi mới nói những thứ này đâu. Tôi làm thế vì sẽ rất vô vị nếu để chuyện của mấy người kết thúc giữa chừng, kiểu như tự hủy ấy. Nếu hiểu rồi thì anh hãy đi rồi bị đánh bại không thương tiếc đi. Sau đó tôi sẽ cười vào mặt anh cho mà xem.]

Nói xong, Hamanaka nổi khùng dời đi.

Thật là một tên nhóc thú vị.

Khi tôi đang suy nghĩ, cậu ta đột nhiên quay đầu lại, chỉ ngón tay về phía tôi.

[Còn nữa, sau này đừng có trưng cái vẻ nhu nhược đó ra trước mặt tôi! Anh nghe rõ không!]

Không, rất thú vị mới đúng.

Tôi đưa mắt nhìn bóng lưng càng ngày càng nhỏ của Hamanaka, vừa để trà sữa trong lon chảy xuống cổ họng.

Được rồi, đến lúc xắn tay áo lên thôi.

_________________________________________________

Sau khi giờ học kết thúc, tôi trở về nhà.

Vào trong căn nhà không có ai tiếp đón, tôi không bật đèn mà trực tiếp đi vào trong phòng khách, đúng lúc này, điện thoại tôi vang lên.

Tôi lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, nhìn về phía màn hình - chữ “Saeki” đập vào mắt khiến tôi giật mình. Nhưng nhìn kĩ mới thấy đó là “Saeki Toru”, hay nói cách khác, chính là ba của Saeki.

Nghĩ lại thì, muốn giải quyết tình trạng hiện tại thì bác trai là một trong những người tôi phải liên lạc.

Tôi ném cặp sách lên trên ghế dựa, bật đèn lên, đồng thời bắt máy bằng tay còn lại.

[A lo, là Yumizuki đây ạ.]

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đây là câu nói đầu tiên của bác trai. Tôi sững sờ ngay tại chỗ.

Tôi mới là người có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cho ra nhẽ, thế mà lại bị bác trai giành trước. Càng chết là tôi hoàn toàn không hiểu bác ấy đang hỏi gì.

[Ý của bác là?]

“Ban đầu bác còn tưởng mấy thanh niên các con cãi nhau linh tinh, nên bác đã không hỏi gì khi thấy Kirika về nhà.”

Bác trai dừng một chút, tưởng chừng như muốn làm mát đầu óc.

“Nhưng hôm nay con bé không đến trường.”

[Dạ?]

Không đến trường ư?

“Con bé cứ khóa mình trong phòng, không chịu ra. Nhưng bác cảm thấy không phải con bé bị bệnh.”

Tôi bỗng hồi tưởng lại những gì Hamanaka từng nói khi tôi hỏi thăm cậu ta về tình trạng của Saeki gần đây --

‘Ai biết.’

‘Bộ anh không tự đến mà xem được sao? Đến rồi liền biết.’

Ý của cậu ta là vậy ư? Vốn dĩ Saeki không đến trường nên cậu ta cũng chẳng biết Saeki ra làm sao. Và miễn là tôi đến đó thì sẽ biết được Saeki không đi học.

Chẳng lẽ là do vụ việc trên sân thượng ngày hôm qua?

[Xin lỗi, cháu có thể hỏi bác ít chuyện được không ạ?]

Có một việc tôi không thể không xác nhận.

“Chuyện gì?”

[Liên quan tới một học sinh tên Kuwashima Sei đang học tại Mizunomori.]

Kuwashima Sei chính là con trai của chủ tịch F.E. Trading, nơi mà bác trai đang làm việc.

“Hở, cháu biết nó à?”

[Không hẳn ạ.]

“Chắc cháu biết rồi đấy, nó là con trai chủ tịch của công ty bác. Mãi đến khi quyết định về Nhật thì bác mới biết chuyện này. Thế giới nhỏ thật, không ngờ rằng thiếu gia của công ty lại học ở trường mà con gái bác theo học.”

Bác Toru kể một cách hớn hở.

[Nên bác đã để hai người họ hẹn hò sao?]

“... Gì cơ?”

Trong khoảnh khắc, bầu không khí đông cứng lại.

[Chẳng phải các bác có thỏa thuận như vậy sao?]

“...”

Yên lặng.

“Vậy cháu nghĩ bác coi con gái bác là con cờ dùng để thông gia hả?”

[Bộ cháu nói sai gì à?]

Sau một khoảng lặng dài đằng đẵng, bác trai thở sâu một hơi.

“Đáng tiếc thật. Bác còn tưởng rằng cháu có thể hiểu được tâm ý bác qua sự việc của vợ bác hồi trước chứ.”

[A…]

Nhớ rồi.

Mẹ của Saeki vốn là một tiểu thư đài các của một gia đình danh giá nên bị coi là nạn nhân của một vụ hôn nhân chính trị. Khi nói với tôi về quá khứ này, bác trai cũng biểu đạt tâm ý của chính mình.

Bên kia đầu điện thoại, bác trai một lần nữa nói, như muốn tái hiện lại những lời trước kia.

“Bác sẽ không bao giờ áp đặt sự ích kỷ của mình lên con cái, tất nhiên cũng sẽ không coi con bé là bậc thang để thăng tiến trong công việc.”

Đúng vậy. Đó là con người của bác Saeki Toru.

[Xin lỗi, hình như cháu đã hiểu nhầm rồi.]

“Không sao. Tuy nhiên, vì bọn nhỏ học chung trường, lại có tuổi xấp xỉ, nên đúng là chủ tịch có nói hi vọng bọn nhỏ có thể hòa thuận với nhau. Và bác cũng nói với Kirika chuyện này.”

[Vậy à.]

Đó là điều khá bình thường. Nếu hai bên gia trưởng có con cái cùng tuổi thì hẳn là họ cũng sẽ bàn bạc việc này, một lời xã giao rất hợp lý.

Thế nên, lời nói của Saeki là chuẩn xác, cô không bị cha mẹ ép buộc gì cả.

Vậy tại sao mọi chuyện lại thành ra như này? Chẳng lẽ Kuwashima-senpai lợi dụng vị trí của bản thân để ép buộc Saeki làm gì sao?

“Trở lại chủ đề chính. Tình huống hiện tại là sao vậy?”

[Chuyện này…]

Tôi không biết nên giải thích thế này.

[Cháu nghĩ chuyện Saeki không đi học liên quan tới sự kiện ngày hôm qua. Nhưng bây giờ cháu không thấy nói nhiều hơn cho bác được.]

Chính tôi cũng chẳng biết được bao nhiêu cả, đây là sự thật.

[Có thể cho cháu chút thời gian được không ạ? Cháu nhất định sẽ giải quyết việc này.]

Bác trai trầm mặc, tựa như đang suy ngẫm giải pháp. Tôi loáng thoáng nghe được tiếng kêu nhẹ từ đầu bên kia điện thoại.

“Biết rồi. Có lẽ cháu mới là người hiểu rõ tâm trạng của Kirika hơn người cha già này. Giao cho cháu đấy.”

[Cảm ơn bác, vậy cháu cúp máy trước đây.]

Tôi cúp điện thoại, tắt màn hình đi.

Rồi thở dài một hơi.

Well, chuẩn bị đi gặp Kuwashima-senpai vào ngày mai thôi.

Truyện Chữ Hay