Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ tan học.
Khi giáo viên quay người về phía cửa ra của lớp, tôi mở điện thoại ra… Vẫn không có tin nhắn.
Mới nãy còn đang nghe giảng, nên tất nhiên là không có bất kì cuộc gọi nhỡ nào.
Tôi thở dài.
Đã qua một tuần sau sự kiện đó, giờ cũng là tháng mười rồi. Cả trường thay sang đồng phục mùa đông, và dư vị của ngày lễ hội trường cũng đã hoàn toàn tan biến. Trong khi tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh như đang trì trệ, thì sự chú ý của học sinh đều đang tập trung vào kỳ thi giữa kỳ sắp tới.
[Dạo này cậu thường xuyên ngó điện thoại nhỉ, sao vậy?]
Tôi tắt điện thoại, ngẩng đầu lên, thấy được Horyu đang đứng cạnh tôi.
[... Có chút việc.]
Những việc không tiện nói cho người khác nghe.
[Ra hành lang một chút không?]
Hành lang là khu vực hoàn hảo khi muốn nói chuyện gì đó không cho người khác nghe thấy. Nơi đó có nhiều người và náo nhiệt, sẽ chẳng ai nghe thấy cả trừ khi nói có hơi lớn giọng. Nếu có ai nghe trộm thì cũng có thể phát hiện ngay lập tức.
Hay nói cách khác, Horyu muốn nói gì với tôi sao?
[Được thôi.]
Tôi đứng dậy, cả hai cũng ra ngoài hành lang.
Vì mới chỉ tan học nên số lượng học sinh đi lại không nhiều, nhưng tôi vẫn có thể nghe được thanh âm náo động truyền ra từ mỗi phòng học. Có vẻ như không có giáo viên nào kéo dài thời gian học cả.
Chúng tôi tựa người vào cạnh cửa sổ ở hành lang.
[Để tôi hỏi thẳng, cậu với con bé đó thế nào rồi?]
Horyu không chút do dự vào trực tiếp chủ đề chính.
[Từ hồi lễ hội trưởng đến này, hai người lạ lắm. Tôi không thấy hai người đi cùng nhau nữa, và cậu cũng im lặng hơn bình thường rất nhiều.]
Đúng thế. Lúc đấy, Horyu cũng có nhìn thấy cảnh tượng đó -- cảnh tượng Saeki cùng một gã đeo kính đi chung với nhau. Vả lại, cô là một trong số ít người biết tôi và Saeki đang sống chung nữa.
[Thật ra thì, Saeki-san đã rời đi rồi.]
Horyu như đang nghiền ngẫm lời nói của tôi để lý giải hàm ý trong đó, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu được, cô hỏi lại.
[... Là sao?]
[Đúng theo nghĩa đen đấy thôi. Em ấy nói là tạm thời sẽ đi học từ nhà cha mẹ mình, và đã rời đi từ ngày lễ hội trường rồi.]
Nghe chẳng khác nào người vợ chạy khỏi nhà chồng cả. Tôi không khỏi nở nụ cười tự giễu.
Horyu nháy nháy mắt.
[Cả hai đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?]
[Ai biết. Tớ cũng chẳng hiểu mô tê gì cả. Tớ có lòng muốn hỏi nên đã gọi cho em ấy mấy lần rồi. Giờ vẫn đang đợi ẻm nhắn lại đây.]
Tôi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nên cũng có gọi cho cô, nhưng khổ nỗi cô không bắt máy cũng không nhắn lại gì cả. Mới đầu thì cô có gọi cho tôi một lần, nhưng tiếng chuông vang lên chỉ trong nháy mắt liền tắt. Mặc dù tôi ngay lập tức gọi lại, nhưng cô vẫn không bắt máy. Sau đó tôi cũng định kỳ gọi cho cô, và thế là thành ra như này đây. Hậu quả là tôi còn mắc phải hội chứng rung điện thoại ảo.
[note43529]
Tôi thậm chí từng nghĩ gọi cho nhà của cô, nhưng tiếc là tôi chưa hề hỏi số điện thoại. Dù rằng có thể gọi điện thoại cho ba của cô - bác Toru (bác ấy cho tôi số điện thoại), nhưng hiện giờ thì tôi không muốn bác ấy dính dáng tới chuyện này, nên tôi để đó làm hạ sách.
[Haizz, đến lúc thử nghiệm biện pháp tiếp theo thôi.]
Nói mới nhớ, cũng khá lâu rồi tôi chưa được nghe giọng nói của Saeki.
_________________________________________________
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, tôi thử đến lớp học của Saeki.
Miễn là có đến trường thì cô sẽ ở trong tầng này. Trước tôi vẫn cứ kiên trì gọi điện thoại thay vì làm vậy, vì tôi biết có những điều sẽ dễ thổ lộ hơn qua điện thoại thay vì nói chuyện trực tiếp.
Tôi đi lên tầng trên.
Ngẫm lại thì, dù cùng ở trong trường nhưng tôi lại chẳng có mấy cơ hội gặp mặt Saeki. Chẳng lẽ cô cố tình lẩn tránh tôi sao, hay vốn dĩ tỷ lệ chạm mặt một ai đó cụ thể trong trường nhỏ đến mức này?
Trước cửa lớp, tôi gọi một học sinh năm nhất trông có vẻ học ở đây, nhờ người đó thay tôi gọi Saeki ra.
Trong lúc chờ đợi, Hamanaka bước ra khỏi phòng học, nhưng khi nhìn thấy tôi thì cũng chỉ khịt mũi một cái rồi rời đi. Mặc dù giống với hồi lễ hội trường, nhưng chẳng biết tại sao trông cậu ta như đang giận điên lên vậy.
Không lâu sau khi Hamanaka rời đi, Saeki xuất hiện.
Cô lê từng bước chân nặng nề ra khỏi lớp, cúi gằm mặt xuống.
[Saeki-san.]
Nghe thấy tôi kêu lên, cô giật mình, rụt rè ngẩng đầu lên.
Cô nở nụ cười yếu ớt nhìn tôi -- một nụ cười rất mất tự nhiên, như thể muốn cười nhưng không cười được vậy. Chắc là do cô đột nhiên gặp tôi sau khi một mực lảng tránh mới thế.
Saeki đứng trước mắt tôi, cúi gằm đầu nhìn xuống chân.
[Chào buổi trưa. Cũng đã lâu lắm rồi nhỉ.]
[À, ừm…]
Tôi những tưởng bản thân sẽ cảm thấy rối bời khi gặp cô, nhưng không, điều đó khiến chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
[Chúng ta trò chuyện được không?]
[...Vâng. Đi đằng kia…]
Cô nói, xong cả hai bước lên bục cầu thang lên tầng trên. Bởi lẽ tầng tiếp theo hướng tới sân thượng cấm chỉ học sinh lên, nên sẽ rất ít người đến gần đây.
Xa xa truyền tới âm thanh huyên náo, chúng tôi lại một lần nữa đối mặt nhau.
Tôi nhìn Saeki.
Vẫn mái tóc xù thần bí đa sắc, vẫn cái gương mặt đẹp tuyệt trần, nhưng khí chất tươi sáng và nụ cười luôn nở trên môi cô giờ đã hoàn toàn biến mất. Và quan trọng hơn, Saeki mà tôi từng biết sẽ không cúi gằm đầu xuống một cách chán nản như vậy.
[Cũng đã đến lúc nên nói cho tôi biết rồi chứ?]
Tôi lặng lẽ nói.
[Vì sao cô lại rời đi? Có lý do gì à?]
Tôi không đề cập đến những hình ảnh mà tôi nhìn thấy hồi lễ hội trường. Tất nhiên tôi rất muốn hỏi người đó là ai. Thế nhưng, tôi sợ rằng nếu truy hỏi điều này thì sẽ dẫn cô tới bước đường cùng.
[Tại…]
Saeki ấp úng.
Nhìn thấy cô đến mức này rồi còn không chịu nói, trong lòng tôi dần trào lên cảm xúc tự ti.
[Có lẽ hỏi điều này với tư cách một thằng đàn ông sẽ rất mất mặt… Chỉ là, cô bắt đầu chán ghét tôi rồi sao?]
[Không! Chắc chắn không hề có chuyện đó đâu!]
Saeki ngẩng đầu nhìn tôi, thổ lộ với gương mặt tuyệt vòng tới tận cùng.
Thế nhưng cảm xúc kích động của cô cũng không duy trì được lâu, sau cùng lại cúi đầu ủ rũ.
[Vậy thì vì cái gì?]
[Mình… mình không thể nói. Mình cũng không muốn nói…]
[...]
[...]
Bọn tôi không nói thêm gì nữa.
Tôi thở dài một hơi thật sâu. Tiếng thở dài này biểu thị sự tuyệt vọng, hay là do đã hiểu rằng không thể nào ép cô nói được chăng?
[Vậy à, tôi hiểu rồi.]
Hẳn là đã có chuyện gì đó khó nói đã xảy ra. Chỉ cần biết vậy là đủ rồi.
Nghĩ xong, ngay khi tôi đang chuẩn bị quay người rời đi, thì…
[Ơ, ừm…]
Đây là lần đầu tiên cô chủ động mở miệng.
[Thì là -- mình mong cậu tạm thời không nói chuyện với mình nữa…]
Cô cúi gằm đầu xuống mà nói, lời nói trái ngược hoàn toàn với dáng người nhỏ yếu đó nặng nề đập vào trái tim tôi --
Tôi ngừng thở trong thoáng chốc.
Dù rằng có thể tiếp tục hít thở, nhưng luồng khí chảy vào trong thực quản tôi như đang bị bóp nghẹt lại, hít vào không bằng thở ra.
[Cô --]
Không thể nói ra thành tiếng, tôi nuốt nước bọt.
Rồi cố mở miệng lại lần nữa.
[Cô nghiêm túc ư?]
[Ưm…]
Saeki vẫn cúi đầu, không nói gì mà chỉ cắn chặt môi, như thể đang hối hận vì những ngôn từ mà cô vừa thốt ra.
Thế nhưng, cô vẫn chưa hề nói ra lời phủ định hay khẳng định nào cả.
Những lời đã nói ra cũng không hề có ý định thu lại.
[Xin lỗi…]
Kế đó, cô vội chạy qua người tôi như muốn trốn khỏi nơi đây.
Tôi vội xoay người lại định nắm lấy tay cô nhưng không thể, cứ thế mà nhìn người con gái Saeki Kirika này chạy đi.
Cho đến khi cô lao xuống, khuất bóng nơi hành lang.
Tôi ngơ ngác đứng lặng tại chỗ.
Không lâu sau, tôi đấm mạnh vào tường, tựa như muốn gượng chống cơ thể đang lưng chừng đổ xuống.
[Mẹ nó, tại sao…]
Đã lâu rồi thứ ngôn từ in dấu bản chất thô bạo của tôi lại lộ ra như này.